Editor: Lanhna
"A.. cười rồi." Tiếng nói bén nhọn độc nhất vô nhị của Tiểu Hùng vang lên trong thùng xe.
Nghe tiếng, Lam Yên ngó qua, cô thấy Tiểu Hùng vui vẻ mà nói, ngồi ở bên cạnh cô ấy là Hàn Tiếu cong người cười không ngừng. Cô nhớ nhiệm vụ của Tiểu Hùng là làm bạn nam cười.
Lại nhìn hướng Lâm Tử Hàm, cô ta đang véo cánh tay đầy thịt của Đại Hùng, Đại Hùng đau đến oa oa kêu to. Lam Yên kinh ngạc, chẳng lẽ nhiệm vụ của Lâm Tử Hàm là làm bạn nam kêu. Cái này cũng quá kì cục đi.
Xem xét một vòng, Lam Yên phát hiện nhiệm vụ của mình là khó nhất, cô nén tức giận.
Không thể hiểu được cái nhiệm vụ này luôn.
Một hồi lâu sau, cô lại như nghĩ tới cái gì, quay đầu xem Hề Thần Trạch, Hề Thần Trạch với vẻ mặt như muốn nói "Ngươi muốn làm gì", thân thể hướng ra sau lui lại.
"Hề Thần Trạch.. Tiểu Trạch Trạch.." giọng cô mềm nhũn mà gọi tên của hắn, Hề Thần Trạch sửng sốt một giây, liếc nhìn cô một cái, thần sắc như đang nói: Cô có tật xấu à.
Rồi sau đó, thanh âm không nhanh không chậm của Hề Thần Trạch truyền đến. "Cái nhiệm vụ đó của cô, cô sẽ không hoàn thành được."
Lam Yên cả kinh, cô hỏi: "Anh biết nhiệm vụ của tôi là cái gì sao?"
Hề Thần Trạch chân dài bắt chéo lại, ánh mắt liếc liếc Lam Yên, thong thả lười biếng mà trả lời: "Đoán, giống như làm người mặt đỏ tim đập gia tốc loại này đi."
"..."
Một câu đoán trúng luôn, Lam Yên không còn lời nào để nói.
Hề Thần Trạch khóe miệng nhếch lên, cười cười.
Suy nghĩ trong chốc lát, Lam Yên lại càng cảm thấy không cam lòng: "Cái rắm*, tôi cũng không tin cái này khó đến vậy. Chờ đó để xem tôi thu phục anh như thế nào."
*nguyên tác ghi vậy nên mình để nguyên vậy luôn nha.
Hề Thần Trạch cười thầm một tiếng, đem đầu nghiêng sang một bên, đôi mắt khẽ chớp một cái giấu đi ý cười đó, sau đó giả vờ nhắm mắt dưỡng thần.
Lam Yên giơ lên mũi chân, bắt đầu lúc có lúc không mà cọ lên ống quần hắn.
Bị ống quần cọ vào, có chút ngứa, tâm cũng có chút ngứa, Hề Thần Trạch híp lại mắt, hạ tầm mắt xuống, nhìn thoáng qua đôi chân dài trắng nõn mịn màng của cô, hắn còn có chút hưởng thụ, nhưng chỉ với chút kỹ xảo này mà làm hắn mặt đỏ, là không có khả năng.
Lam Yên không phục, giây tiếp theo, mặt liền hướng lên người hắn dán lại, ở bên tai hắn nhẹ nhàng thổi hơi. Vậy mà, Hề Thần Trạch lấy tay gãi lỗ tai nói: "Gió quá lớn, chỉ nghe thấy mỗi tiếng gió thôi."
Một ngụm khí tức bị nghẹn ở ngực, cô xoay lại ngồi thẳng thân người, mặt hung ba ba viết: Lão nương ta hôm nay liền cùng ngươi giằng co.
Im lặng một lúc, cô lại hỏi Hề Thần Trạch: "Anh có biết phương pháp ấn tim ngoài lồng ngực không?"
"Biết, làm gì?" Hề Thần Trạch lại nâng cao cảnh giác.
