Đã Nói Là Yêu Cả Một Đời

Chương 172: 172: Nhà Họ Trương Chịu Thiệt





Cả người Trần Minh không có chỗ nào lành lặn, nhưng khuôn mặt thì không một vết xước.

Đầu anh va đập vào những bậc thang nên bị chấn động não, phải dùng nẹp cố định dưới cổ.

Cả hai tay đều phải bó bột.

Không đến hai tháng chắc không thể nào ổn định.
Cô ngồi bên giường lẳng lặng nhìn anh.

Linh Đan làm thủ tục cho bệnh viện xong đi lên, mang theo mấy hủ yến sào đi đến bên cạnh cô.
- Cô chủ nhỏ, ăn một chút đi.
Nhìn khóe mắt cô đỏ au, Linh Đan biết nhất định cũng đã rất hoảng sợ.

Ái Triêm lắc đầu:
- Cô để đó đi.

Khi nào đói tôi tự ăn.

Tôi cũng biết mình cần phải khỏe để chăm sóc anh ấy.
Sau đó như nhớ tới chuyện gì, nói với Linh Đan:
- Linh Đan.

Chuyện ở bữa tiệc,….
Linh Đan cắt lời cô:
- Đừng lo lắng.

Vĩnh An sẽ lo chuyện bên báo chí.

sẽ không bị phát tán.

Nhưng cũng sẽ không giấu được, bởi có quá nhiều ngời trong một sự kiện lớn như thế.
- Vậy có ảnh hưởng đến tập đoàn không?
- Chắc không đâu.


Có ảnh huởng cũng là bên nhà họ Trương chịu thiệt.
Ái Triêm thở phào, lại nhớ đến người phụ nữ độc ác kia:
- Ngọc Minh thì sao?
- Khương Đồng đã giao cho cảnh sát tiến hành bắt giữ để điều tra.

Có lẽ cô ta sẽ phải ra tòa.
Ái Triêm than nhẹ trong lòng, cô ta luôn như vậy, tự cho mình là đúng.

Mọi việc không vừa ý cô ta đều đổ lỗi cho người khác.
Bây giờ ngồi trong phòng giam không biết có hối cải không hay vẫn chứng nào tật nấy.

Ánh mắt cô lại nhìn Trần Minh trên giường bệnh.

Linh Đan lại nói:
- Ở sở cảnh sát có gọi điện đến, nói ngày mai đến làm thủ tục xét hỏi.

Họ mong muốn chúng ta phối hợp.
Ái Triêm gật gật đầu:
- Nói với họ chúng ta luôn phối hợp.

Nhưng chờ anh ấy ổn định vài bữa đã.

Cứ để cho cô ta chịu khổ thêm ít ngày, coi như là trừng phạt.
Đột nhiên, cô nhìn thấy mí mắt Trần Minh giật giật, chậm rãi mở ra.

Cô vội vã quay lại, vui mừng gọi nhỏ:
- Trần Minh, anh tỉnh rồi à?
Trần Minh mở to hai mắt một lúc lâu, mới chậm rãi mỉm cười vô cùng gian nan quay mặt lại:
- Em không sao chứ?
Ái Triêm lắc đầu, nước mắt lại ứa ra:
- Không sao hết.

Là anh đã đỡ hết cho em.

Nếu không người nằm đây bây giờ đã là em.
Trần Minh nhẹ nhàng thở phào.

Cả người anh cứng ngắt không động được, chỉ có thể mở miệng an ủi cô:
- Đừng nói vậy.

Em là tất cả những gì anh đang có.

Sẽ không có ai có thể làm tổn thương em nữa.
Ái Triêm im lặng không lên tiếng.

Bởi nếu hiện tại cô mở miệng sẽ không nói ưược gì mà chỉ là tiếng nức nở đau lòng.

Cô phải cố gắng lắm mới kìm nén sự xúc động, vuốt vuốt hai bên má anh:
- Anh đừng suy nghĩ gì nữa.

Tự mình phải dưỡng thuưương thật tốt.

Bác sĩ bảo đừng để não hoạt động nhiều.
- Ừ.

