Bị cô cự tuyệt rõ ràng Trần Minh nhăn mày càng sâu.
Trước kia gặp phải loại tình huống này, khẳng định là anh đã không nháy mắt ra lệnh một tiếng: “Em làm cho tôi".
Nhưng Erick đã cảnh cáo anh, muốn giữ được vợ phải nhẫn nhịn trong mọi tình huống.
Hiện tại khó chịu thì có khó chịu, nhưng anh phải nén trong lòng, mỉm cười với cô:
-Em...!giúp tôi một lần này thôi.
Đói bụng đúng là khó chịu.
Từ tối hôm qua đến giờ tôi còn chưa được ăn món gì đúng nghĩa.
Đây là loại cảm giác gì đây? Ái Triêm cổ họng giống như bị mắc xương cá nuốt không được mà nhả cũng không xong, vô cùng đè nén.
Cô có chút không tình nguyện, cũng có chút oán hận:
-Chờ một chút.
Trần Minh vui vẻ gật đầu.
Sau khi cô đi vào trong thì anh thu hồi vẻ mặt hớn hở, trầm mặc rút ra hai tấm ảnh đưa ra trước mặt rồi nhìn thẳng ba Chỉnh:
-Chú.
Chú có thấy vật này quen không? Cả người phụ nữ kia nữa?
Ba Chỉnh nhìn thấy những tấm ảnh thì đôi môi hơi run rẩy.
Khuôn mặt của ông biến sắc.
-Cậu nói gì tôi không hiểu.
Tôi cũng không biết người này là ai.
-Chú biết con đang muốn nói đến ai đúng không? Người phụ nữ chưng ảnh trên bàn thờ không phải mẹ của Ái Triêm.
-Làm sao...!làm sao cậu lại nói như thế được? Cậu có ý gì?
- Không có ý gì khác.
Chỉ là con muốn cô ấy được an toàn.
Anh kéo tay áo sơ mi đen để lộ vết thương chạy dài đã thành vết sẹo còn chưa lành hẳn như con rết bám trên cánh tay:
-Ngày con đi đấu giá đôi bông tai trên ảnh về cho cô ấy, vừa ra khỏi phòng đấu giá đã gặp phải sát thủ.
Vết thương này có từ ngày đó.
Kéo lại tay áo, anh nói tiếp:
-Hôm qua, một nhóm sát thủ được phái đi trên đường đến làng Quý đã bị người của con chặn lại.
Sắc mặt của ba Chỉnh càng thêm tái nhợt, khẳng định ông nghe hiểu những gì anh nói.
Trần Minh vẫn không nháy mắt nhìn thẳng ông:
-Tính mạng của chú và cô ấy đang bị đe dọa.
Giờ chú vẫn không muốn cho con biết về mẹ của cô ấy sao? Một gia đình bình thường ở một thị trấn nhỏ xíu trong một ngôi làng hẻo lánh, lại có thể có trong tay đôi bông tai bằng ngọc lục bảo Zambia, vô tình lại được mang đi đấu giá với giá trị liên thành.
Chú nghĩ, có uẩn khúc gì ở đây hay không?
Ánh mắt ba Chỉnh mờ mịt nhìn anh, có lẽ ông không biết vì sao anh lại biết được nhiều điều như vậy.
Ngay cả ông cũng không nghĩ đến một đôi bông tai vợ ông để lại làm của hồi môn cho con gái lại mang đến nhiều thông tin như vậy.
Đôi môi ông mấp máy muốn nói cái gì nhưng phía sau lưng anh đã thấp thoáng bóng dáng Ái Triêm đang đi đến.
Ông cúi đầu tránh né tầm mắt anh:
-Cậu không cần bận tâm đến chúng tôi.
Ăn xong thì đi đi.
Đừng làm phiền chúng tôi nữa.
Ái Triêm từ trong bếp đi ra bưng trên tay một đĩa mì xào, lại bắt gặp ba Chỉnh với nét mặt không tốt lắm đi vào trong:
-Ba, ba không khỏe sao?
Ba Chỉnh lắc đầu không đáp đi lướt qua cô vào phòng đóng cửa lại.
Ái Triêm cắn cắn môi, trong lòng đang nghĩ ba giận chuyện Trần Minh đến đây nên cô áy náy.
Cô mang đĩa mì xào đặt trước mặt Trần Minh:
-Ăn đi.
Rồi về lại thành phố N.
Ba tôi thấy anh lại khó chịu.
-Em thật sự rất biết nấu ăn.
Trần Minh ăn một đũa mì, ngẩng đầu lên đánh giá.
Anh vốn không thích ăn mì nhưng hôm nay lại thấy rất ngon.
Ái Triêm chợt thổn thức.
Cô xác thật biết làm rất nhiều món, cũng là vì anh mà học nấu ăn từ dì Na.
Chẳng qua cho đến bây giờ Trần Minh bận quá, thời gian ở nhà rất ít, thời gian ở chung với cô còn ít hơn, cho nên cô vẫn không có cơ hội làm cho anh thưởng thức.
Chuyện trước kia muốn làm, hôm nay lại lấy loại phương thức vô cùng không tình nguyện mà thực hiện.
-Anh đừng nói nhảm nữa, mau ăn đi.
Cô vừa nói vừa nhanh tay dọn dẹp bàn ăn và thức ăn còn thừa.
Trần Minh cắm cúi ăn mà ánh mắt vẫn không chịu rời thân ảnh của cô.
Sau khi ăn uống no đủ thì anh giống như chú cún nhỏ cứ đi theo sau cô giúp dọn dẹp.
Cô đi vào bếp rửa chén, anh cũng đi theo, cô quay trở ra lấy khăn lau bàn, anh cũng đi theo.
Ái Triêm bị làm phiền, đẩy nhẹ anh một cái: -
-Anh đừng đi theo sau tôi nữa được không? Chẳng lẽ King Trần phá sản rồi sao?
Đại khái là sau khi ăn no, tâm trạng không tồi nên Trần Minh tự mình lấy ly rót một ly trà nóng, chầm chậm thưởng thức, vừa nghe cô hỏi thì lắc đầu:
-Không.
Ái Triêm quay đầu lại nhìn anh, vẻ mặt không thể tưởng tượng được:
-Tập đoàn chưa bị phá sản mà anh không ở đó quản lý, chạy đến đây làm gì?
-Thích.
-Anh thích, nhưng tôi không thích.
Trần Minh dựa vào bên khung cửa, nhìn một hồi lâu:
-Tôi thật sự xin lỗi.
-Vì cái gì?
-Vì đã để em chịu nhiều ấm ức khi ở bên tôi.
Ái Triêm lắc đầu, mang khăn trên tay đi giặt:
-Thực tế thì nói những chuyện đó bây giờ không còn ý nghĩa nữa.
Cho nên anh không cần xin lỗi.
Tôi hy vọng anh cũng có thể hiểu được suy nghĩ của tôi.
Hãy để mọi thứ qua đi nhẹ nhàng là được.
Hơn một tiếng sau, khi Khương Đồng đưa xe trở về, Trần Minh ngồi xe rời đi, Ái Triêm không hỏi anh muốn đi đâu, cũng không hỏi vì sao anh lại đến.
Tóm lại Trần Minh như là một cơn gió ngày hè đột nhiên bay lướt qua cô, khí phách hiên ngang mà tới, đem sự yên bình của cô đang cố giữ làm xáo trộn lên, sau đó lại hiên ngang bay đi làm cho cô có chút gì đó luyến tiếc.