"Vậy để tôi lại hướng dẫn anh một lần nữa." Lam Yên khóe miệng lôi kéo cười, ý cười không rõ.
"Không cần." Hề Thần Trạch cự tuyệt.
Hắn vừa mới nói xong, tay Lam Yên đã đặt ở trước ngực hắn, hắn hầu kết căng thẳng, lại chưa lên tiếng.
"Đầu tiên, tìm được giao điểm giữa xương ngực của nạn nhân, cũng chính là vị trí ở giữa ngực." Khi đang nói chuyện, tay Lam Yên như có như không mà vuốt ve ngực hắn.
Khuôn ngực rắn chắc của đàn ông và ngón tay trắng nõn mềm mềm mại mại của người phụ nữ, là hai loại lực lượng hoàn toàn đối lập nhau, hai người chạm vào nhau ở cạnh nhau, vừa mang theo sự cứng rắn của hắn, lại nhiễm thêm sự mềm mại của cô.
Cái này, làm thân thể Hề Thần Trạch cứng đờ lại, mày nhướng lên căng thẳng đứng yên ở đó, trong lòng rối loạn, nhưng hắn đang cố gắng kiềm nén lại phần xao động trong thân thể mình.
Bốn phía đang gắn đầy camera, lần trước hắn đỏ mặt, lần này sao có thể dễ dàng làm chính mình mất khống chế, mà đỏ mặt được chứ? Nghĩ đến, Lam Yên thật là cái nha đầu ngốc, vậy mà lại muốn dùng khẩu khí này đánh cuộc cùng hắn.
"Sau đó người cứu hộ chắp hai tay lại, các ngón tay đan chồng lên nhau, đặt lòng bàn tay ấn ở chỗ này." Lam Yên còn đang tiếp tục phần giảng giải của mình, Hề Thần Trạch nhìn khuôn mặt nhỏ quật cường của cô, bỗng nhiên cảm thấy có chút đau lòng, dường như hắn không đỏ mặt thì thực có lỗi với sự nỗ lực trêu chọc của cô.
"Được rồi, cũng đã đùa giỡn nửa ngày rồi, không cảm thấy mệt mỏi sao." Hắn vươn tay, bàn tay to cầm lấy tay nhỏ của Lam Yên, vừa ấm áp lại hữu lực.
Lam Yên nhăn mũi lại, ngay từ đầu cô đã biết mình sẽ không hoàn thành được nhiệm vụ này, cái này cũng coi như hoàn toàn bại trận luôn rồi, có chút thất bại, có chút ủy khuất, cũng có chút bực bội.
"Thất bại là mẹ thành công, lần này hoàn thành không được, về sau nhất định sẽ hoàn thành được." Giọng Hề Thần Trạch vững vàng, hơi thở có chút trầm đục.
Lam Yên trừng lớn đôi mắt, lời này của hắn có nghĩa khác. Vừa mới nghe thì là cổ vũ người khác, nhưng mà cẩn thận nghĩ lại, về sau là khi nào? Chẳng lẽ là vào đêm hoa tiền nguyệt hạ* à?
*Giải thích chút về câu "Hoa tiền nguyệt hạ" – 花前月下 – huā qían yuè xìa (trước hoa dưới trăng, chỉ những nơi nam nữ tỏ tình, nói chuyện tình yêu. Xuất xứ từ thơ của Bạch cư Dị hẳn hoi: Tận thích sanh ca dạ túy miên, Nhược phi nguyệt hạ tức hoa tiền; nhớ trong truyện ngôn tình viết thế này: Cũng muốn cùng chàng hoa tiền nguyệt hạ một phen)
Nghĩ vậy, Lam Yên chính mình ngược lại là mặt đỏ bừng, sau đó cô mới giật mình ý thức được rằng.
A a a, mình mới là người chọc hắn vậy mà lại bị hắn ghẹo lại.
- -
Hai tiếng rưỡi sau, một đám người đứng ở một mảnh đồng ruộng trống trải, có hương thơm của hoa cải, mùi của bùn đất, hương thơm của các loài hoa dại, chúng xen lẫn hòa quyện vào với nhau, tạo thành một loại hương vị riêng của nông nông thôn.
