Dạ Ngưng Tịch

Chương 21




Đường cùng “Đây là……” Tôi không tìm được giọng nói của chính bản thân mình Bốn sợi dây sắt rất dài xuyên qua hai bên xương quai xanh và bàn tay của Nguyễn Linh, máu tươi từ vết thương chỗ bị dây sắt xuyên qua chảy ra, chảy dọc theo cơ thể cô, ngưng tụ thành một vũng dưới chân cô……

Cô cứ như vậy bị treo giữa không trung, giống một con bướm tắm trong biển máu……

Cảnh tượng trước mắt khiến tôi khiếp sợ đến mức quên cả hô hấp……

Không phải chưa từng chứng kiến những màn cực hình mất nhân tính hơn thế này nhưng lần này người bị thụ hình lại là Nguyễn Linh, Nguyễn Linh cùng chung sống với tôi hơn mười năm trời……

“Đây là điệp hình, gần giống với cực hình ‘lồng thú’ của đảo Tái Sinh, chắc em vẫn còn nhớ chứ!”

Tất nhiên tôi còn nhớ, loại hình pháp này không lập tức lấy đi mạng sống con người, nhưng lại khiến người ta chịu sự hành hạ đau đớn tới mấy tiếng đồng hồ cho đến khi nào giọt máu cuối cùng chảy ra khỏi cơ thể.

Tôi cảm thấy có một dòng máu nóng rực xông thẳng lên đỉnh đầu giống hệt dòng nham thạch nóng rực nung chảy từng dây thần kinh của tôi, trái tim đập loạn xạ, rất nhanh khiến tôi không thể hít thở nổi.

“Bị dọa rồi sao? Không thể nào, em còn chui vào cả lồng thú rồi cơ mà, còn có thể sợ cái này sao?”

Bên tai vang vọng tiếng trêu trọc đùa bỡn của hắn, nhưng tôi không có cách nào đáp trả, hô hấp càng ngày càng trở nên gấp gáp, trái tim không ngừng hoảng sợ……

Hắn từ phía sau đi tới, kéo tôi vào lòng, bàn tay tham lam tiến vào áo tôi, mạnh mẽ chiếm đoạt.

“Woa, thực sự bị dọa rồi, trái tim đập mạnh thế này cơ mà. Cái này cũng không chịu nổi sao?” Khẽ cắn lên vành tai tôi, hắn thì thầm nhỏ nhẹ.

“Không phải em đã nói người này tùy tôi xử lí sao? Em nói xem tôi sẽ xử lí cô ta thế nào đây?” Hắn cúi đầu nở nụ cười.

Nghe thấy tiếng cười bên tai, bàn tay nắm Lưu quang của tôi không ngừng siết chặt, không ngừng tăng thêm lực……

“Hoàn Tư Dạ, anh nên xuống địa ngục đi!” Đột ngột xoay người, dùng lưỡi Lưu quang đưa vào cổ hắn.

Hắn lùi thật nhanh về phía sau, trên cổ xuất hiện một vệt máu……

Một nụ cười nhạt nhẽo, hắn dùng ngón tay thon dài sờ sờ vết thương trên cổ ”Có tiến bộ, nhanh nhẹn hơn bốn năm trước nhiều.”

“Sớm đã đoán được chuyện này sẽ xảy ra, mạnh mẽ nhưng quá vô tình. Ngưng Tịch, đừng chơi trò hung ác với tôi. Bởi vì, em không hung ác bằng tôi đâu!”

Hắn nhìn tôi, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị, đầy khinh miệt…… Hắn thực sự không nói sai, sự lãnh khốc của tôi là do hắn dạy dỗ cho nên không thể vượt qua giới hạn của hắn. Tôi chẳng hung ác bằng hắn, tôi công nhận điều đó. Cũng chẳng muốn hung ác hơn hắn bởi vì hắn căn bản không phải là người……”Dù sao thì cô ấy cũng được coi là đệ tử của tôi, sao anh có thể đối xử với cô ấy như vậy?” Hai mắt tôi đã sung huyết, chuyện tôi muốn làm nhất bây giờ là chẻ hắn thành từng mảnh nhỏ.

