Thật sự cô biết chắc anh không thích.
Nhưng cô vét túi cũng không đủ tiền mời anh ăn nhà hàng.
Dù có là ở thị trấn nhỏ nhưng giá cả những nơi đó cũng ở trên trời.
Cô cũng không nghĩ mình sẽ phung phí để mời anh một bữa thịnh soạn.
Đành để cho anh chịu ủy khuất vậy.
Dù sao cô đặc vì anh chịu ủy khuất nhiều năm như vậy, cũng không thiếu lần này.
Nhân viên phục vụ rất nhanh mang thức ăn đến.
Quán chỉ duy nhất một món bánh canh bột lọc nên không cần gọi món, nhân viên sẽ tự tính số lượng người mang ra từng tô.
Trần Minh duỗi tay bê một tô xuống đặt trước mặt cô làm cho cô tròn mắt ngạc nhiên.
Từ bao giờ anh tự động tay động chân trước vậy? Không phải thông thường chờ người phục vụ tận nơi sao? Người đàn ông này chính là Trần Minh mà cô biết sao? Cô lấy miếng chanh lau lau đầu đũa, ngước mắt nhìn anh dò hỏi:
-Anhh có chắc sẽ ăn được món này không?
Người đàn ông xoay người, anh chuyển tầm mắt từ tô bánh canh trước mặt lên trên người cô.
Trong ánh mắt đen nhánh trầm lặng kia, còn có một chút dịu dàng:
-Em ăn được thì tôi cũng ăn được.
Ái Triêm đối diện với ánh mắt kia.
Tim của cô không tự giác mà đập nhanh hơn một nhịp.
Cô nhớ đến lời ba đã từng nói với cô rằng nếu một người đàn ông chân chính thích một người phụ nữ, anh ta sẽ không sĩ diện, sẽ chấp nhận điệu thấp trước người mình yêu.
Lúc ấy cô không hiểu lắm những lời của ông nói.
Bởi trong mắt cô khi ấy chỉ có Trần Minh, mà theo hiểu biết của cô về anh, anh vĩnh viễn cũng không biết như thế nào là dịu dàng, là điệu thấp.
Cái tôi của anh quá cao.
Thẳng đến đêm nay cô mới hiểu được, anh cũng có những lúc giống với người bình thường.
Trong lòng cô có chút khiếp sợ, chỉ trong tích tắc, không suy nghĩ được gì, nhưng ngay sau đó cô lắc đầu, lại lập tức nhớ lúc trước mình đã hạ quyết tâm rời khỏi anh như thế nào.
Cô yên lặng cúi đầu ăn phần của mình.
Trần Minh nhìn cô ăn rất tự nhiên một lúc lâu, tay cầm muỗng khuấy khuấy tô bánh canh một lúc.
Anh chưa từng ăn như thế này.
Thức ăn của anh phần lớn do đầu bếp chuyên nghiệp làm.
Hơi do dự một lúc, anh cũng đưa muỗng lên miệng húp một cái, ánh mắt cũng sáng lên, bắt đầu ăn phần của mình.
Dùng bữa xong, Ái Triêm tìm chủ quán trả tiền mới biết Khương Đồng đã chủ động trả tiền từ lúc nào rồi.
Cô còn không thấy anh ta bước vào quán nữa.
Ra khỏi đó, Trần Minh muốn đưa cô về nhà.
Ái Triêm xua tay:
-Không cần.
Anh về đi.
Tôi tự về được.
-Có cần vạch rõ giới hạn với tôi như thế không?
Ái Triêm ngập ngừng nhìn anh một lúc, lại chậm rãi mở miệng:
-Trần Minh.
Thật ra ngay từ đầu chúng ta cũng không phải là như thế này, cũng có khoảng thời gian ở chung khá vui vẻ.
Anh có biết vì sao chúng ta ra nông nổi này không?
-Vì sao chứ?
Ái Triêm cười buồn.
Cô chưa bao giờ nghĩ đến có một ngày, cô sẽ phải tự mình giải thích với Trần Minh chuyện này.
Nhớ đến chuyện cũ, cô lại cười chua chát:
-Mẹ anh không vừa ý tôi.
Những người bên cạnh anh càng nhìn thấy tôi thì ngứa mắt.
Nhưng, nguyên nhân chính là gì.
Chúng ta ở bên nhau thời gian lâu như thế nhưng tôi vẫn không cảm nhận được anh có tình cảm với tôi.
Trần Minh nghe tới nguyên nhân này, kỳ thật trong lòng thật khó chịu.
Thực sự anh không biết mình có yêu cô không, anh chỉ biết anh cần cô, anh luôn muốn có cô bên cạnh.
Ngay cả bản thân Trần Minh cũng không ngờ, bọn họ đi đến bước này không phải do người khác mà là do anh.
Ái Triêm lại chậm rãi nói:
-Ý muốn chia tay với anh cũng không phải ngày một ngày hai mà hình thành.
Tôi đã mất quá nhiều thời gian làm cái bóng của anh, dõi theo anh vươn cánh bay khắp nơi, càng ngày càng xa tôi, càng ngày càng không có tôi trong mắt anh.
Tôi phải quên anh, tôi mới có đường sống, rời khỏi anh, tôi mới có thể chân chính mà làm những gì mình thích.
Trần Minh rũ mắt, trong lòng đột nhiên xuất hiện cảm giác không tên, làm anh hồ nghi bản thân có phải là người vô tình vô nghĩa đến thế không.
-Tôi trước kia...!thật sự xấu xa lắm sao?
Trong lòng cô chua xót đến cực điểm:
-Anh không xấu xa.
Nhưng đối với anh mà nói, anh chỉ xem trọng sự nghiệp.
Còn tôi chỉ là một vết xướt nhỏ lướt qua da thịt anh mà thôi.
Trần Minh lặng lẽ nhìn cô cuối cùng nói ra một câu:
-Thật xin lỗi.
Ái Triêm lắc đầu:
-Anh không cần xin lỗi, thực tế là tôi ở trong lòng anh không có quan trọng mà thôi.
Những gì anh không coi trọng, thì người của anh sẽ khinh rẻ.
Nhưng đối với tôi giờ những điều đó không có ý nghĩa gì.
Trần Minh nhấp khóe miệng, cả người anh như mất hết sức sống, tâm trạng nặng nề.
-Tôi...!có thể thay đổi.
Ái Triêmcười cười:
-Đã quá muộn.
Tôi đã quyết định sẽ không quay lại với anh.
Trần Minh không nói lời nào, anh nhíu chặt hai chân mày:
-Em nhất định phải đi tu nghiệp sao?
-Đúng vậy, cho nên...!chúng ta...
Trần Minh ngắt lời cô:
-Khi nào đi?
-Ba ngày nữa.