Trần Kiến Hạ vội vã chạy ra ngoài, tránh xa những ánh mắt sau lưng.
"Có chuyện gì thế?!" Ngữ khí của cô cứng nhắc.
"Vừa nãy... Xin lỗi nhé."
Bộ dạng thành khẩn nghiêm túc của Lý Nhiên khiến một bụng uất ức của Trần Kiến Hạ không biết phải xả đi đâu, chỉ có thể bối rối cười cười, "Không, vốn dĩ tai nghe chính là của cậu, lúc ấy mình không chú ý, là lỗi của mình."
Có điều bên trong ngữ khí vẫn ẩn chứa một chút oán trách, thế nhưng Lý Nhiên không hề nhận ra được điều này, nghe thấy cô nói như vậy liền lập tức thở phào một hơi, "Thực sự là mình không cố ý, mình... mình có chút vô duyên. Cậu đừng để bụng nhé. Nhưng mà..."
Cậu khựng lại một chút, Kiến Hạ nghi hoặc ngẩng đầu lên, nhìn thấy chàng trai trước mặt đang cau mày, lộ ra biểu cảm rất khó xử.
"Sao thế?"
Lý Nhiên khó nhọc thốt ra từng từ: "Có thể, trả, máy, CD, lại, cho, mình, không?"
Kiến Hạ im lặng một hồi lâu.
Đó là lần đầu tiên cô có cảm giác kích động muốn xông tới tát người khác đến thế.
Không phải là tát Lý Nhiên. Là tát chính bản thân.
Vì sao cô lại nhận chiếc máy CD ấy? Vì sao lại hèn mọn kém cỏi đến vậy? Bố mẹ không cho tiền để mua, lẽ nào cô không thể tự tiết kiệm dành dụm hay sao? Vì sao não lại giống như bị ngấm nước mà đi nhận một món quà không rõ ý nghĩa của một người xa lạ? Không lẽ trước khi lên cấp Ba đầu cô đã bị kẹp vào cửa rồi ư?
Đáng đời bị người ta làm cho bẽ mặt.
Từng câu từng chữ của Lý Nhiên đều vô cùng thận trọng, khiến cô đột nhiên rất muốn bật cười. Cậu ta sợ mình sẽ chối bay chối biến đến như thế cơ à?
Trần Kiến Hạ không dám ngẩng đầu lên, vì hai vành mắt đang ầng ậc nước.
"Chờ chút." Cô nói.
Sau đó xoay người đi vào trong lớp lấy máy CD. Lúc lôi từ ngăn bàn ra khiến một chồng sách loạt soạt rơi xuống đất, cô khom người xuống nhặt, nước mắt từng giọt từng giọt rơi lên những trang sách.
"Không sao chứ, Kiến Hạ?"
Sở Thiên Khoát vừa hay đi ngang qua gần đó, bèn tới bên cạnh ngồi xuống giúp cô nhặt sách. Cô chỉ lắc đầu, bỏ lại đống lộn xộn cho Sở Thiên Khoát, ôm máy CD vào lòng rồi vội vã bước ra ngoài cửa, nhét nó vào lòng Lý Nhiên.
Vốn dĩ muốn nói gì đó, vãn hồi chút thể diện cuối cùng, thế nhưng thời khắc này trong đại não chỉ tràn ngập mong muốn được về nhà.
"Cái đó, Trần Kiến Hạ, chuyện này thực ra..."
Cô nghe thấy Lý Nhiên sau lưng giải thích gì đó. Nhưng cô không dừng bước.
Mình không quan tâm đã có chuyện gì xảy ra với cậu. Cậu đi chết đi.
Lúc trở về chỗ ngồi, cô phát hiện sách vở đã được sắp xếp gọn gàng, đang lặng lẽ nằm trong ngăn bàn. Cô gượng gạo ngồi xuống, nước mắt nước mũi khiến cô không thể ngẩng mặt lên, thế nhưng trong tay lại không có khăn giấy.
Đột nhiên trên mặt bàn xuất hiện hai túi. Cô vội vã chộp lấy một túi rút giấy lau nước mũi, sau đó ngẩng đầu, nhìn thấy Sở Thiên Khoát và Dư Châu Châu.
