Dạ Ngọc Đừng Trốn

Chương 31: Chương 31





Sáng sớm, Dạ Ngọc được anh chuẩn bị sẵn váy áo và bữa sáng để đi làm nhưng cô thức dậy không thấy anh đâu cả chỉ có một tờ giấy nhớ đặt ở bàn nhỏ cạnh giường.
" Em nhớ ăn sáng và mặc bộ đồ mà tôi chọn nhé.

Gia Lạc Sa sẽ đón em đến công ty."
Mặc Đông Quân cứ như vậy mất tích đến tận chiều...
Dạ Ngọc đang làm việc thì nhận được tin nhắn của một số lạ.
Đến phòng tôi
Cô vừa đọc tin nhắn đã biết chủ nhân của số điện thoại này là ai, thầm nghĩ ngợi.
" Đang trong giờ làm việc gọi mình đến làm gì? Nếu là chuyện công việc thì trợ lí Gia Lạc sẽ là người liên lạc mới phải"
Nghĩ vậy, cô bỏ qua nó mà tiếp tục công việc.
Tin nhắn lại hiện lên.
Tôi biết em đã đọc được rồi.

Mau đến đây trước khi sự xuất hiện của tôi khiến toàn bộ ban biên kịch bất ngờ.



Kiều Hương ngồi kế bên để ý thấy Dạ Ngọc từ này giờ vẫn loay hoay với chiếc điện thoại thì quay sang hóng hớt.
- Ngọc, cậu có chuyện gì thế?
Bất ngờ bị Kiều Hương gọi, cô có phần hơi chột dạ nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh.
- Tớ..tớ, có gì đâu chứ.
Sáng giờ tớ bí ý tưởng quá, tớ phải đi giải quyết nổi buồn đây.
Nói rồi, Dạ Ngọc dứt khoát đứng lên chuồn mất để lại một mình Kiều Hương thắc mắc.
" Khả nghi.

Cậu ta vốn rất ít ra ngoài, tối hôm qua lại không về nhà sáng ra lại suy tư không rõ giờ lại bấm điện thoại.
Chắc chắn là thỏ ngọc gặp tình yêu rồi!!!"
Nghĩ vậy, mặt Kiều Hương hớn hở cười lớn.

Có lẽ Dạ Ngọc sẽ là nhân vật chính trong tác phẩm tiếp theo của cô ấy.
...
Phía bên này, Dạ Ngọc thấp thỏm mà đi về hướng hành lang phòng chủ tịch.
Gia Lạc Sa_ trợ lí của anh đã đứng đợi từ lâu, vừa thấy cô anh ta đã cúi chào.
- Chào cô Dạ, chủ..../- Suỵt.
Anh ta đang định nói gì đó thì bị cô chặn lại, hai người cùng đi đến một chỗ xa hơn thì cô mới tiếp lời.
- Vừa nãy anh muốn nói gì?
Lúc này anh ta mới hiểu ý cất lời.
- Tôi chỉ muốn thông báo chủ tịch đang đợi ở trong thôi.
Nói rồi anh cúi chào rồi đi mất, Dạ Ngọc cũng tự biết điểm hẹn mà đi đến.
Đứng trước cửa, cô thật sự rất tò mò về mục đích của anh khi gọi cô đến đây liền hé cửa thăm dò bên trong.
- Anh ta đâu rồi nhỉ?
Dạ Ngọc đang ngồi hóng hớt phía ngoài cửa thì có một giọng nói cất lời phía sau lưng.
- Trong đó có gì thế?
Nhưng vì quá chú tâm nhất thời miệng nhanh hơn não mà trả lời lại.
- Tôi đang xem thử người bên trong đang làm chuyện gì mờ ám.

- Thật sao? Tôi cũng muốn xem.
Thế là một thân người to lớn chồm đến bao lấy cả thân người cô, chen mắt vào khe cửa.
Dạ Ngọc vì bị ép đến khó chịu nên dời người ra...
" TÊN KHỐN"
Cô thầm chửi cái tên gửi diễn trò này, làm cô xấu mặt chết đi được.
Mặc Đông Quân là người nãy giờ cô nói chuyện cùng.

Anh biết cô đã nhận ra anh thì quay mặt đối diện cô cười.
Vừa mới bị làm cho đả kích lớn vậy mà anh còn cho cô thêm một liều mạnh hơn, nhất thời cô cảm thấy bản thân mất một lượng máu lớn.
*Dạ Ngọc, OUT.*
Anh đẩy cửa kéo cô vào trong, vòng tay khỏe khoắn ôm lấy cô chặt cứng.

Khuôn mặt anh dứa sát vào hõm cổ tham lam hít lấy mùi hương mà bản thân yêu thích.
Không thể để bản thân cứ bị con người này chiếm tiện nghi mãi, Dạ Ngọc mạnh tay đẩy anh ra bày ra vẻ mặt nghiêm túc.
- Chủ tịch gọi tôi đến có việc gì không?
- Nhớ em.
- Ngoài ra?
- Rất nhớ em.
Chỉ vừa đối đáp được mấy lời thì anh đã làm cô tức đến nổ não rồi.


Dạ Ngọc không một chút kiên nể chỉ tay thẳng vào anh lớn tiếng mắng.
- Con người anh thật lạ, ăn người khác chán chê rồi thì liền phủi mông đi mất, bây giờ còn ở đây một câu là nhớ tôi hai câu lại nói rất nhớ tôi.

Anh không có liêm sỉ sao?
Mặc Đông Quân bị cô mắng khuôn mặt xụ xuống như ủy khuất nhưng không giải thích gì.
- Xin lỗi em, thức dậy không thấy tôi làm em buồn lắm sao?
Dạ Ngọc trong lòng bế tắc, thật sự muốn đầu hàng với tên vừa tự luyến vừa vô liêm sỉ vừa..vừa...vừa cái gì không biết nữa.

Tóm lại là rất đáng ghét.
Cô cố gạt bỏ những ý nghĩ tiêu cực trong đầu mình về người đàn ông này, nói vào chuyện chính.
- Anh bảo nhớ tôi, bây giờ gặp được rồi.

Tôi về đây.
Nói rồi cô xoay người lại định rời khỏi thì bị anh ôm chặt từ phía sau.
- Tối nay, em đến tiệc rượu với tôi nhé..