” Vậy thì phải hỏi chính em. Ngưng Tịch, em còn trân trọng cái gì nữa không? Tôi sẽ hủy diệt toàn bộ những thứ đó……”

“Hoàn Tư Dạ, anh điên rồi!” Tôi hung tợn cắn ra những lời này.

“Tôi sẽ coi nó là một lời khen ngợi. Muốn cứu cô ấy phải không? Giết hết được bốn người họ thì em có thể mang người đi. Có điều……” Hắn liếc mắt nhìn Nguyễn Linh, lạnh lùng cười “Tôi thấy cô ấy cũng chả chống cự được lâu nữa đâu!”

Máu của Nguyễn Linh đang chầm chậm chảy, từng giọt rơi xuống mặt đất tạo thành âm hưởng làm chói điếc tai tôi. Thấy vũng máu dưới chân cô, tôi hơi mờ mịt, cái gai cắm vào mắt tôi hệt như năm đó trong kí ức……

“Chị Ngưng Tịch, cứu em……” Bên tai vang vọng tiếng kêu tâm tê phế liệt của Trình Chân.

Không, Nguyễn Linh, tôi phải cứu cô ấy, dù có mất mạng cũng phải cứu bằng được cô ấy, tôi quyết khong để lịch sử tái diễn!

Tôi nóng lòng tiến lên, bốn tên nhẫn giả mặc đồ đen vẫn dàn thành vòng tròn theo mỗi bước tiến của tôi không thể nào tiến gần về phía Nguyễn Linh nửa bước. Xem ra, Hoàn Tư Dạ thực sự muốn tôi phải vượt qua cửa ải của bốn tên nhẫn giả này.

Tôi dùng lưu quang đâm thẳng vào yết hầu của người trước mặt, vừa nhanh vừa mạnh. Nhưng hình ảnh của hắn chợt nhòe đi…… sau đó, trước mắt tôi xuất hiện vô số ảo ảnh khác, tôi bị những ảo ảnh này vây quanh, dường như số người đang tấn công tôi không phải là bốn mà là bốn mươi.

“Thuật phân thân……” tôi kinh ngạc, bọn họ lại có thể sử dụng được thuật phân thân, một thủ thuật xa xưa như thế tôi còn tưởng nó đã bị thất truyền từ lâu rồi chứ.

” Ha, đây là kỹ thuật giết người của bốn người thuộc dòng họ Mochizuki. Ngưng Tịch, cẩn thận một chút, cẩn thận bị họ lột da đấy……”

Giọng nói của hắn khi vào tai nghe thấy vẻ vui sướng rất rõ, tôi biết, hắn thích xem tình cảnh tôi bị ép vào đường cùng……

Nhìn Nguyễn Linh chảy máu lòng tôi nóng như lửa đốt nhưng một bước cũng không thể nào tiến lên được bởi vì tất cả các đòn tấn công của tôi đều trở thành vô dụng. Tôi bị bốn người Mochizuki này dùng thuật phân thân vây quanh……

Quanh người đã bị chém thành vô số vết thương, trái tim khó chịu khiến tôi ngay cả việc hít thở đơn giản nhất cũng cảm thấy vô cùng khó khăn, thể lực bị tiêu hao rất nhanh, sau cùng tôi cũng không thể chống đỡ được nữa, quỳ rạp xuống đất……

Cố gắng điều chính hơi thở của mình, tôi giương mắt nhìn Nguyễn Linh toàn thân đẫm máu, cơ thể mỏng manh yếu đuối của cô ấy giống như chiếc lá bị cơ cuồng phong quật ngã.

