Đã Nói Là Yêu Cả Một Đời

Chương 176: 176: Lẻo Mép





Ba Chỉnh mất mấy tháng ở phòng nghiên cứu để giúp chuyên gia tư vấn cho lai tạo giống cây mới.

Khi về lại nhà, xem trên truyền thông mới biết Trần Minh bị thương, vội vã từ làng Quý cùng Khương Đạt lên thành phố N.

Đến bệnh viện, thấy tình hình Trần Minh đã ổn ông mới thở phào nhẹ nhõm.

Ái Triêm cũng tận dụng cơ hội này đưa ba về nhà nghỉ ngơi mà hỏi ông chuyện của mẹ mình.

Ba Chỉnh biết thế nào cô cũng muốn tìm hiểu sự thật.

Vì vậy ông từ tốn nói hết cho cô nghe.

Chuyện ông biết về Á Hiên rất ít.

Phần lớn những chuyện về gia tộc Bridger sau này một phần đọc từ thư Á Hiên để lại, phần còn lại đều là do Trần Minh nói cho ông biết.

Ông lục trong túi xách bức hình mà thường ngày vẫn giấu sau tấm ảnh thờ đưa cho cô.

Đó là tấm ảnh duy nhất ông còn giữ được của bà ấy sau vụ thảm án.

Nhìn tấm ảnh cũ mà mắt ông chợt đỏ lên, cay cay nơi sống mũi.

- Đây là hình của mẹ con khi bà ấy còn trẻ.

Vì để che giấu thân phận mà ông nội đã bắt ba đốt hết tất cả những bức ảnh của bà ấy, chỉ giữ lại một bức này.

Lúc đó ba không có tinh thần để suy nghĩ được chuyện gì hết.

Ông nội con đã giúp ba làm giả một tấm ảnh khác để trên bàn thờ che mắt người ngoài.

Tấm ảnh này ông con vẫn giấu phía sau ảnh thờ.

Bao nhiêu năm ba còn không dám lật ra để nhìn mặt bà ấy.


Ông gục mặt vào hai lòng bàn tay rấm rức.

Nỗi đau chìm xuống tận đáy lòng từ lâu lại nổi lên âm ỉ.

Ái Triêm là lần đầu tiên được nhìn thấy gương mặt thật của mẹ mình.

Từ trước tới giờ cô cứ tưởng trên ảnh thờ chính là mẹ.

Người phụ nữ trong ảnh có nụ cười rất tươi, nhiều nét trên gương mặt rất giống với Catherin.

Vậy mà khi Catherin bóng gió nói về mối quan hệ giữa hai người, cô đã không chút tin tưởng mà còn cười nhạo, cứ nghĩ cô ấy đùa quá trớn.

Cô đâu ngờ cái chết của mẹ lại đau đớn đến vậy.

Bị người thân truy sát đến cùng đường thì còn nỗi đau nào hơn thế.

Khi bà đã mai danh ẩn tích ở một đất nước xa xôi cũng không thoát được sát thủ gia tộc phái đi.

Chỉ mấy phút, nước mắt đã tràn đầy khuôn mặt.

Khóc vì bi thương, khóc vì uất hận.

Cả nhà cô không hề có ai quan tâm cái cổ phần quái quỷ kia của gia tộc họ.

Mấy mươi năm sống trên cõi đời cô không hề biết chút gì về nó, vậy mà họ cũng không tha, còn cố tình truy sát cô.

Vì cái gì vậy chứ?
Ba Chỉnh nhìn cô mà trái tim ông quặn thắt.

Ông không có năng lực bảo vệ vợ ông bình an, giờ con gái cũng phải phụ thuộc vào người khác.

- Ái Triêm.

Con hãy nén bi thương.

Hiện tại cái mà ba quan tâm nhất không phải là con có bao nhiêu cổ phần, bao nhiêu tiền bạc.

Cái mà ba quan tâm là con được bình bình an an mà sống một đời.

- Nhưng có được không hả ba? Chúng ta muốn cũng không có được.

Cô đưa tay lau nước mắt, hít hít mũi, ngước lên đối mặt với ba Chỉnh:
- Ba.