"Cảm ơn các cậu." Cô nói.
Dư Châu Châu khẽ khàng gật đầu, không hề hỏi bất cứ điều gì, vươn tay cầm lấy túi giấy thuộc về mình rồi đứng dậy đi vệ sinh. Sở Thiên Khoát cũng không hỏi han gì, gõ nhẹ lên mặt bàn cô hai cái rồi quay về vị trí của mình.
Lúc này nữ sinh ngồi bàn phía trước cô đột nhiên quay đầu xuống, Kiến Hạ phát hiện người này hình như là Lục Lâm Lâm thi được 116 điểm môn Ngữ Văn mà Vu Ti Ti đã từng giới thiệu, chỉ là vừa nãy do khoảng cách quá xa nên cô không nhận ra rõ ràng.
Lục Lâm Lâm nửa cười nửa không hỏi, "Cậu và lớp trưởng của chúng ta đã có quen biết từ trước à?"
Kiến Hạ hoảng hốt lắc đầu, "Không quen, hôm nay mới quen. Cậu ấy đưa mình tới phòng y tế..."
Nữ sinh chuyển chủ đề, "Trần Kiến Hạ phải không nhỉ?"
Kiến Hạ thụ sủng nhược kinh, "Làm sao mà cậu biết? À, còn cậu là Lục Lâm Lâm nhỉ," chứng trí nhớ ngắn hạn của cô lại tái phát, "Mình nghe nói cậu học rất giỏi môn Văn, có phải là phần làm văn được trọn vẹn điểm không? Lợi hại quá, từ trước đến giờ mình luôn viết văn kém..."
Lục Lâm Lâm lơ đãng nhún nhún vai, hoàn toàn không để ý tới lời khen ngợi của Kiến Hạ, "Làm sao mà mình không biết cậu là ai được chứ, vừa nãy nam sinh ngoài cửa lớp hét tên cậu to thế cơ mà."
Kiến Hạ ngừng thao thao bất tuyệt, khó nhọc cười cười, "Ồ. Là thế à."
Ngoại hình của Lục Lâm Lâm rất bình thường, dung mạo thuộc loại nếu hoà lẫn vào biển người thì sẽ không tìm ra được nữa, lại cộng thêm với biểu cảm rất nhạt nhoà, bởi thế căn bản không thể đoán ra nổi đang mang cảm xúc gì. Trần Kiến Hạ rũ mi mắt, cũng không suy xét sâu xa xem mục đích mà Lục Lâm Lâm chuyển chủ đề là gì nữa. Cô nhớ lại lời mà Sở Thiên Khoát từng nói, đừng quá nhạy cảm.
"Vừa nãy vì sao mà cậu khóc thế?" Chủ đề của Lục Lâm Lâm xoay chuyển như chong chóng, thế nhưng đều rất trực tiếp.
Ngón trỏ của Kiến Hạ vân vê tờ giấy nhàu rách thành một nhúm, cô đang cười khổ vắt óc nghĩ cách trả lời thì Dư Châu Châu trở về chỗ ngồi.
"Có người tìm cậu." Cô nói.
Trần Kiến Hạ như người chết đuối vớ được cọc, đứng dậy bước vội ra bên ngoài, sau đó mới nghĩ ra, ở trong ngôi trường mới này làm gì có người nào khác gọi đích danh cô ra đòi gặp mặt cơ chứ.
Người đang đứng dựa tường ở ngoài cửa sau, quả nhiên là Lý Nhiên âm hồn bất tán.
Cậu ta đứng nghiêm chỉnh bên ngoài hành lang, ngay giữa vị trí ánh nắng chiếu từ bốn phía hội tụ, vẻ mặt khép nép mà dè dặt, giống như học sinh Tiểu học chưa làm bài tập bị giáo viên phạt đứng.
Ánh sáng phản xạ từ vỏ chiếc máy CD bóng loáng đó lại khiến đôi mắt Kiến Hạ nhói đau.