"Thông qua xem VCR*, chúng tôi đã nhìn thấy Tiểu Hùng thành công làm Hàn Tiếu cười ba lần, mà Tử Hàm cũng làm Đại Hùng khổ sở ba lần, hiện tại tuyên bố, Tiểu Hùng và Tử Hàm đã hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng mà, Lam Yên.. à.." khi nói đến Lam Yên, đạo diễn hơi dừng một chút, tiếp theo ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Lam Yên và Hề Thần Trạch.
*CVR ở đây theo mình hiểu thì nó kiểu là camera đó.
Lam Yên xấu hổ mà cười một chút, sau đó cắn răng trừng Hề Thần Trạch một cái.
Hề Thần Trạch vẫn bộ dáng không sao cả mà cong cong khóe môi, không lên tiếng.
Đạo diễn nhìn Lam Yên tiếp tục nói: "Nhiệm vụ của Lam Yên là làm bạn nam mặt đỏ ba lần, haizza.. thật đáng tiếc, cô ấy một lần cũng không hoàn thành được."
Lam Yên không cam lòng, đúng lúc này, "haha.." một tiếng cười châm biếm rất nhỏ truyền đến, người khác có thể không nghe thấy, nhưng Lam Yên nghe lại cảm thấy cực kỳ chói tai. Giương mắt nhìn lại, quả nhiên là Lâm Tử Hàm.
Lâm Tử Hàm cố ý nhếch miệng xem thường cô, Lam Yên mí mắt giật giật một cái, nhìn về phía khác, mắt không thấy tâm không phiền, vừa quay đầu, tầm mắt lại đụng phải thiếu gia lạnh lùng Hề Thần Trạch.
Đột nhiên cô nghĩ tới cái gì, giơ tay lên nói: "Đạo diễn, hiện tại tôi có thể làm cho Hề Thần Trạch đỏ mặt một lần."
Người ta đã phát ra lời thề son sắt, mà người nghe lại một vẻ mặt ngơ ngác, đặc biệt là Hề Thần Trạch, đuôi lông mày hơi nhíu lại, cảm thấy Lam Yên là đang giận chính mình, và cũng là đang giận hắn.
"Vậy.. được rồi, cô hiện tại muốn thử một lần sao?"
"Vâng, ngay bây giờ luôn."
Lam Yên hùng hổ đi đến trước mặt Hề Thần Trạch, Hề Thần Trạch thần sắc có chút phức tạp, nhưng vẫn là chấp nhận tính tình của cô, không nói gì.
Mọi người bên cạnh, Đại Hùng Tiểu Hùng, Hàn Tiếu và Lâm Tử Hàm đều đã sẵn sàng để xem kịch vui, cả một đám duỗi dài cổ đợi, hàng loạt camera bên ngoài và các nhân viên phụ trách ghi hình đều yên lặng, chờ đợi.
"Ha!" Lam Yên hít sâu một hơi, bộ dáng như đang chuẩn bị làm việc gì lớn lao, mang theo khí thế hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang. "Hề Thần Trạch, thực xin lỗi." Lúc nói ra lời này, thì tay Lam Yên cũng đã..
Gắt gao kẹp chặt cái mũi của Hề Thần Trạch.
Tuy cái mũi không thể hít thở được không khí, nhưng mà Hề Thần Trạch cũng không có giãy giụa gì, hắn thành thành thật thật mà đứng yên ở đó, lông mày cũng không nhăn lấy một, tùy ý đểvLam Yên bịt lại cái mũi của mình.
Bởi vì, ít nhất một lần..
Hắn muốn cô hoàn thành nhiệm vụ, như vậy thì cô sẽ không bị Lâm Tử Hàm cười nhạo.
Vừa rồi, sự châm biếm của Lâm Tử Hàm đối với Lam Yên, hắn đều thấy được.
Khi đó, trong tim hắn chợt nhói lên một cái.
