Đột nhiên bị đụng vào, mặc dù là cách một lớp quần áo, Hề Thần Trạch cũng có thể cảm nhận được sự mềm mại cùng tinh tế của tay cô, bên hông hắn chợt căng thẳng.
Cơn gió mang theo cái khô nóng của mùa hạ làm phất loạn cái tóc mái trên trán của hắn, cũng đảo loạn lòng hắn.
"Kiểm tra một chút xem cơ bắp của anh có phải là cứng thật hay không." Lam Yên ngửa đầu nhìn hắn, đầu lưỡi cuốn lên liếm một vòng trên răng.
Cô cà lơ phất phơ mà nói, Hề Thần Trạch nghe, mắt đen luôn làm người khác không thể đoán được ra cảm xúc của anh.
"Ôi trời ơi, là Hàn Tiếu.. a.. Hàn Tiếu!" Tiếng Tiểu hùng gào rống hò hét đột nhiên vang lên, bén nhọn đến sắp phá rách màng nhĩ của mọi người. Hai người giằng co khiến lực chú ý của mọi người dần bị hấp dẫn qua đó, đặc biệt là Lam Yên.
Lam Yên thăm dò xem qua, đó là một nam sinh tầm khoảng hai mươi tuổi, trên người mặc một quần áo thể thao, đang một đường chạy tới. Từng bước chạy chậm trên mặt tràn đầy Collagen, luôn làm cho người khác cảm nhận được cái gì gọi là sức sống của thanh xuân.
"Haizza, vẫn là tiểu thịt tươi tràn đầy thanh xuân lại ưa nhìn." Lam Yên ánh mắt còn không có từ Hàn Tiếu trên người dời đi, trong miệng vô ý thức mà tấm tắc tán dương.
"Hừ!" nam nhân bên cạnh trong miệng phát ra một tiếng hừ lạnh, đôi mắt liếc xéo cô một cái.
Nghe thấy, lúc này Lam Yên mới thu hồi tầm mắt, nhìn đến Hề Thần Trạch mặt đầy khinh thường, tức giận hỏi: "Làm gì?"
Hề Thần Trạch lạnh lùng mím môi, quay đầu rời đi.
- -
"Được rồi, tất cả khách quý đã đến đông đủ." Đại Hùng hưng phấn mà hô to: "Hiện tại, chúng ta phải tiến hành nhiệm vụ thứ nhất rồi."
"Thình thịch, thình thịch!" Tiểu Hùng nói tiếp sau Đại Hùng, nắm tay tròn mập mạp đặt ở trước ngực, diễn bộ dáng tim đập đầy hồi hộp, "Là trò chơi gì vậy?"
Phốc, Lam Yên nghẹn cười.
Thật là một đôi dở hơi.
"Đó chính là.. tìm kiếm một nửa yêu thương kia." Đại Hùng và Tiểu Hùng trăm miệng một lời mà nói.
Nghe được như thế, Lam Yên thu lại nụ cười của mình, Hề Thần Trạch khẽ nhíu mày một cái.
Ánh hai người mắt lại vô tình mà chạm vào nhau, lúc này Lam Yên giương cái cằm nhỏ tinh xảo của mình lên, tức giận gây xích mích nói: "Nhìn cái gì mà nhìn? Đến lúc vào chơi đừng để bị tôi mê hoặc đến thua nha."
Gió thổi lá cây bay sàn sạt rung động, trong không khí phiêu đãng hương thơm của cây cối.
Hề Thần Trạch nghiêng đầu nhìn về phía khác, miệng khẽ cong nở một nụ cười nhỏ đến không thể phát hiện ra.
"Quy tắc trò chơi rất đơn giản, nữ khách mời sẽ khiêu vũ, nếu thành công làm nam khách mời tim đập nhanh hơn, như vậy hai người liền có thể tạo thành một cặp cắm trại dã ngoại CP."
Giới thiệu qua một lượt sau, trên cánh tay cánh tay nam khách mời bị trói một cái dụng dụng cụ kiểm tra tốc độ tim đập, trong tay nữ khách mời cầm một đóa hoa hồng.
Vòng thứ nhất, Hàn Tiếu đơn thuần thiện lương, người Tiểu Hùng khá béo nên sẽ không khiêu vũ, đi lên chỉ kéo nhẹ cánh tay, sau đó Hàn Tiếu mặt thẹn thùng đã bị túm đi rồi. Đợt thứ hai, đến lượt Hề Thần Trạch bị nữ khách mời đưa đi.
