Dạ Ngọc Đừng Trốn

Chương 51: Chương 51





Mặc Đông Quân cười tươi hôn lên môi cô nhẹ như chuồn chuồn lướt nước dần đưa vật cứng vào trong.

Dù không phải lần đầu nhưng của cô vẫn thít chặt, nó bóp lấy anh mạnh mẽ khiến anh có chút căng thẳng.
Bàn tay cô nắm lấy mảnh ga giường khiến nó nhàu nhĩ.

Anh ghé bên tai cô thủ thỉ.
- Đừng lo lắng quá, anh sẽ nhẹ nhàng.
Một tay anh xoa đầu nhỏ, một tay ôm lấy cô vào người.

Cảm nhận da thịt mát mẻ chạm vào nhau làm cô ngượng lắm.

Mặc Đông Quân như hóa thành chú mèo cứ thích chui rúc vào hỏm cổ cô mà ve vãn.
Dạ Ngọc dần bị đánh lạc hướng cũng là lúc loài ăn thịt bắt đầu hành động.

Vật cứng nhờ có chất nhầy mà trôi tuột vào trong dễ dàng hơn rất nhiều, anh một lần đã vào được hơn nửa.
Ngừng một chút cho cô kịp thích ứng, Mặc Đông Quân bắt đầu từ những luân động nhẹ nhất.


Cả hai cứ như vậy mà trầm mê đến khi mệt lả, từng đợt tinh hoa được anh đưa thẳng vào sâu trong cô.
...
Dạ Ngọc đang đắm chìm trong giấc mộng đẹp thì cảm giác phía dưới có chút ướt át, không rõ ràng.
- Ưm...a...ngứa quá...
Đôi mắt vì mệt mỏi đang nhắm nghiền lại không hề có ý định muốn mở ra.

Cô cảm giác như ai đó đang giữ chặt chân cô mình giữa không trung, phần khớp nối liền với xương chậu mỏi nhừ, không còn lực.
Sự ướt đẫm ấy cứ như sóng vỗ từng nhịp quét lấy từng ngóc ngách trong hang động lúc ồ ạt lúc lại dịu dàng.

Làm cho miệng nhỏ khẽ mở vô thức ngân lên khúc ca mị tình, thân người vì từng đợt phản ứng của cơ thể mà cong lên.
Tiếng thở dốc ngày một rõ ràng hơn.
- M...Đông Quân...khó chịu quá_ Dạ Ngọc nửa tỉnh nửa mơ gọi tên anh.
Dù có chút không liền mạch nhưng anh vẫn có thể nghe thấy và hiểu rõ cô nói gì.

Mặc Đông Quân cúi người ôm lấy cô, những cơ bắp rắn rỏi đã phủ một tầng mồ hôi chạm vào da thịt mịn màng ấm áp lại nảy sinh ra một xúc cảm mãnh liệt hơn bao giờ hết.

- Ngoan, rất nhanh sẽ không khó chịu nữa.

Mặc Đông Quân lấp đầy lấy, ngăn cho những than thở phát ra.

Đôi tay không yên phận mà xoa lấy đôi gò bồng đã dựng đứng, lồ lộ ra như mời gọi.
Sự cám dỗ này, anh không thể kiềm lòng!
Mặc Đông Quân bắt đầu có những chuyển động mạnh mẽ hơn, từng cú nhấp của anh khiến nó đâm vào tận cùng bên trong cô.

Cơ thể cô cũng theo từng đợt luân động của anh mà di chuyển.

Đang trong giấc ngủ liền bị quấy rầy khiến cô có chút khó chịu nhưng dần nó lại chuyển sang cảm giác thoải mái lạ thường.
Cơ thể cũng vô thức mà đáp lại sự luân động này.
Cả căn phòng lại một lần nữa bị lấp đầy bởi những âm thanh ái muội, tiếng thở dốc và cả những tiếng họ gọi tên nhau.
Tập thể dục được một lúc thì cả hai người cùng nắm tay nhau về đích, Mặc Đông Quân cúi người ôm lấy cô.

Ngọn tóc mai nặng trĩu giọt mồ hôi, đầu kề bên vai cô mang đến những tiếng gầm gừ dư âm của một trận cuồng phong.

Mà cô, sau một trận thở dốc cũng ngoan ngoãn ôm lấy những khối cơ rắn rỏi mà ngủ thiếp đi.
Anh ôm cô trong lòng, sự thỏa mãn đã in đậm trên khuôn mặt mà không thể che đậy đi được.
...
Trong sân vườn rộng những tán lá xum xuê rợp mát cả khu vườn, một phú bà mang trên mình khí chất ưu nhã ngồi nhâm nhi tách cà phê trên bàn đá phía dưới tán cây lớn ấy.
Dù đã cao tuổi, mái tóc đã có chút loang màu muối tiêu nhưng trông tổng thể vẫn toát lên vẻ gợi cảm khó tả với bộ sườn sám màu thông được thuê lên những họa tiết truyền thống nhưng vô cùng sáng tạo.

Hai bên còn được cắt sẻ tà lên nửa đùi để lộ ra phần thịt trắng như hoa sứ.