Ngay sau đó, mặt của Hề Thần Trạch đều bị nghẹn đến đỏ lên, Lam Yên vui vẻ, buông ra cái tay đang kẹp chặt mũi hắn ra, ngửa đầu, lông mi chớp chớp liếc mắt nhìn Lâm Tử Hàm một cái, nói: "Như thế còn không phải là đỏ mặt sao?"
"Khụ khụ.." Hề Thần Trạch ho khan vài cái, phục hồi tinh thần lại, nhìn khuôn mặt nhỏ kiêu ngạo của Lam Yên, cúi đầu.. nhợt nhạt mà cười.
"Nhưng mà, dựa theo quy định, Lam Yên vẫn phải tiếp thu trừng phạt." Đạo diễn lên tiếng.
Mặt Lam Yên lập tức cứng lại, sau đó nhăn nhăn cái mũi, nghĩ thầm: Được rồi, đã đánh cuộc thì phải chịu thua.
Vì thế, cô cam chịu hô: "Phạt đi, tôi sẽ tiếp thu trừng phạt."
Lúc nói ra câu đó, dư quang mắt liếc về hướng Lâm Tử Hàm, tiểu yêu tinh kia vậy mà rất cao hứng, miệng đều muốn ngoác tận mang tai luôn rồi.
Ngay sau đó, đạo diễn nói: "Trừng phạt là.. buộc một dây tơ hồng dài một mét trên cánh tay của Lam Yên và Hề Thần Trạch, trong một giờ tiếp theo hai người phải bảo trì trạng thái" trẻ sinh đôi kết hợp* "trạng thái."
(*Thật ra thì dịch là vậy nghe không hay cho lắm nhưng mà nếu để nguyên thì sẽ có bạn không hiểu. Nên nếu bạn nào biết cách dịch sang hay hơn thì đóng góp ý kiến cho mình với nha)
Vừa nghe, Lam Yên líu lưỡi, đôi tay đặt ở trước ngực, nhấc mắt lên thấy Lâm Tử Hàm, cười đến sảng khoái.
Trong nháy mắt nụ cười của Lâm Tử Hàm biến mất không thấy, mặt hết trắng rồi lại xanh.
Cô ta liều sống liều chết nghĩ đủ cách để cọ được đến trên người Hề Thần Trạch, kết quả chỉ với một cái trừng phạt mà Lam Yên lại có thể cùng Hề Thần Trạch kéo gần khoảng cách.
Cô ta bị chọc tức đến cả người phát ngứa.
- -
Trừng phạt nói đến là đến, Lam Yên nhìn tay của mình, lại nhìn tay của Hề Thần Trạch, ở giữa hai người là một cái dây màu hồng phấn. Hề Thần Trạch một thân là màu tối, cái màu hồng phấn hoàn toàn không phù hợp khí chất lạnh lùng của hắn, cô nhìn mà cảm thấy có chút buồn cười.
Hề Thần Trạch liếc mắt một cái dây thừng trên cổ tay mình, mày nhíu lại một chút, hiển nhiên, hắn thật sự không thích loại màu này.
Nhiệm vụ tiếp theo là dựng lều trại, không hạn chế về thời gian, miễn sao dựng được trại là được rồi. Bởi vì đó là chỗ ngủ đêm nay của các vị. Đáp đến hảoDựng được đẹp, tốt thì sẽ ngủ được thoải mái hơn, làm không tốt, vậy liền ngủ ở trên mặt đất. Chính là đơn giản như vậy đó. "Đạo diễn lại lên tiếng.
Trong lúc đó, có nhân viên công tác đem các túi lều trại chưa đóng tốt dọn lại đây.
Đại Hùng và Tiểu Hùng đã từng tham gia vào mùa 1 của tiết mục, nên đã quen thuộc với kịch bản của tiết mục.