"Music!" Tiểu Hùng hô một tiếng, một khúc giai điệu nhạc tình thú cực mạnh chậm rãi tiếng vang lên, giây tiếp theo, toàn bộ camera sáp đến Hề Thần Trạch bên người.
Hề Thần Trạch mắt lạnh liếc xung quanh một cái, trên mặt không có biểu tình gì.
Khi âm nhạc vang lên, Lâm Tử Hàm đã trước một bước, nhảy múa hướng Hề Thần Trạch đi đến. Dáng múa rất là trêu người, vừa vặn eo rồi lại vặn mông, Lam Yên nhìn, cảm thấy nếu là cô là đàn ông, không chảy máu mũi mới là lạ.
Hề Thần Trạch đứng tại chỗ, đôi tay để trước ngực, tầm mắt không đặt ở trên người Lâm Tử Hàm, mà nhìn sang trên người Lam Yên đang ở bên cạnh xem náo nhiệt.
Lâm Tử Hàm vốn chỉ là ở trước mặt Hề Thần Trạch vặn eo múa cánh tay, về sau càng lúc càng to gan, cánh tay mềm dẻo trực tiếp leo lên vai hắn.
"..."
Đại Hùng Tiểu Hùng cùng với nhân viên của tổ tiết mục ở bên ngoài bắt đầu ồn ào.
Việc này, Lam Yên ở bên này nhìn, đã không còn tâm tình xem náo nhiệt nữa, khẽ nhấc lên mí mắt, trong đôi mắt tối lại.
Bên này, tay Lâm Tử Hàm bắt đầu đưa lên mặt Hề Thần Trạch. Chỉ là, cô ta lại chạm phải một ánh mắt sắc bén. Hề Thần Trạch mày hơi nhíu lại, trong mắt tràn đầy không kiên nhẫn.
Chỉ trong một nháy mắt, động tác trên tay Lam Tử Hàm đông cứng lại, rồi sau đó sợ hãi mà lui về phía sau vài bước. Lấy lại tinh thần, cô thất bại mà trở lại bên cạnh Lam Yên.
Lam Yên nghĩ đến ánh mắt Hề Thần Trạch nhìn Lâm Tử Hàm, trong lòng vụng trộm vui mừng, đôi mắt cong thành hình trăng khuyết luôn rồi.
Lâm Tử Hàm cảm nhận được cái gì, ánh mắt hung tợn mà trừng về về phía Lam Yên.
Lam Yên khóe miệng khẽ nhếch một cái: Nhìn gì chứ, trừng tôi có ích lợi gì?
"Hay, nhảy quá đẹp.. cảm ơn Tử Hàm đã có màn biểu diễn xuất sắc. Đáng tiếc, nhịp tim của Thần Trạch vẫn luôn ổn định ở mức 90, không có thay đổi bao nhiêu. Nhưng mà Tử Hàm của chúng ta nhảy thật sự rất đẹp, Đại Hùng anh có động tâm không?" Tiểu Hùng đang giúp Lâm Tử Hàm hòa giải.
"Động tâm, động tâm chứ." Đại Hùng bày ra một bộ biểu tình mãn nhãn đào hoa tâm.
"Anh làm ơn đừng dùng ánh mắt háo sắc đó để nhìn Tử Hàm được không, cảm ơn."
Tiểu Hùng và Đại Hùng lại một đáp một xướng, Lam Yên đứng ở bên cạnh đang xem đến hứng thú, đột nhiên, Tiểu Hùng ném cho cô một ánh mắt, ra hiệu và ngữ khí khoa trương hô: "Được rồi, chúng ta cho mời vị đại mỹ nữ tiếp theo.. Lam Yên."
Lam Yên ngạc nhiên chớp mắt một cái: Dựa vào, cái này chuyển biến cũng quá nhanh rồi.
Cô đứng ở đối diện Hề Thần Trạch, cái mũi nhanh nhạy ngửi thấy mùi âm mưu, nhìn nhìn Hề Thần Trạch, lại nhìn nhìn Lâm Tử Hàm và đạo diễn đang ở bên ngoài.