Cô nghiêng đầu tránh ánh nắng, dường như chấp nhận số phận mà từng bước từng bước tiến tới.
"Lại là chuyện gì nữa thế?"
"Ban nãy mình giải thích cậu không chịu nghe. Mình biết mình làm vậy có chút quá đáng, thế nhưng mình cũng là vì chẳng còn cách nào khác. Thực ra ngay từ lúc bắt đầu mình đã nói dối cậu, cái máy CD đó kì thực không phải của chị mình..."
Kiến Hạ mệt mỏi khoát khoát tay ngắt lời cậu, "Cậu thích của ai thì chính là của người đó, tóm lại không phải là của mình. Mình không muốn nhìn thấy cái máy CD đó nữa, và cả cậu cũng thế."
Lý Nhiên ngây ra, ánh mặt trời khiến vẻ mặt đờ đẫn của cậu ngưng kết lại. Thế nhưng Kiến Hạ không buồn liếc thêm một cái nào, cô rũ mi mắt không biểu cảm xoay người chuẩn bị rời đi. Cuối cùng trước mặt cậu ta, cô đã không còn là cô gái ở thị trấn nhỏ chật vật tìm cách lấy lòng các bạn ở trường mới nữa, mà lần nữa quay về làm cô học sinh ưu tú vừa trầm tĩnh vừa sắc bén ở trường cấp Hai kia.
"Cái này không phải là cái máy CD ban nãy, đây là của mình, vừa nãy là mình hành xử không đúng, đền cho cậu bằng cái này không được hay sao..."
Cách xử lí và giải thích hoang đường này khiến Trần Kiến Hạ rất muốn bật cười, nhưng lại mệt mỏi tới mức không cười nổi, chỉ quay lưng về phía cậu khẽ nhếch môi, không hề dừng bước. Cách gọi là bồi thường này quả thật chẳng khác nào sỉ nhục người khác lần thứ ba, thế nhưng cô cũng chán phải tính toán rồi.
Đều là lỗi của bản thân. Bởi thế phải sâu sắc lĩnh hội lấy bài học, sau đó quên đi toàn bộ mọi chuyện, tránh phải khó chịu trong lòng.
Bỗng nhiên cánh tay cô bị người khác kéo lại, một giây sau, máy CD đã bị nhét vào lòng.
"Thực sự là do mình không đúng. Có điều cậu không cần tha thứ cho mình đâu, nhưng phải nghe mình giải thích!"
Cậu thiếu niên giữ chặt lấy cánh tay cô, dùng lực rất lớn, cơ hồ lớn ngang với âm lượng của cậu. Bên trong hành lang rất ít người, khoảnh khắc ấy điều mà Kiến Hạ lo lắng nhất là các bạn học trong lớp đã nghe thấy câu gào thét mập mờ ý nghĩa này.
Cô chịu thua, ngữ khí dường như phảng phất chút khẩn cầu bất đắc dĩ: "Cậu có thể nhỏ giọng một chút được không? Sao mà cậu ngang ngược thế, dựa vào cái gì mà bắt mình phải nghe cậu giải thích chứ?"
Dáng vẻ của Lý Nhiên lại vô cùng thản nhiên: "Mình giải thích xong, hai người chúng ta đều dễ chịu. Nếu không thì mình ấm ức, mà cậu cũng ấm ức."
Kiến Hạ cúi đầu, "Hôm nay mình đúng là xui xẻo tận mạng. Cậu cứ từ từ giải thích đi, giải thích xong thì đừng bao giờ tới tìm mình nữa, chúng ta cứ xem như chưa từng quen biết, được chứ?"
Lý Nhiên giảm bớt lực đạo trên tay, có chút kinh ngạc nói, "Không gặp mặt làm sao được, mình chỉ đem theo máy CD và tai nghe, dây sạc ngày mai lại tới đưa cho cậu mà, nếu không thì cậu sạc điện kiểu gì?"
Kiến Hạ lùi lại một bước, ngồi sụp xuống nền đất, dở khóc dở cười.
"Lý Nhiên, ngũ hành của cậu không chỉ khuyết đức, mà còn khuyết cả tim nữa."