Ái Triêm thật sự bị sốc trước câu hỏi này của anh.
Từ đâu mà anh nhìn ra cô tình nguyện thế? Cô còn phải bảo vệ luận văn, còn phải đi làm.
Cô không rảnh cả ngày bồi anh ở công ty.
Trần Minh không để ý đến cô, bưng ly cà phê cô vừa đặt trên bàn lúc nãy lên, nhìn thấy trên đó còn có dấu son môi, ánh mắt nhìn chằm chằm lên đó không rời.
Ái Triêm theo ánh mắt anh dừng lại chỗ đó.
-A.
Vừa rồi tôi có uống thử một ngụm, xem có hợp khẩu vị của anh hay không thôi.
Nói xong định lấy lại ly cà phê, nhưng Trần Minh lại không chút nào để ý bưng lên uống một ngụm.
Cô ngây người, ánh mắt không chớp mà nhìn anh, trong lòng tự hỏi Trần Minh có phải trúng tà rồi không.
Một người sạch sẽ như anh không hề quan tâm cà phê cô đã uống qua?
Giờ phút này, lòng cô dâng lên một cảm giác khó tả.
-Trần Minh, Sao lại cất điện thoại của tôi? Tôi muốn lấy lại điện thoại.
Trần Minh uống xong một ngụm cà phê , gật đầu một cái:
-Ừm.
Tôi sẽ nói Vĩnh An đem cho em.
Cũng chỉ sợ em bị sóng điện từ ảnh hưởng nên mới nói cậu ta cất đi.
Ái Triêm hoài nghi:
-Thật ư?
Trần Minh gật đầu, nhướng nhướng chân mày:
-Em đang là bệnh nhân, sóng di động bên người không tốt.
-Còn có, tôi cần phải đến công ty.
Tất cả tài liệu luận văn của tôi đều ở trong đó.
-Ngày mai sẽ cho người mang đến cho em.
Tài liệu và cả người hướng dẫn cũng sẽ đến đây để giúp em hoàn thành luận văn
Lòng Ái Triêm cảm thấy...!sự quan tâm của Trần Minh có hơi quá lố.
Anh mới là bệnh nhân có bệnh cần phải trị.
Chạng vạng tối, Trần Minh nhận được cuộc điện thoại đi ra ngoài xã giao.
Ái triêm ở lại văn phòng của anh, nhưng đã lấy lại được điện thoại di động nên cũng bớt đi buồn chán.
Trong văn phòng của anh phân ra thành hai căn phòng bên ngoài và bên trong, bên ngoài là phòng làm việc bình thường hằng ngày của anh, bên trong là phòng nghỉ, giường ngủ sofa đều có cả.
Quần áo của cô cũng được Cao Nhãn mang đến treo sẵn trong tủ.
Ái Triêm nhìn vào đó mà thở dài.
Không lẽ cô phải sống ở đây luôn sao?
Sau khi tắm rửa thay quần áo, Ái Triêm lấy di động, đầu tiên là kiểm tra tin nhắn một chút.
Phần lớn là của Trâm Chi.
Hỏi cô tình hình thế nào.
Lúc tan học bị Trần Minh mang đi không nói được lời nào nên đã làm cô ấy lo lắng.
Cô nhanh chóng gọi lại cho Trâm Chi, nói cô ấy yên tâm là cô vẫn an toàn.
Âm thanh rung rung kéo suy nghĩ của cô về, nhận điện thoại, bên kia truyền đến giọng nói của Trâm Chi.
-Chân Ái, cậu ở đâu?
-Ở trụ sở chính của tập đoàn.
Đầu dây bên kia im lặng một lát, hỏi:
-Có phải anh ta nhốt cậu lại đúng không? Có phải cầm tù cậu rồi không? Có phải còn ngược đãi cậu nữa? Cậu đừng sợ, tớ tìm chị hai đến cứu cậu!
Ái Triêm đầu dây bên kia dở khóc dở cười:
-Cậu có thấy người nào bị nhốt lại còn có thể gọi điện thoại di động không?
Trâm Chi thấp giọng:
-Cũng đúng ha.
Nhưng sao cả ngày nay không gọi cho cậu được?
-À.
Là máy hết pin.
Cắm sạc xong tớ quên mất.
Vậy nên mới gọi lại cho cậu yên tâm.
-Tớ chỉ sợ Trần Minh bên kia làm gì tổn hại đến cậu thôi.
Nhưng hai ngày nữa là sinh nhật tớ rồi.