Cô đã đoán ra được đạo diễn đang tính toán gì. Trước tiên làm Tiểu Hùng đem Hàn Tiếu lôi đi trước, còn dư lại Đại Hùng và Hề Thần Trạch, đạo diễn khẳng định ở trong lòng đánh đố cô và Lâm Tử Hàm sẽ cùng nhau tranh Hề Thần Trạch, như vậy không phải là sẽ có cái để xem sao? Còn có thể giải quyết về tin đồn tranh đấu gay gắt giữa cô và Lâm Tử Hàm.
Nghĩ đến đó, Lam Yên trong lòng lại bắt đầu có ý xấu.
Khi âm nhạc vang lên, Lam Yên bước chân nhẹ nhàng nhảy hướng về phía..
Đại Hùng đi đến.
Dư quang liếc mắt một cái đạo diễn đang ở bên ngoài, bộ mặt đều đen lại, nhìn lại Hề Thần Trạch, sắc mặt cũng không phải thật tốt.
Ý xấu thực hiện được, Lam Yên nhấp miệng, chỉ tự lo chính mình vui vẻ.
"Không thể nào, Lam Yên thích ta?" Đại Hùng kích động đến tại chỗ nhảy xoay quanh, rồi sau đó là hưng phấn cười to "Ha ha ha".
"Anh giữ tự trọng chút được không, máy kiểm kiểm tra tốc độ tim đập biểu hiện tim anh đã đập 140 lần/phút rồi đấy." Tiểu Hùng ở một bên trêu chọc Đại Hùng.
Hề Thần Trạch đứng cách Đại Hùng một mét, nhìn Lam Yên ở Đại Hùng trước mặt nhảy múa vặn eo, tay đặt ở trong túi chảy ra một tầng mồ hôi mỏng, ánh mắt nhìn về lúm đồng tiền trên mặt Lam Yên, đỉnh mày hơi nhăn lại, đáy mắt âm trầm lại mà chính hắn lại không biết.
Lúc này, Lam Yên đón nhận Hề Thần Trạch lạnh lùng ánh mắt, trên mặt cô tất cả đều là ý cười. Chơi đủ rồi, cô mới thảnh thơi bước chân nhảy về phía hắn.
"Đừng đi, Lam Yên, đừng vứt bỏ ta." Đại Hùng mang theo phong cách diễn gameshow, ở sau kêu gào giữ lại. Lam Yên chỉ cảm thấy hơi buồn cười, chuyển vòng nghiêng người nhảy đến bên người Hề Thần Trạch.
Hề Thần Trạch hơi cúi đầu, từ trên cao nhìn xuống Lam Yên.
Cô như là một con bướm màu lam con nhẹ nhàng vỗ cánh bay múa ở bên cạnh, thỉnh thoảng mép váy mềm nhẹ xẹt qua cánh tay rắn chắc hữu lực của hắn, có chút ngứa.
Hắn có thể căng chặt mặt, giả dạng làm bộ dáng lãnh đạm xa cách, nhưng trong mắt lại như có như không ý cười.
Luôn là không giấu được.
"Tim đập đột phá 110." Tiểu Hùng thét chói tai.
Lam Yên khóe miệng cong lên mang theo ý cười, giây tiếp theo, cô nhón mũi chân, hướng cả người dựa vào trên người Hề Thần Trạch, tay bưng kín chính mình cùng hắn trên người mạch, ở bên tai hắn nói nhỏ: "Hề Thần Trạch, anh còn nhớ rõ sao? Tôi đã thấy qua dáng vẻ trần truồng của anh."
Hơi thở ấm nóng phả vào vành tai, vô số tế bào bị giọng nói mềm mại, nũng nịu của cô đánh thức, Hề Thần Trạch cảm thấy trong thân thể có một trận lại một trận sóng nhiệt đánh úp lại.
- -
Trong phòng tắm, mát lạnh mùi hương mang theo hương vị của đàn ông, khăn tắm trắng nõn vây quanh vòng eo gầy rắn chắc của Hề Thần Trạch. Hắn đứng trước gương, dùng chiếc khăn lông sạch sạch sẽ lau mái tóc đang còn ướt sũng.
Năm ấy, hắn mới 22 tuổi, khuôn mặt thiếu đi sự sắc bén như hiện tại, ánh mắt so với hiện tại nhu hòa mấy phần.
"Đinh linh linh!" bên ngoài phòng tắm tiếng chuông điện thoại vang lên inh ỏi.
Hắn ném chiếc khăn lông trên tay lên cái giá bên cạnh cái gương, đi ra phòng tắm. Chính là vừa ra khỏi phòng tắm, hắn liền bất động, một nữ sinh tầm 18 đến 19 tuổi, cô mặc chiếc váy ngắn xếp ly màu trắng, thẳng tắp mà đứng ở trong phòng hắn, trong tay cầm chiếc di động của hắn.