Số cổ phần kia…
- Ba đã giao nó cho Trần Minh.

Cả con và ba đều không rành mấy cái này.

Nguời có thể tin tưởng, cũng chỉ có Trần Minh.

Ái Triêm vì câu nói này của ba cô mà phải bật cười trong khi nước mắt còn vương trên khóe mi:
- Từ bao giờ ba lại tin tưởng anh ấy như vậy?
- Từ ngày đám sát thủ của nhà kia đuổi giết đến thành phố N.
Cô tròn mắt nhìn ông:
- Khi nào? Sao lại liên quan đến Trần Minh?
Ba Chỉnh chép miệng.


Đúng ra con gái ông phải là nhân vật chính trong tất cả những chuyện này.

Nhưng khổ nổi Trần Minh kia bảo vệ cô quá chu toàn.

Đó chính là lý do ông tin tưởng chỉ có anh mới xử lý ổn thỏa chuyện này:
- Không chỉ một lần.

Những năm con ở Mỹ, chính Trần Minh cho người luôn theo sát bảo vệ con.

Nó đã từng cho Vĩnh An về tìm ba.

Bởi nó đoán có liên quan đến thân thế của con nên muốn tìm hiểu lý do vì sao đám người kia luôn muốn hãm hại con.

Sau đợt đó, ba mới nảy sinh ý định đưa số cổ phần kia cho nó.

Nó sẽ biết cách làm thế nào ổn thỏa nhất, làm thế nào là tốt cho con nhất.

- Vậy ra chính ba là ngời bắt tay với anh ấy để bán con đó sao?
Ba Chỉnh bật cời gõ đầu cô một cái:
- Con đó.

Nói không biết lựa lời.

Ba con là nguời sẽ làm chuyện đó sao? Tất cả đều là lo cho an toàn của con.
Cô chua xót nhìn ba lắc đầu:
- Chỉ có đối mặt để giải quyết tốt chuyện này thì con mới có thể an toàn được thôi ba.

Nếu ba đã tin tưởng Trần Minh thì cũng phải tin con gái ba chứ? Con sẽ đi tìm anh ấy nói chuyện.
- Aizz..

Nó còn đang nằm viện.

Con muốn làm gì thì cũng phải chờ nó khỏe lại đã.

Nó vì con mà ngay cả mạng cũng không cần.

Con…
Cô ôm lấy tay ba Chỉnh, ngăn lại lời càm ràm của ông:
- Được rồi ba.

Con có chừng mực mà.

Ba nghỉ ngơi sớm đi.


Con tới bệnh viện.

- Ừm.

Chăm sóc tốt cho nó.
- --
Trần Minh đang nằm trên giường bệnh, nghe thấy động tĩnh ở cửa lập tức lộ ra nụ cười.

Ái Triêm khi nhìn thấy anh thì tâm trạng nặng trĩu trong lòng dường như nhẹ bớt đi một nửa.
Tuy anh nằm viện nhưng không hề yên phận, trên tủ đầu giường chất đống tài liệu, mỗi ngày Vĩnh An đều phải đích thân tới báo cáo công việc.

Ái Triêm đối với điều này vô cùng không đồng tình, nhưng lực bất tòng tâm.

Cô đặt canh xương đã hầm cho anh trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn anh:
- Anh uống thuốc chưa đó?
- Đã ăn, đã uống thuốc thưa bà xã.

Ái Triêm thật sự bị giật mình khi anh nói hai từ bà xã.

Dù đã xác nhận sẽ làm bạn gái của anh nhưng hai từ này đối với cô hiện tại mà nói là vô cùng nhạy cảm.

Cô gượng cuời mắng anh:
- Lẻo mép.

Trần Minh quan sát cô có chút lúng túng khi đối mặt anh rất khác ngày thường, cũng nhìn ra được cô đang có tâm sự.

Anh đập đập tay xuống mép giường, duỗi tay về phía cô:
- Em lại đây ngồi đi.
Ái Triêm ngồi xuống bên cạnh mép giường, cách anh một khoảng.

Trần Minh ngả người ra sau dựa vào thành giường, hơi có chút lười biếng nhìn cô..