Trần Minh vừa vào cửa đã bị Nguyệt Anh lôi kéo nói đủ thứ chuyện, tâm tư anh trầm xuống, cực lực ứng phó qua loa với mẹ mình.
Nhưng Nguyệt Anh đâu có tha cho anh:
-Lần này con trở về xong lại muốn đi nữa sao?
-Tùy tình hình.
Mẹ không cần bận tâm đâu.
Nguyệt Anh nóng nảy:
-Mẹ chỉ có một mình con là con trai.
Không bận tâm con thì bận tâm ai?
Trần Minh thở dài.
Anh thật sự biết thứ mẹ anh quan tâm không phải là anh mà là tiền anh kiếm được để chuyển vào tài khoản cho bà.
Từ lúc anh bước vào nhà, ánh mắt anh quét qua một vòng, nhạy bén phát hiện tất cả nhưng gì liên quan đến Ái Triêm gần như đều biến mất sạch sẽ không thấy nữa.
Bức ảnh chụp cô và anh mà Ái Triêm thích nhất, bức tranh ghép hình anh mua cho cô từ chuyến công tác ở Mỹ, cô mày mò cả tháng trời mới ghép xong đem treo trong phòng khách.
Chậu cây cảnh cô chăm chút từng tí một đặt trên bệ cửa.
Tất cả đều không thấy.
Trần Minh nhìn một vòng rồi thu hồi tầm mắt.
Giọng nói không hề có cảm xúc hỏi một câu:
-Tại sao Ái Triêm lại đột nhiên dọn ra ngoài?
Nguyệt Anh chột dạ sửng người một chút, nhưng rất nhanh lấy lại vẻ mặt lại dịu dàng, như thể là bà ta không hề khắc nghiệt với cô:
-Chỉ là nó giận dỗi chút ấy mà.
Chờ con đi dỗ nó, thì tự nhiên nó sẽ quay về thôi.
Tâm tư của Trần Minh bây giờ không tốt để có thể nói chuyện tiếp với bà:
-Con đi lên thay quần áo đây.
Chân trước của anh vừa mới lên lầu, Vĩnh An chân sau đã nối gót theo sau.
Trong thư phòng trên lầu hai, Trần Minh ngồi trên ghế, nhìn sợi dây chuyền mà anh vất vả tranh giành mua về cho cô, hiện tại còn nguyên trong hộp đặt trên bàn.
Ánh mắt anh sắc lẹm liếc qua Vĩnh An:
-Sao lại thế này?
Vĩnh An ấp úng:
-Cô chủ nói...!đưa sợi dây chuyền này trở về để cậậu chủ tặng cho người anh thích.
Trần Minh nhíu mày:
-Người tôi thích sao?
Vĩnh An gật đầu:
-Cậu chủ.
Tôi cảm thấy lần này cô Ái Triêm nói chuyện rất lạ, không giống như chỉ giận dỗi bình thường.
Trần Minh trầm mặc.
Trong quá khứ mỗi lần cô bỏ nhà đi thì chỉ cần một cuộc gọi điện thoại của Trần Minh là có thể dỗ dành cô trở về, mà lần này lại còn mang theo quà, có cả Vĩnh An qua đón, thế nhưng không thể dẫn người về được.
-Bây giờ cô ấy ở đâu?
-Trong một căn hộ nhỏ ở ngoại thành.
Trần Minh nhăn mày càng sâu, không phải mỗi lần cô ra ngoài đều thích ở khách sạn sao? Còn nói là tiêu cho hết tiền anh kiếm được rồi mới về.
Thế mà lần này phòng trọ cũng đã thuê luôn rồi?
-Đưa di dộng cho tôi.
Vĩnh An đưa điện thoại qua, Trần Minh gọi một cuộc điện thoại.
Nhưng điện thoại không liên lạc được.
Anh nhìn chằm chằm điện thoại sửng sốt một lát, gọi lại thêm một lần nữa, vẫn như cũ tắt máy.
Vĩnh An cũng rất ngạc nhiên:
-Có khả năng là đã đổi số di động rồi ạ?
Trần Minh mở Zalo ra gọi, lại phát hiện Ái Triêm đã xóa kết bạn với anh.
Anh đen mặt ném điện thoại vào tường vỡ nát:
-Gọi Trần Mạnh đến.
Vĩnh An vừa bị giật mình, nhìn những mảnh vỡ trên sàn, đáp ứng một tiếng, nhặt lại sim, lắp vào chiếc điện thoại khác đặt trên bàn rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
Thói quen của Trần Minh khi nổi nóng là đập điện thoại nên người trợ lý như cậu luôn mang theo một cái dự phòng bên người.
Đã lâu lắm rồi cậu mới lại thấy boss Trần Minh mất khống chế như vậy.
Mồ hôi trên trán cũng đã rịn ra.
Trần Mạnh thấy Vĩnh An đến tìm hắn, đại khái cũng đoán được có chuyện gì.
Trước khi lên lầu ánh mắt còn cố tình liếc nhìn Nguyệt Anh một cái, trong lòng hai người đang tính kế thống nhất cùng câu trả lời.
Trong thư phòng, Trần Minh còn đang tìm cách liên lạc với Ái Triêm, nhưng rồi phát hiện ra bản thân mình cái gì liên quan đến cô anh đều không biết.
Anh không biết bạn bè của cô, không biết cô thích ăn gì, thích làm gì, ngoại trừ số điện thoại và Zalo cô luôn gọi cho anh, thì anh chẳng biết thứ gì về cô cả.
Cũng chưa bao giờ tự mình tìm hiểu về cô.
Trần Mạnh bước vào phòng khép nép đứng ở một bên:
-Cậu chủ.
Trần Minh không hề ngẩng đầu lên, mắt vẫn nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, thấp giọng hỏi:
-Ái Triêm đã đi đâu?
Trần Mạnh sớm đã chuẩn bị câu trả lời, lý do của Ái Triêm dọn đi kia cũng không thể để cho bất cứ ai biết.
-Cô ấy làm cho một công ty tư nhân nhỏ về thiết kế nội thất.
Đây cũng là chuyên ngành học của cô chủ.
Trong lòng Trần Minh đại khái cũng hiểu biết:
-Tìm cách liên lạc với cô ấy cho tôi.
Trong mắt Trần Mạnh thoáng qua một tia khó hiểu nhưng rất nhanh ngay sau đó liền đáp ứng:
-Tôi lập tức đi tra.
Trần Minh gật đầu, trợ lý Vĩnh An cũng muốn theo Trần Mạnh đi ra ngoài.
Nhưng hai người còn chưa kịp rời khỏi thư phòng, tầm mắt anh đột nhiên dừng lại ở một mảng màu trắng trên tường, phát hiện thư phòng hình như thiếu mất cái gì đó.
-Có ai đó đã vào thư phòng của tôi sao?
Trần Mạnh dừng bước, trong lòng đánh bộp một cái.
Chỉ trách Nguyệt Anh luôn cảm thấy chướng mắt tất cả những gì liên quan đến Ái Triêm.
Ngay cả thư phòng của cậu chủ cũng đòi dọn sạch.
Giờ thì rắc rối tới rồi, lão phải dọn dẹp.