Đã Nói Là Yêu Cả Một Đời

Chương 216: 216: Muốn Cứu Ba Mày Sao





-Ba..

ba ơi… ba….
Ái Triêm hét lên thất thanh.

Cô lấy hết sức xô ngã tên thủ hạ đứng cản trước mặt cô, bất chấp lao tới.

- Ba.

Con đến rồi đây!
Có lẽ bị tiếng hét đau lòng của cô làm cho tỉnh táo, ba Chỉnh ngước nhìn lên quẫy quẫy người.

Nhìn ba tuổi tác đã cao, bị đánh đập chưa nói còn bị cột treo lên cao mà Ái Triêm ứa nước mắt, nét căm phẫn cùng hoảng sợ tột độ hiện rõ trong mắt cô, hai năm tay cô siết chặt lại, cố ngăn tiếng nấc nghẹn.

- Thật cảm động quá đi! Nếu như tao là mày, tao sẽ ngoan ngoãn hơn một chút.

Có lẽ lão già kia sẽ ít chịu khổ hơn một chút.

Ha ha ha..

Ngọc Minh không biết xuất hiện từ lúc nào đứng ở lan can trên gác lửng hất hàm vừa nói vọng xuống, vừa bật cười ha hả.
-Ngọc Minh.

Ba của tôi với cô từ trước tới giờ không thù không oán.


Có gì thì hãy tính toán với tôi.

Sao lại hành hạ ông ấy như vậy ?
Ái Triêm mặt trắng bệch đứng ở dưới hét lên, hai tên đàn ông vừa nãy đã lao tới ghì cô xuống khiến cô không thể làm gì được.

Cô chỉ còn biết trợn trừng mắt nhìn thân ảnh ba Chỉnh đung đưa trên cao mà đứt từng khúc ruột.

- Đừng hại ba tôi … Tôi xin cô...
-Xin tao? Ha, ha ha.

Nếu mày thể hiện đủ thành ý, tao sẽ rủ lòng thương xót lão ta.
Nói rồi, đôi bốt của cô ta nện lên sàn cầu thang bằng sắt vang lên những tiếng rầm rầm đi xuống dưới.
Vẻ mặt Ngọc Minh tràn đầy sự phấn khích, bước đến trước mặt Ái Triêm, rất nhanh giáng cho cô một cái tát không lưu tình.
Khuôn mặt cô gần như bị nghiêng hẳn sang một bên, in hằn năm ngón tay đỏ chói, vết thương vừa nãy ở khóe môi vì thế mà lại tóe máu.

- Sao hả? Mày có nghĩ có ngày mày cũng rơi vào tay tao không?
Ngọc Minh cười nhếch môi.

Cô ta cúi người xuống nâng cằm cô lên một cách thô bạo, đưa một ngón tay vuốt ve lọn tóc lòa xòa không còn ra hình dáng của cô :
- Muốn cứu ba mày sao? Được thôi!!!
Nói rồi ả đứng thẳng người lên, bất ngờ đưa chân đạp một cước vào bụng cô.

Nhưng Ái Triêm đã dự đoán từ trước qua động tác chân của Ngọc Minh nên cố ghì người thấp xuống một chút, một cước kia đạp trúng ngực cô khiến cô ngã vật ra.

Cảm giác như tim muốn ngừng đập.

Hơi thở nghẹt lại ở trong ngực khiến cô há miệng cố hớp lấy không khí để thở, ho khan một lúc.

Trong đầu cô thầm cảm thấy may mắn.

Nếu cú đạp kia trúng ngay bụng cô, có khi bé con cũng không thể giữ được.

Thấy cô chật vật đau đớn, Ngọc Minh sảng khoái cười to lên.

Mấy gã thuộc hạ ở sau theo ý chủ nhân cũng cười phụ họa.

Đúng lúc này, một tiếng "đoàng" rõ to vang lên ở ngoài cửa hầm khiến ai nấy đều giật mình.

Ngọc Minh nhíu mày khi nghe tiếng súng phát ra ngay trong căn cứ.

Cô ta liền cau có hất cằm với mấy tên bặm trợn kia:
- Đi, kiểm tra camera giám sát xem chuyện gì xảy ra.


Kẻ nào dám bắn súng trong căn cứ hả?
Ngay lúc cô ta nói xong, đám thuộc hạ còn chưa kịp hành động, thì “bụp” một tiếng, cả khu căn cứ nhanh chóng chìm vào bóng tối.
-Có kẻ đã ngắt điện trong trụ sở.

Cô chủ, làm thế nào bây giờ?
Ngọc Minh xít một tiếng, rút bộ đàm giắt bên lưng ra bấm nút ra lệnh:
-Mau khởi động lại hệ thống! Kiểm tra chặt chẽ phía cổng hầm.

-Rõ.

Có lẽ mấy tên thuộc hạ ở trong khu căn cứ này không chỉ có bốn tên mà Ái Triêm nhìn thấy.

Vậy thì trong khu vực này ẩn chứa bí mật gì mà lại phải làm đường vào bí mật như thế này? Trong đầu có bao nhiêu câu hỏi nhưng hiện giờ cô không có thời gian suy nghĩ nhiều.

Trong lúc bọn chúng rối loạn cô phải tìm cách nào đó thoát khỏi mấy tên này để cứu ba Chỉnh.

Chỉ mấy giây sau, đã vang lên giọng điệu khẩn cấp của đám thủ hạ ở đâu đó:
-Cô chủ.

Bộ điều khiển bị phá vỡ.

Muốn khởi động lại hệ thống an ninh cần có dấu vân tay của cô.

Chúng tôi không có cách nào hết.

Ngọc Minh nghe vậy thì chân mày càng nhíu chặt hơn nữa.

Ả bật đèn flat trong chiếc máy điện thoại đang cầm rồi sải bước đi ra.

Trước khi đi còn quay lại lườm Ái Triêm một cái, lớn giọng ra lệnh cho hai tên thuộc hạ:

-Hai người ở đây canh giữ cô ta cho cẩn thận.

Hai người còn lại theo ta.

Đợi đến khi ta khởi động lại hệ thống, sẽ quay lại xử lý cô ta sau.

- Vâng!
Ngọc Minh xoay người đi nhanh lên cầu thang dẫn đến phòng điều hành.

Phía trên đó vọng xuống thanh âm của thủ hạ báo cáo tình hình:
-Cô chủ, có ai đó đã đột nhập căn cứ.

Bản điều khiển cũng bị phá hư rồi.

Nếu không đóng cửa lại sẽ có người phát hiện lối vào! Xin người về phòng máy xử lí gấp!
-Ta biết rồi.

Các người thật là một lũ vô dụng.
Ngọc Minh hình như lại dùng chân đạp tên thủ hạ kia ngã lăn quay.

Từng tiếng la ó vang lên khiến cho cả khu căn cứ loạn cả lên.

Hai tên thuộc hạ của Ngọc Minh được phân ở lại canh giữ cô thì không sao nhãng nhiệm vụ chút nào, vẫn mạnh tay ghì cô xuống khiến cô không thể nào động đậy! Ngay lúc cô còn chưa biết phải làm thế nào, phía sau lưng có một tiếng thét chói tai vang lên.