Buổi tối, Trần Minh vừa truyền dịch xong, Vĩnh An tiến vào báo cáo tình hình tập đoàn cho anh nghe.
Tuy khí sắc của anh không được tốt lắm, nhưng hiển nhiên tinh thần đã phấn chấn hơn.
Buổi sáng sau khi gắn gượng đối phó với đám cổ đông, vết mổ của anh bị chảy máu, cộng thêm sức khỏe chưa hồi phục nên đã không chịu nổi.
Sau khi bác sỹ khám xong đã bắt anh nằm tại chỗ ít nhất một tuần.
Ái Triêm sợ anh làm loạn nên hứa với anh sẽ cho Vĩnh An và Khương Đồng đem công việc tới báo cáo hằng ngày cho anh để anh chỉ đạo trực tiếp.
Lúc này anh mới chịu nằm yên.
Vĩnh An báo cáo đơn giản mọi chuyện liên quan đến giá cổ phiếu lên xuống thất thường, điều này nằm trong phán đoán của Trần Minh nên anh không ngạc nhiên lắm.
Sau đó nghe thêm chuyện kế toán phòng tài vụ nhân cơ hội tập đoàn rối loạn này ẵm một số tiền lớn trốn đi.
Trần Minh nhăn mặt:
-Sao lại là cậu ta?
Không trách Trần Minh không nghĩ ra lý do kế toán phòng tài vụ ẵm tiền chạy trốn.
bởi tiền lương của anh ta là mơ ước đối với nhiều nguời.
Chưa kể ưu đãi của King Trần cũng là một con số không nhỏ.
Khương Đồng thấy Trần Minh đang nghĩ ngợi cũng không giấu giếm:
-Cậu ta là người của giám đốc Ánh.
Số tiền kia có lẽ không phải một mình cậu ta có thể nuốt.
Vậy nên nếu không trốn đi, chuyện này sẽ là một mình cậu ta gánh tội.
Một khi trốn, sự việc có thời gian điều tra sẽ rõ được sự tình.
Quả nhiên không ngoài dự đoán.
Trần Minh không lên tiếng.
Dù sao thì sự việc cũng đã xảy ra.
Bây giờ không phải lúc truy cứu.
Cơ quan chức năng vào cuộc mọi việc sẽ sáng tỏ.
Việc của anh là tìm biện pháp khắc phục tạm thời hậu quả.
Trong khi chờ Trần Minh xử lý công việc, Ái Triêm xuống lầu nhìn ông nội.
Lúc ngẩn người nhìn qua lớp kính thủy tinh, cô nhận điện thoại của ba Chỉnh, mới nhớ đến từ lúc Trần Minh xảy ra chuyện đến giờ cô còn chưa gọi điện cho ông.
-Tình huống ông lão thế nào rồi?
-Vẫn còn nằm trong phòng ICU.
Nói chung tình hình không tốt lắm.
Ba Chỉnh nghe vậy thì trầm ngâm:
-Ừm.
Ông lão cũng lớn tuổi rrồi.
Khi nào con về?
Cô im lặng một chút:
-Ba, có thể con phải ở lại một khoảng thời gian rồi mới về được.
Xin lỗi không thể trải qua ngày tếết với ba.
-Ái Triêm, ba hiểu rõ tâm trạng của con, nhưng con đã ở đó ba ngày rồi còn gì.
Sinh lão bệnh tử là quy luật tự nhiên của con người.
Ba tin chắc ông lão đã cảm nhận được tâm ý của con.
-Không phải vì điều đó ạ.
Ngày hôm qua Trần Minh bị xuất huyết dạ dày phải phẩu thuật.
Hiện tại bên King Trần đang loạn thành một đoàn.
Một câu nói của cô ông lập tức hiểu tình huống.
Thở dài một hơi ông mới nói với cô:
-Con giá à.