Đại Hùng kéo hai cái túi đựng lều trại liền đi, bày ra dáng vẻ sống không còn gì luyến tiếc than thở:" Đêm nay chuẩn bị ngủ trên mặt đất đi. "
" Hả? Thật sự ngủ trên mặt đất sao? "
Lâm Tử Hàm cùng Đại Hùng là một tổ, không hiểu được là Đại Hùng cố ý nói vậy để tạo hiệu quả cho tiết mục, lo lắng mà nhỏ giọng hỏi. Đại Hùng nhỏ giọng đáp:" Lừa bọn họ thôi, tôi dựng lều trại rất lợi hại nha. "
Tiểu Hùng tuy rằng là nữ, nhưng cũng là một nữ hán tử mạnh mẽ, đi lên liền đi xách một cái túi, sau đó gọi Hàn Tiếu một tiếng:" Mau tới, lấy cái này. "
Nghe tiếng, Hàn Tiếu cũng tiến lên cầm đi một cái.
Cuối cùng, chỉ còn dư lại Lam Yên và Hề Thần Trạch giương mắt nhìn.
" Quả nhiên là tiết mục cắm trại dã ngoại, những trò chơi phía trước đều chỉ là khởi đầu thôi, cuối cùng chính là ở chỗ này chờ chúng ta đi đến. "
Lam Yên không lựa lời, trong miệng khó chịu mà nói thầm.
Đạo diễn nghe thấy được câu oán giận của cô, liền cười nói:" Đằng sau trò chơi sẽ còn rất thú vị. "
Lam Yên nghe vậy, dẩu miệng cười lạnh trong lòng: Thú vị, có quỷ mới tin.
Hề Thần Trạch mặc kệ Lam Yên đang oán niệm ngập tràn, chân dài bước nhanh, đi về phía trước. Nhưng mới vừa đi vài bước, cánh tay phải đã bị kéo lấy, hắn có chút bực bội mà quay đầu lại, lúc này mới nhớ tới chính mình đã bị cột vào cùng với Lam Yên.
Hắn kéo kéo sợi dây, cánh tay trái của Lam Yên cũng bị kéo theo, Hề Thần Trạch ánh mắt ý bảo cô đi qua đi, Lam Yên lúc này mới đi dạo bước chân chậm rì rì đi đến.
Đi đến phía trước, Lam Yên mới thấy, còn lại hai cái túi lều trại rất nhỏ, lại quay đầu lại nhìn xem tổ của Đại Hùng và tổ của Tiểu Hùng, cái của họ đều là những lều trại lớn. Cô chỉ có thể âm thầm cảm thán ở trong lòng về Đại Hùng và Tiểu Hùng, khó trách vội vã cướp đi lều trại như vậy, họ chính là những người tham gia ở mùa trước nên có kinh nghiệm hơn.
Cầm cái lều kém cỏi nhất lên, Lam Yên và Hề Thần Trạch bắt đầu vào việc dựng lều trại.
Cả hai người đều chưa từng làm việc này bao giờ, Hề Thần Trạch trầm ổn, tính tình chậm. Việc đầu tiên là xem bản hướng dẫn, Lam Yên thì luôn nóng nảy, lười không nhìn bản hướng dẫn chỉ liếc mắt một cái, liền đi lên bắt đầu dựng bừa.
Lúc Hề Thần Trạch đọc sách, thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu nhìn Lam Yên một cái, hắn không nghĩ có ý định ngăn cô lại, mặc dù biết cô không hiểu mà vẫn tùy tiện dựng bừa lều trại, bởi vì hắn biết cho dù hắn có nói, thì cô cũng sẽ không nghe, dựa vào sự hiểu biết của hắn, làm mệt rồi cô sẽ tự dừng lại.
Hắn cúi đầu tiếp tục nghiên cứu bản hướng dẫn trong tay.
" A.."tiếng Lam Yên khàn khàn mang theo đau đớn vang lên, cặp lông mi đen nhánh của Hề Thần Trạch khẽ nhấc lên, nhìn đến ngón tay đang chảy máu của Lam Yên, đôi đồng tử của hắn chấn động, hoảng loạn.
Hắn sốt ruột mà ngồi xổm xuống trước mặt Lam Yên, cầm cái ngón tay bị bị thương của cô lên, mày nhăn lại thành chữ xuyên.
Nhìn tay cô bị chảy máu, làm hắn nhớ tới buổi tối bốn năm trước, cái đêm đen mịt đó, cũng giống như hiện tại, trái tim hắn cũng nhói đau vì cùng một người con gái.