Đã Nói Là Yêu Cả Một Đời

Chương 20: 20: Ai Vô Lương Tâm Hơn





Sau khi Trần Minh rời khỏi, một mình Ái Triêm vòng tay ôm đầu gối, ngồi ở trên nền nhà, thật lâu cũng không hề động đậy.

Nước mắt đã sớm khô trên gò má.

Ánh trăng mát rượi xuyên qua lớp kính trong suốt, ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống người cô, sự bi thương nhất thời tràn ngập như thủy triều, mãnh liệt làm cô nghẹt thở.

Cho đến khi tiếng chuông cửa một lần nữa vang lên cô mới từ từ hoàn hồn đi ra lấy đồ ăn đã đặt.

Người shiper thấy trạng thái của cô cũng phát hoảng, còn quan tâm hỏi cô có cần giúp đỡ gì không? Ái Triêm gượng cười lắc đầu tỏ vẻ mình không sao cả, chỉ là do ngủ nhiều quá mà thôi.

Người kia dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn cô nhưng cũng không biết làm thế nào đành nhận tiền rồi rời đi.

Bê hộp cơm bày ra bàn, tâm trạng của cô vẫn là ăn không vô mặc dù dạ dày đang phản ứng kịch liệt vì đói.

Đoạn tình cảm của cô và Trần Minh, sao lại đi đến bước này chứ?
Bọn họ đã từng có khoảng thời gian thân mật, vui vẻ cùng nhau.

Từ khi Trần Minh là một chàng thanh niên mới lớn, còn chưa phải là chủ tịch tập đoàn oai phong lẫm liệt một phương trời như bây giờ, cô đã ở bên anh, trò chuyện cùng anh, dùng lời ngon tiếng ngọt khuyên bảo những lúc anh nóng giận.

Năm năm trước khi anh bắt đầu tiếp quản tập đoàn thay cho ông nội Trần, không ai tin ở trong tay anh, tập đoàn sẽ phát triển thành đạt.

Vì vậy mà những cổ đông luôn gây khó dễ cho anh.


Nhưng cô vẫn luôn vô điều kiện mà tin tưởng anh.

Mọi người chống đối làm anh tức giận, cô ở một bên một mực khuyên giải để anh bình tĩnh lại.

Khi tâm nguyện của ông nội Trần hoàn thành, Tập đoàn trong tay Trần Minh càng lúc càng lớn mạnh cũng là lúc cô trở nên không còn tác dụng trong cái nhà đó nữa.

Cô nên nhận ra điều này từ lâu mới đúng, bởi vì sự nghiệp của anh không hề có điểm kết thúc.

Cô ở một bên sẽ chỉ vướng chân anh mà thôi.

Bản thân cô không tài giỏi, không có gia thế hiển hách.

Chỉ một khuôn mặt ưa nhìn thì giúp gì được cho anh chứ? Cũng chỉ là một quân cờ vô dụng mà thôi.
___
Sáng sớm hôm sau, Ái Triêm cứ theo lẽ thường đón xe đi học.

Giữa trưa, vì buổi chiều còn phải thảo luận nội dung luận văn với giáo sư nên không thể về công ty được.

Trâm Chi và cô ra đầu phố xếp hàng mua cơm hộp, chạy phòng chờ bên ngoài dãy phòng học cùng nhau ăn.

Trâm Chi xúc muỗng cơm bỏ miệng rồi chống muỗng xuống hộp xốp hỏi cô:
-Ngày mai là sinh nhật của chị hai tớ.

Cậu nghĩ tớ nên chuẩn bị quà tặng gì bây giờ?
Ái Triêm tách đôi đũa dùng một lần ra, xem lại ngày trên cuốn lịch, ngày mai quả thật là sinh nhật của chị Nguyên Trâm thật.

Tự nhiên cô lại quên mất.
-Cậu cũng phải đến đấy.

Chị hai đã nói với tớ là thế nào cũng phải mời cậu đến dự.

Ái Triêm gật gật đầu:
-Ừ.

Phải đến chứ.

Buổi chiều tớ đi chọn quà.

Cậu thì tự mua đi.

Em gái phải thể hiện thành ý.


-Hừ.

Biết vậy tớ không thèm hỏi cậu.

Vô lương tâm.

-Hử? So với ai đó để tớ một đêm bị nhốt ở đồn cảnh sát thì ai đó có vô lương tâm hơn tớ không ấy nhỉ?
-Hơ hơ...!chúng ta đừng nhắc chuyện đó nữa được không? Cậu cứ chọn quà của cậu đi.

Quà tặng cậu chọn là tốt nhất.

Chị hai nhất định sẽ rất vui.
Ái Triêm lừ mắt nhìn bạn rồi tiếp tục ăn cơm của mình.

Nguyên Trâm là chị gái duy nhất của Trâm Chi.

Thật ra khi hai đứa thân nhau thì cô cũng ít khi đến nhà Trâm Chi chơi vì ngại thân phận và địa vị.

Nhưng Nguyên Trâm lại rất hay đi thăm em gái và dẫn hai đứa đi ăn này nọ.

Chị ấy chỉ đơn thuần thích tính cách của cô.

Và từ Trâm Chi biết được hoàn cảnh của cô nên cũng chiếu cố cho cô rất nhiều.

Đại học năm đầu tiên, khi đến sinh nhật của Nguyên TRâm, Ái Triêm cũng được mời đến tham gia.

Khi đó cô ngại phải ngửa tay xin tiền từ ông nội Trần nên không có tiền mua quà, vì thế cô vẽ một bức tranh màu chì từ bức ảnh lấy trên Facebook của chị ấy.

Nguyên Trâm mở quà, cầm tranh cô vẽ nhìn thật lâu, khen cô không dứt miệng, còn đưa tay bẹo má cô mấy lần làm cô ngượng chín người.


Buổi chiều Ái Triêm vừa định đi chọn quà, đến trung tâm mua sắm lại bắt đầu cảm thấy khó khăn.

Hiện tại cô đã rời khỏi nhà họ Trần, cái gì cũng không mang theo, bao gồm cả thẻ ngân hàng Trần Minh cho cô.
Tuy cô có công ty riêng cùng với Trâm Chi nhưng ngần ấy năm tiền chuyển vào đó cũng dùng để mua quà cho Trần Minh hết.

Những đồ dùng cá nhân cũng như quần áo của anh, có cái nào không tính bằng tiền triệu? Nhưng lấy tiền tiêu vặt anh cho để mua quà cho anh thì cô thấy không ý nghĩa.

Kết quả đến nay cạn túi.

Mà kỳ lương tiếp theo lại chưa tới.

Cô vắt óc suy nghĩ biện pháp, chỉ còn cách tự mình làm một cái vòng tay tặng chị ấy.

Coi như thể hiện tấm chân tình đi.

Thế là đi chọn dây dù, màu đằm thắm một chút vì Nguyên Trâm có tính cách giống con trai, không phù hợp với những màu sặc sỡ.

Sau khi hoàn thành, cô đưa cho Trâm Chi xem, người đối diện khen không dứt miệng.

Còn đòi cô cũng phải làm một cái tặng cho cô ấy.