Con nghĩ kỹ chưa? Thời điểm này con đứng bên cạnh Trần Minh...! sau này, có thể không thoát khỏi thân phận này được nữa.
Ba sợ...!con sẽ hối hận.
Ái Triêm hiểu rõ ý của ông, ngay lúc này cô quyết định ở bên cạnh giúp Trần Minh vượt qua sóng gió cùng King Trần, không thể nghi ngờ trong con mắt người ngoài, cô đã chấp nhận thân phận vị hôn thê của anh rồi.
Cô cúi đầu nhìn mũi chân, sống mũi cay cay:
-Ba ơi, con ở lại giúp anh ấy, cũng là trả lại một chút ân tình của ông nội....!
Đột nhiên điện thoại trong tay cô bị giật lấy.
Cô giật mình quay lại đã thấy Trần Minh được Khương Đồng đỡ lấy, không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng cô.
Bởi cô cúi đầu nên không nhìn ưược bóng anh phản chiếu trong kình thủy tinh phía trước.
Anh cầm điện thoại của cô đưa lên tai, ánh mắt không rời khỏi gương mặt cô, trầm giọng nói:
-Chú à, con là Trần Minh.
Im lặng một lát, bên kia ba Chỉnh cũng không phát ra âm thanh nào, chỉ có tiếng thở vọng.
Khó có thể nghe thấy trong giọng nói của anh có chút thành khẩn:
-Cô ấy ở đây chú cứ yên tâm, con sẽ bảo vệ cô ấy.
Ba Chỉnh trầm ngâm.
Trần Minh có năng lực này, ông biết.
Đã từng một lần Vĩnh An đến tìm ông với lời nhắn nhủ của anh về tính mạng con gái mình đang bị đe dọa.
Ông không đành lòng cũng phải kể hết quá khứ về Á Hiên cho anh nghe.
Cũng nhờ anh mà ông rời làng Quý tránh được sự truy đuổi của gia tộc Bridger.
Nhưng ông cũng biết ông làm vậy sẽ không thể nào giúp Ái Triêm rời xa Trần Minh được.
-Đúng là cậu đã bảo vệ con bé.
Cảm ơn cậu vì đã cứu nó.
Tôi bất tài, không có năng lực bảo vệ vợ con mình.
Nhưng xin cậu.
Nếu con bé không muốn ở cạnh cậu, xin đừng ép nó.
Tôi chỉ cầu con bé hạnh phúc.
Trần Minh nghe ông nói mà sắc mặt không đổi, ngữ khí lại càng thêm thành khẩn:
-Những chuyện trước đây đều là do con sai, khiến cô ấy chịu không ít ấm ức.
Nhưng con bảo đảm, sau này sẽ không phát sinh chuyện đó nữa.
Cũng không ép cô ấy.
Con sẽ đường đường chính chính làm cho cô ấy tình nguyện ở bên con.
Ba Chỉnh biết sự cố chấp của Trần Minh, dù có không cho anh cũng có cách đoạt người.
Huống cho giờ này ông lại còn cần anh bảo vệ Ái Triêm.
Con gái ông lương thiện, tâm tư đơn giản, ràng buộc nhiều, anh liền lợi dụng điều đó liên tiếp tiếp cận cô, từ từ lấy lòng cô.
Làm sao cô có thể không động tì.nh chứ?
-Trần Minh, nếu cậu thật lòng yêu thương con bé, xin hãy làm cho nó hạnh phúc.
Trần Minh yên lặng nhìn thoáng qua người đứng bên cạnh đang có vẻ mặt lo lắng nhìn mình.
Anh biết cô lo lắng điều gì.
Cô toàn tâm toàn ý vì anh mà lo lắng là thật sự, đồng thời cô càng không hy vọng anh làm tổn thương đến ba mình.
Sau khi suy nghĩ vài giây, anh quyết định hứa với ông:
-Tất cả sẽ theo ý của cô ấy.
Không một chút gượng ép.
Chú yên tâm.