Hoàng hôn xuống, ngoài cửa sổ, ánh chiều tà xuyên thấu qua bức màn chiếu vào khuôn mặt tinh xảo của cô gái, tạo ra cảm giác đẹp đẽ và yên tĩnh đến lạ lùng. Mà hắn lại trần trụi nửa người trên, bọt nước do tắm gội còn đang chảy xuống ở cổ và ngực.
Đây là hắn lần đầu tiên nhìn thấy Lam Yên, như thế đàng hoàng, làm cho người hoảng loạn.
Lam Yên nhìn đến Hề Thần Trạch đang kinh hoảng, vội vàng giải thích: "Tôi tới để quét tước vệ sinh. Ông chủ nói buổi chiều anh không ở đây, lấy chìa khóa cho tôi để tôi tới.."
* * *tới quét tước.
"Đinh linh linh", tiếng chuông điện thoại lại một lần vang lên, đánh gãy lời nói của cô.
Hề Thần Trạch mày nhíu lại, chớp mắt một cái, lúc ấy hắn vẫn là sinh sinh viên năm tư của Học Viện Điện Ảnh, thầy của lớp biểu diễn có nói với hắn, buổi chiều sẽ gọi gọi điện thoại để trao đổi một số việc.
Lúc này, nghe tiếng chuông điện thoại, hắn có chút sốt ruột, cũng lười để ý xem chính mình có phải đang ở trần hay không hay. Hắn đi hướng Lam Yên bước tới, chuẩn bị lấy lại di động.
Đi đến trước mặt Lam Yên, Hề Thần Trạch lại phát hiện nữ sinh trước mắt trừng lớn đôi mắt, ánh mắt nhìn xuống phía dưới hướng tới kỳ quái địa phương ngó, khi hắn theo nàng tầm mắt nhìn lại, trong đầu lập tức nổ oành một cái.
Bởi vì quên mang quần lót, nên khi Hề Thần Trạch tắm gội xong cái gì cũng chưa mặc, khi ra tới cũng chỉ bọc một cái khăn tắm, nhưng mà hiện tại, hắn dưới thân~trống rỗng, cái gì cũng không có.
"Khăn tắm bị móc vào khóa cửa rồi, rơi trên mặt đất." Lam Yên chớp đôi mắt ngửa đầu lên nhìn hắn, bàn tay đưa ra chỉ vào chiếc khăn tắm dưới cánh cửa phòng tắm đằng sau hắn, nghiêm túc mà nói. Nói xong đem điện thoại đặt vào tay hắn trong một giây, rồi Lam Yên chạy một mạch ra khỏi phòng, còn lại hắn một mình cả người trần truồng đứng lại trong phòng trống rỗng.
Trên di động còn lưu lại độ ấm trên tay của Lam Yên, khi cầm nó trong tay..
Có chút nóng.
Gió trong điều hòa vù vù thổi tới phía sau lưng hắn, nhưng cũng không làm giảm bớt được tia xúc động và thân nhiệt đang dâng lên trong người hắn.
Đêm đó, Lam Yên nằm trên giường ở ký túc xá nhớ lại sự việc phát sinh lúc chiều. Lúc ấy khi nhìn đến đồ vật kia của Hề Thần Trạch, phản ứng đầu tiên của cô là bỏ qua một bên đầu, nhưng vì lòng hiếu kỳ quá lớn, cô nhìn thoáng qua rồi lại nhìn thoáng qua, cuối cùng ánh mắt trần trụi mà chăm chú nhìn vào địa phương bí ẩn nhất của đàn ông.
Cẩn thận hồi tưởng lại, đồ vật kia mềm oặt, thật xấu. Lúc sau, Lam Yên cũng không có suy nghĩ nhiều mà đánh một giấc ngủ dài đến sáng hôm sau.
Nhưng ở một bên khác, Hề Thần Trạch ở nửa đêm đột nhiên bừng tỉnh, quần lót ướt một mảng lớn.
- -
"A.. 160.." "Tim đập 160.." Đại Hùng Tiểu Hùng kích động tiếng hoan hô hết đợt này đến đợt khác, "Lam Yên và Hề Thần Trạch một tổ."
Hề Thần Trạch bỗng nhiên hoàn hồn.