Dường như cô ấy cũng cảm nhận được ánh mắt chăm chú của tôi, mở mắt yếu ớt nhìn tôi, ánh mắt thê lương mà tuyệt vọng, sau đó cô ấy nói một câu, tôi không nghe thấy chỉ có thể nhìn khẩu hình miệng, cô ấy nói: “Chị Ngưng Tịch, chạy đi”

Tất cả cảnh tượng trước mắt làm yết hầu tôi bỏng rát……

” Không chống đỡ được nữa à? Ngưng Tịch, em mười sáu tuổi kĩ thuật chiến đấu đã không hề thua kém tôi, nếu luận trí tuệ không chừng em còn cao hơn tôi một bậc nhưng mà em vĩnh viễn cũng không thoát khỏi lòng bàn tay tôi. Em có biết lí do vì sao không?” Hắn cười lạnh nhìn tôi.

Tôi hơi đánh mắt nhìn hắn, không nói gì, “Bởi vì em luôn khiến những người bên cạnh em trở thành gánh nặng của em, lúc nào cũng thế. Em sớm muộn gì cũng tự mình ép mình vào đường chết…”

Gánh nặng? Không sai, máu của Nguyễn Linh khiến tôi mất đi sự lạnh lùng và bình tĩnh, hắn hiểu rất rõ điểm này ở tôi cho nên mới đối xử như vậy với Nguyễn Linh.

Tôi cần sự bình tĩnh, nhất định phải tỉnh táo lại, chỉ có bình tĩnh ứng phó, tôi mới có thể cứu được cô ấy.

Tôi đứng lên nhắm hai mắt lại, tập trung tinh thần, tất cả mọi âm thanh đều biến mất, chỉ nghe được tiếng trái tim tôi đập thình thịch, thình thịch, càng lúc càng chậm……

Tập trung nghĩ cách phá giải thuật phân thân, nhất định có thể nghĩ ra được……

Thuật phân thân lợi dụng điểm mù trong mắt mỗi người, dùng tốc độ thật nhanh để thay hình đổi vị cho nên mới tạo ra vô số ảo ảnh trước mắt, thật giả khó phân biệt. Như vậy có thể nói là đôi mắt lừa gạt con người, vậy chi bằng không cần dùng đến nó nữa……

Tôi xé một miếng vải trên áo xuống bịt kín hai mắt lại.

Đôi mắt bị che đi những giác quan khác lại trở nên mẫn cảm hơn nhiều. Gió thổi bên tai, không khí chuyển động xung quanh…… Bắc Nguyệt đã dạy tôi, tâm pháp của nhẫn thuật Hoàng gia chủ yếu là hợp nhất giữa vật và người, đem vạn vật trong trời đất hòa vào làm một, chỉ cần học đươc kĩ thuật đó thì ốc thể đánh đâu thắng đó, nhanh chóng chặt chẽ!

Một luồng khí lạnh thấu xương từ phía sau tiến đến, tôi nghiêng người tránh né, nhanh chóng nắm lấy cổ tay hắn, lưu quang cắt đứt yết hầu hắn, tôi nghe được âm thanh da thịt vỡ tan……

Một người……

Một đồng đội đã chết, bọn họ không dám tùy tiện tiến lên nữa, tôi cũng phải lấy tĩnh chế động.

Đột nhiên, bên tai trái của tôi có tiếng động.

Tôi mỉm cười, tránh đòn tấn công từ phía bên phải, lưu quanh đã cắm sâu trong người tên nhẫn giả kia.

Chiêu giương động kích tây này của họ cũng không được nhuần nhuyễn cho lắm.

Hai người……

Bỏ mảnh vải che mắt xuống, tôi lạnh lùng cười, đánh giá hai tên nhẫn giả Mochizuki còn lại. Dù tốc độ có nhanh thế nào thì hai người cũng không thể dùng thuật phân thân mà chiến thắng tôi được.

Nhìn thấy nụ cười của tôi, họ vô thức lùi về phía sau. Không thể sử dụng thuật phân thân được nữa, họ căn bản không phải là đối thủ của tôi……