Anh ngủ một lát.
Thực sự anh cũng cảm thấy tinh thần không được tốt lắm.


trong đầu lúc nào cũng ong ong chóng mặt.

Ái Triêm ngồi bên cạnh nắm lấy mấy ngón tay còn lòi ra của anh.

Sau khi thấy anh ngủ say rồi, cô mới đi ra ngoài tìm Khương Đồng.
Anh ta sau khi bàn giao Ngọc Minh cho phía công an thì đến ngay bệnh viện trực chiến bên ngoài phòng cấp cứu.
Linh Đan giao lại trách nhiệm bảo vệ cho Khương Đồng thì về tập đoàn phụ với Vĩnh An trấn áp tình hình tránh chuyển biến xấu.

Khương Đồng đang đứng dựa vào vách tường, thấy cô đi ra liền đứng thẳng dậy:
- Cô chủ nhỏ.

Lão đại ngủ rồi sao?
Ái Triêm gật đầu, bước đi tới dãy ghế sát vách trên hành lang ngồi xuống, vỗ vỗ chiếc ghế bên cạnh ra hiệu cho anh ta ngồi xuống.

Khương Đồng biết cô có chuyện cần nói.

Nhanh chóng bước tới ngồi xuống cạnh cô.

- Khương Đồng, anh ở bên cạnh Trần Minh bao lâu rồi?
Ánh mắt Khương Đồng nhìn cô hơi lạ, nhưng vẫn nhẹ nhàng kể lại câu chuyện xưa:
- Từ lúc lão đại 8 tuổi.

Trốn nhà đi chơi, bị đám trẻ con hư hỏng chặn đánh.

Tôi giúp anh ấy đánh nhau.

Sau đó lão đại đưa tôi về nhà.

Ông Trần khi đó thấy tôi giỏi võ thì rèn luyện tôi thành vệ sỹ của lão đại.

Còn giúp tôi tìm được em trai.

Ái Triêm hơi ngạc nhiên:
- Anh còn nhỏ hơn anh ấy một tuổi.

Lại giỏi đánh nhau như vậy?
- Trẻ mồ côi phải tự lập sớm.

Không biết chút ngón nghề giang hồ thì không sống được.

Ái Triêm thở dài.

Tình cảnh Khương Đồng còn thảm hại hơn cả cô.


Không trách được anh ta trung thành tận tâm vì Trần Minh như vậy.
Cô cũng không chắc những lời cô muốn hỏi anh ta có thật sự muốn nói không.

Nhưng cô vẫn không kìm được muốn hỏi cho rõ:
- Chuyện nhà Trương Ngọc Minh là như thế nào? Anh có biết tại sao Hiếu Minh bị truất quyền quản lý không?
Cô thật sự muốn biết rõ tình hình để có thể xử trí công minh cho cả cô và Ngọc Minh.

Khương Đồng nhẹ giọng kể lại:
- Sau vụ việc bức ảnh lão đại bị chụp trộm kia, lão đại rất tức giận.

Từ trước đến nay chưa ai dám thiết kế anh ấy như vậy, huống hồ điều này làm cho cô chủ nhỏ có thể hiểu lầm, ảnh hưởng tới mối quan hệ giữa hai người.

Ái Triêm khó hiểu:
- Việc này không phải tôi đã nói với anh ấy là không truy cứu rồi sao?
Khương Đồng lắc đầu:
- Không dễ như vậy.

Vì sau đó vụ đó Ngọc Minh không hề thu liễm lại chút nào, nhiều lần tự tiện tham gia họp báo úp mở nói về mối quan hệ với lão đại.

Ngay cả Hiếu Minh và Trương Ngọc Chương cũng ngầm đồng thuận cho cô ta nháo loạn.

Khương Đồng dừng lại nhìn cô một cái:
- Đỉnh mấu chốt là cô ta còn uy hiếp lão đại phải cưới cô ta, nếu không, cô ta sẽ phát tán những bức ảnh chụp cùng lão đại.

- Ảnh? Ảnh gì?
- Ảnh nóng.

- Cái gì?
Ái Triêm bị chuyện này làm sợ ngây người.

Đây là chuyện cẩu huyết gì thế này? Anh và cô ta làm sao có ảnh nóng với nhau?.