Phạm lão gia đứng trước tấm kính lớn trong suốt. Nhìn ra bên ngoài. Năm tháng thì ra trôi nhanh đến vậy. Kể từ truyện 15 năm về trước. Ông nhớ lại, ngày hôm đó. Ông đã bỏ rơi vợ con mình. Đi với người phụ nữ khác. Lúc đó, Phạm Thiên Phong mới chỉ được một tuổi. 5 năm sau khi người phụ nữ giàu kia mắc bệnh qua đời. Ông cứ ngỡ được hưởng toàn bộ tài sản của bà ta. Nhưng lại không ngờ, bà ta lại lập di chúc chia tất cả tài sản cho con gái nhỏ của bọn người ở tên là Lâm Lạc Vân. Ông đã phải chịu đựng 5 năm sống với bà ta như vậy. Làm sao có thể chịu được khi một số tiền lớn bị mất ngay trước mắt mình như thế chứ! Ông tìm mọi cách, bịt miệng những người biết được sự thật. Ngay cả giết người cũng đã làm. Nhưng lại để tuột mất con cá quan trọng nhất. Mười năm qua, ông không ngừng tìm kiếm con cá này. Cuối cùng nó cũng đã xuất hiện. Đang chìm trong suy nghĩ miên man thì một giọng nói khẽ vang lên phía sau lưng khiến ông quay lại:
"Ông chủ. Ông có gì cần dặn dò?"
Phạm Thiên Khải nheo mắt nhìn Hoàng Vũ. Tên này, đã theo ông từ nhỏ. Đừng hỏi vì sao nó ngoan ngoãn làm theo lời ông như vậy. Tất nhiên, là ông có thứ để điều khiển nó. Chính là đứa em gái nhỏ bị mắc bệnh tim của nó. Lần này, lại cần phải dùng đến cậu ta rồi...
Hoàng Vũ bước ra khỏi ngôi nhà lớn đó thì bước chân anh đã không còn vững vàng như trước. Những lời của lão quái vật đó cứ vang vọng trong tai anh:
"Con bé Lâm Tích Nhĩ đang học cùng lớp với con trai ta. Chính là con bé Lâm Lạc Vân mười năm trước. Hoàng Vũ, chắc cậu cũng biết nên làm thế nào rồi. Nhanh chóng, diệt cỏ tận gốc"
Nói như vậy, chẳng phải Tích Nhĩ, người anh yêu nhất lại là người anh mắc nợ nhiều nhất sao. Anh đã giết cả gia đình cô khi cô mới 6 tuổi. Đã chính tay chém cô. Rồi ném cô vào lửa. Anh đã làm nhiều chuyện có lỗi với cô như vậy. Làm sao anh có thể đối diện với cô đây. Vì sao lại cứ phải là cô? Vì sao không phải là người khác? Em gái, và Tích Nhĩ. Anh nên làm như thế nào đây...
Hôm nay Tích Nhĩ được chuyển về bệnh viện thủ đô. Cô vừa về là được mẹ lao đến viện. Ca cho một bản cải lương. Những người thân bạn bè, lần lượt đến thăm cô. Tối nay, mẹ nói mẹ có chút việc đến hơi trễ. Chuông điện thoại nhẹ nhàng rung lên. Tích Nhĩ với tay ra lấy điện thoại. Vì chân cô không cử động được. Mà điện thoại lại xa nên với mãi mới tới nơi. Nhìn vào màn hình điện thoại. Cô vui mừng khi người mất tích 3 ngày nay cuối cùng cũng xuất hiện. Tích Nhĩ nghe máy. Hoàng Vũ mỉm cười:
"Mấy hôm nay anh có việc bận. Xin lỗi"
Tích Nhĩ mỉm cười:
"không sao. Em hiểu mà"
Hoàng Vũ nín một hơi, nói:
"Nghe nói em bị tai nạn. Có nặng lắm không?"
Tích Nhĩ mỉm cười:
"Không có chuyện gì đâu. Anh đừng lo. Không cần đến thăm em"
Không có chuyện gì mới lạ đấy. Chân cô có nguy cơ sẽ không đi được nữa. Tích Nhĩ cúi đầu nhìn xuống đôi chân mình. Những hành động này của cô. Đã thu hết vào tầm mắt của Hoàng Vũ. Anh mặc bộ áo blouse trắng ngần. Đưa tay lên cửa kính họa lại đường nét của cô:
"Tích Nhĩ. Anh xin lỗi"
"Anh xin lỗi gì?"
"Anh xin lỗi. Thực sự xin lỗi. Đừng tha thứ cho anh..."
Anh vội vã cúp máy điện thoại. Tích Nhĩ đang không hiểu chuyện gì thì cửa phòng mở ra.