Cậu có đến được không?
-A...!
Hình như cô quên mất chuyện này.
-Để tớ thử xem.
Chắc được.
Có gì sẽ gọi lại cho cậu sau nhé.
Xử lý xong mọi chuyện, cô gọi điện thoại cho ba Chỉnh.
Lâu lắm rồi có đủ thứ chuyện xảy ra, lại không có tâm trạng thành ra cũng quên gọi về cho ba để hỏi thăm.
Ở đầu dây bên kia ba Chỉnh nghe giọng cô thì vui vẻ cười tủm tỉm hỏi:
-Con gái.
Con thế nào rồi? khi nào thì bảo vệ luận văn?
-Sắp tới con phải bảo vệ đề cương trước.
Một tháng sau mới tới Luận Văn.
Ba khỏe không? Ở nhà mọi việc thế nào?
-Ba Khỏe.
Mọi chuyện trong nhà đều ổn cả.
Giống cam mới nuôi cấy thành công rồi, kết ra trái cây mới vừa to lại vừa ngọt, năm nay chúng ta có thể được mùa!
Ái Triêm ở đầu dây bên kia cẩn thận lắng nghe:
-Phải không ạ? Ba cũng đừng lao lực quá.
Chân ba không khỏe, đi lại nhiều ảnh hưởng sức khỏe đấy.
-Không sao đâu.
Có xe hỗ trợ nên cũng không bất tiện lắm.
Mọi chuyện cũng nhờ một số chuyên gia ở viện nghiên cứu cây giống về hỗ trợ cả.
Chờ ba làm thêm mấy năm, chuẩn bị cho con của hồi môn đàng hoàng, rồi sẽ lên thành phố tìm con.
Ái Triêm ở đầu dây bên này nghe thấy thế vành mắt phiếm hồng, nhạy bén mà cảm giác được ba của cô có phải biết gì rồi không.
-Con đâu cần ba chuẩn bị gì chứ? Mà chuyên gia nào vậy ba? Sao lại về làng Quý?
-Ừm.
Người của viện nghiên cứu Rmit.
Họ liên hệ qua trung tâm khuyến nông ở huyện.
Chỉ đích danh làng mình để xây dựng mô hình nông thôn mới, cải thiện giống cây trông phù hợp với thổ nhưỡng ở đây.
Không biết có phải cô nghĩ nhiều hay không, cảm thấy chuyện chuyên gia ngoài tỉnh thình lình xuất hiện cùng với viện nghiên cứu đó không thoát khỏi quan hệ với Trần Minh.
Nói thêm vài câu với ba Chỉnh xong, cô tắt máy, bắt đầu mở điện thoại tìm kiếm tin tức viện nghiên cứu mà lúc nãy ba cô vừa nói.
Trang thông tin của Rmit vừa nhảy ra...!Ái Triêm giống như bị người ta đánh lên đầu một gậy.
Trần Minh lại là cổ đông lớn thứ hai của Rmit.
Anh lấn sân sang lĩnh vực nông nghiệp từ lúc nào mà cô không biết nhỉ?
Cô suy nghĩ nát óc cũng không hiểu vì sao Trần Minh lại muốn tạo quan hệ với làng Quý, còn giúp ba Chỉnh phát triển giống cây ăn trái mới.
Anh như biến thành một người xa lạ mà cô chưa từng quen biết.
Miên man nghĩ rồi ngủ quên trên sofa lúc nào không hay.
Buổi tối, Trần Minh trở về muộn.
Anh ở bên ngoài có uống chút rượu, mùi rượu nhàn nhạt hỗn hợp với mùi nước hoa, đan chéo thành hương vị k1ch thích d*c vọng.
Khi Ái Triêm bị anh bế lên giường, ý thức đều là mơ hồ.
Từ trước đến nay, tuy rằng thân mật với anh nhưng Trần Minh vẫn luôn giữ giới hạn đối với cô, hai người mặc dù ở cùng một chỗ, Trần Minh chưa từng quá phận đối với cô.
Không phải anh không có nhu cầu.
Nhưng cô vẫn luôn nhớ lời dặn của ba Chỉnh, chưa phải là chồng mình thì không đưucoj đánh mất đi trinh tiết.
Vì vậy cô đã thổ lộ chuyện này với anh.
Trần Minh từ đó luôn giữ khoảng cách với cô.
Trần Minh đặt cô lên giường, sau đó tắt đèn, nhẹ nhàng ra ngoài tắm rửa.