Phạm Thiên Phong cầm một túi hoa quả cùng đồ ăn đi vào trong bệnh viện. Hắn thầm nghĩ, chắc cô nàng này đói lắm rồi đây. Phải nhanh lên mới được.
Phòng bệnh...
Tích Nhĩ và Hoàng Vũ đứng đối diện với nhau. Tích Nhĩ không hiểu hỏi:
"Sao anh lại ở đây? Còn... Sao lại mặc bộ đồ này? Anh làm bác sĩ ở đây sao?"
Thực ra cô và anh quen nhau lâu như vậy. Tích Nhĩ vẫn không biết rõ về anh.
Hoàng Vũ kéo khẩu trang bịt mặt lại. Không hiểu sao. Lúc đó cô thấy rất run sợ. Lý ra cô không nên sợ mới đúng. Sao lại có loại cảm giác này. Tích Nhĩ lùi lại:
"Anh... Anh muốn làm gì?"
Hoàng Vũ tiến lại gần cô:
"Tích Nhĩ. Đừng sợ, không đau đâu. Nhanh lắm"
Lúc anh nói câu đó. Không hiểu sao, trong đầu lại vang vẳng một câu nói:
"Đừng sợ. Không đau đâu. Một nhát là xong rồi"
Giống như, câu nói đó nằm trong một phần kí ức bị mất của cô vậy. Hoàng Vũ tiến tới, dùng khăn tay bịt kín miệng và mũi cô. Tích Nhĩ cố dùng hết sức vùng ra. Ánh mắt cô nhìn Hoàng Vũ vừa đau lòng, vừa bất ngờ, nhưng hơn cả đó là thất vọng. Vì sao, vì sao anh phải làm vậy với cô! Nước mắt từ khóe mắt Tích Nhĩ theo đó mà rơi ra. Lúc này, cô dường như sắp mất hết sức lực. Cơ thể càng lúc càng yếu. Cô chỉ biết dùng ánh mắt nhìn về phía hắn. Ngàn vạn lần muốn hỏi tại sao lại làm vậy với cô. Hoàng Vũ nhắm mắt lại. Hắn thực sự không muốn nhìn thấy ánh mắt đó của cô:
"Tích Nhĩ. Anh xin lỗi. Anh xin lỗi Tích Nhĩ"
Đến lúc cơ thể cô yếu dần. Không còn cựa quậy nữa. Hoàng Vũ buông cô ra. Hắn tuyệt vọng nhìn cô. Hắn tự cười bản thân mình:
"Cô ấy chết rồi. Là mày đã giết cô ấy"
Lúc này, Phạm Thiên Phong đi vào. Hoàng Vũ giật mình. Cúi đầu xuống, vội vàng bước ra. Ánh mắt hai bọn họ giao nhau trong một giây. Phạm Thiên Phong dường như thấy có điều gì rất bất thường. Hắn vội vàng chạy vào xem Tích Nhĩ:
"Tích Nhĩ! Tích Nhĩ! Cậu có sao không?"
Không một tiếng trả lời lại. Phạm Thiên Phong giật mình. Vội vã bấm nút khẩn cấp ở trên đầu giường. Ngay sau đó, một bác sĩ và một y tá đi lên. Vị bác sĩ khám sơ cho Tích Nhĩ. Ngay sau đó, vẻ mặt ông đầy lo lắng, nói:
"Mau chuẩn bị đưa bệnh nhân vào phòng phẫu thuật!"
****************
Tích Nhĩ cảm thấy cơ thể mình nhẹ tênh. Trống rỗng vô cùng. Cô mở mắt ra, thấy bản thân đang đứng giữa một đạo không gian trắng xóa. Cô ngạc nhiên:
"Không lẽ, mình đã chết rồi sao?"
Lúc này một giọng nói vang lên sau lưng cô:
"Tích Nhĩ"
Tích Nhĩ quay đầu lại. Cô ngạc nhiên nhìn người trước mặt. Người kia giống cô vô cùng. Giống hơn cả chị em sinh đôi. Tích Nhĩ nhíu mày:
"Cô là ai? Sao lại giống tôi như thế"
Cô gái kia mỉm cười:
"Chị là Tích Nhĩ. Chị gái của em. Cũng là người sống chung với em những năm qua"
Tích Nhĩ như hiểu ra đôi chút:
"Chị là nhân cách thứ hai của tôi"
Cô gái kia gật đầu:
"Cũng có thể coi là như vậy"
Tích Nhĩ lắc đầu:
"Nhưng bây giờ tôi chết rồi. Chị cần gì ở tôi nữa?"
Cô gái kia bước tới, nắm nhẹ vai cô:
"Em chưa thể chết Tích Nhĩ. Em còn có nhiều chuyện phải làm thay chị. Em có biết vì sao, bệnh của em. Bao nhiêu năm qua vẫn không chữa được không? Vì đó không phải đa nhân cách. Chị chỉ là một linh hồn sống nhờ trên cơ thể em. Đó gọi là song hồn. Em chỉ có thể tìm ra kí ức của bản thân. Chị mới có thể siêu thoát"
"Kí ức của tôi? Vậy chị là ai? Có liên quan gì đến kí ức của tôi? Còn tôi rốt cuộc là ai?"
Cô gái mỉm cười:
"Giờ chị sẽ giúp em trở về. Khi trở về. Em hãy đến chỗ Nguyễn Hoàng Dương nhờ giúp đỡ. Lạc Vân, chị yêu em..."
Tích Nhĩ lần nữa thấy bản thân nhẹ bẫng bay lên không chung. Một ánh sáng xanh hiện ra. Trước khi cô lọt hẳn vào trong đó. Còn nghe một câu nói:
"Lạc Vân. Hãy cẩn thận. Có kẻ đang muốn giết em"
Phòng cấp cứu...
" 1... 2... 3 Sốc!"
"Làm lại!"
"1... 2... 3 Sốc! 1... 2... 3 Sốc!!"
"Bệnh nhân đã có dấu hiệu tỉnh lại. Nhịp tim đã dần ổn định"
Cả phòng cấp cứu thở phào nhẹ nhõm.