Đã Một Thời Tình Thâm

Chương 46: TRẬN PHỔ CẤP TỐI CƯỜNG VƯƠNG GIẢ




Thời Việt nói không sai, mùa giải mới bởi vì đẳng cấp bị trừ mất, những cao thủ tinh diệu trước mùa giải bị hạ xuống kim cương, thậm chỉ cả những cao thủ 0-20 sao tối cường vương giả cũng bị hạ xuống kim cương 2, cái đẳng cấp kim cương này giống như một ao nước sâu, muốn từ một đám tài khoản nhỏ của cao thủ trồi lên trên, so với bình thường còn gian nan hơn.

Nhưng mà Phù Âm một chút cũng không sợ, cô vốn dĩ là người càng gặp khó khăn càng thêm quyết tâm.

ở đẳng cấp kim cương thắng thua cả một tuần, cô không có một chút nhụt chí, mỗi ngày đều trong thời gian cố định đánh đủ mười mấy trận thứ hạng.

Sau khi đợt thi cuối kỳ kết thúc, các cô lại nghênh đón một học kỳ mới, bình thường còn phải lên lớp, nhưng mà lịch học của năm nhất cũng khá nhẹ nhàng, mỗi ngày chỉ tốn có 6 tiếng lên lớp, hơn bốn giờ chiều đã được tan học.

Hơn nữa đại học đặc biệt tự do, giáo sư cũng không yêu cầu bài tập, Phù Âm học xong lại rảnh rỗi quay về ký túc chơi vương giả vinh diệu, trong phòng có mấy bạn nữ cũng bị cô dụ dỗ chơi cùng, cùng nhau tổ đội đánh thứ hạng. Chỉ là, ba người bọn họ còn đánh loạn ở cấp đồng với bạc, Phù Âm đã đơn bài đến kim cương, chuẩn bị lên tinh diệu rồi.

Cô tốn thời gian cả tuần từ cấp kim cương một đường huyết tinh đánh lên tinh diệu.

Sau đó lại tốn thêm hai tuần, từ tinh diệu 5 thăng lên tinh diệu 1.

Càng đánh về sau, cơ hội thắng càng khó, bởi vì đại thần ở đẳng cấp này quá nhiều, tùy thời có thể gặp vài vị chủ bá thậm chí cả tài khoản nhỏ của tuyển thủ chuyên nghiệp, nhất thời không chú ý, trận đoàn chiến liền thua rồi bị lật xe. Hơn nữa Phù Âm là đơn bài, thường gặp những nguyên tố bất ngờ, gặp phải vài đồng đội treo máy hoặc cố ý tặng đầu người.

May là cô tiến bộ rất nhanh, hiện nay tỷ lệ thắng đã đạt bảo trì ở khoảng 60%. Chỉ đánh tiếc là vẫn chưa xông lên được vương giả, trận phổ cấp đã thất bại mấy lần, bị kẹt lại ở tinh diệu 1, liên tục lên lên xuống xuống cả tuần liền.

Hôm nay là cuối tuần, cô cảm thấy trạng thái rất tốt, đầu óc cũng đặc biệt tỉnh táo, vì vậy đã rửa tay sạch sẽ leo lên giường, cầm lấy chiếc điện thoại đã sạc đầy pin, tính thử xông lên vương giả.

Bạn cùng phòng bắt đầu trêu ghẹo: "Biểu tình này của cậu, thực sự giống như người tu tiên sau năm trăm năm gặp được một lần thiên kiếp!"

Phù Âm cũng mỉm cười nói: "Xông lên vương giả thực sự giống như độ thiên kiếp vậy, quá khó đi, tớ đang thành tâm cầu khấn để không phải gặp phải đồng đội hố."

Phù Âm hít sâu một hơi cố vũ bản thân, vừa muốn bắt đầu, lại phát hiện tin nhắn weixin: "Còn chưa ngủ?"

Cư nhiên là Thời Việt gửi tới.

Phù Âm ngớ ra, đáp: "Anh sao biết em chưa ngủ?"

Anh không có online trong game, weixin cũng không có chức năng hiển thị bạn bé đang online, không lẽ anh có mắt thần?

Thời Việt đáp: "Trợ lý vinh diệu hiển thị em đang online."

Phù Âm hồi thần lại: "Anh có thói quen lướt trợ lý vinh diệu sao?"

Phần mềm trợ lý vinh diệu có thể không cần đăng nhập vẫn có thể xem được trạng thái của bạn bè. Phù Âm cho rằng anh có thói quen kiểm tra trợ lý, lại không ngờ rằng, Thời Việt đăng nhập trợ lý vinh diệu, chỉ để xem một chút chiến tích và số liệu của cô, kết quả lại ngoài ý muốn phát hiện cô đang online.

Thời Việt nhắc nhở: "Đã mười hai giờ rưỡi rồi."

Phù Âm: "Em biết."

Thời Việt: "Vậy còn không ngủ?"

Phù Âm: "Em muốn tối nay thử xông lên vương giả."

Thời Việt: "............"

Nhìn thấy đối phương gửi một đống dấu chấm, Phù Âm gửi lại cái mặt cười: "Thế nào? Không tin em có thể xông lên sao? ^_^"

Thời Việt: "Em cũng quá thể rồi."

Phù Âm: "Trạng thái hôm nay không tệ, vậy nên mới muốn thử xem, cảm thấy hôm nay là ngày độ kiếp hoàng đạo của em!"

Thời Việt: "..........."

Còn là ngày hoàng đạo nữa! Cả tuần này đều là ngày hoàng đạo của em rồi, vẫn luôn chưa thể xông lên.

Mỗi lần đều nói sẽ xông lên tối cường vương giả, kết quả trận phổ cấp thất bại lại quay về tinh diệu 1, lặp đi lặp lại, đã bốn năm lần rồi vẫn không chịu từ bỏ, thật sự cố chấp đến mức bất đắc dĩ.

Nghĩ tới dáng vẻ ôm điện thoại cả mặt phấn khích của cô bé đối diện, Thời Việt không khỏi cười nhẹ, đáp: "Em cố gắng độ kiếp, đừng thức quá khuya."

Phù Âm: "Được, anh ngủ trước đi!"

Cô tắt weixin, tiếp tục quay lại game, tiến vào danh sách đơn bài.

Đại khái là thành tâm như nguyện, trận này phối hợp đồng đội tư chất đều không tệ, chí ít ở giai đoạn chọn người không xuất hiện tình huống cướp tướng, cãi vã, đặc biệt hòa hợp.

Phù Âm xếp số năm, vừa tiến vào phòng đã chủ động nói: "Mọi người chọn sở trường, tôi bổ vị."

Trong trận thứ hạng, những người xếp số năm đều không có quyền lựa chọn, đa số đều đợi đồng đội chọn xong lại tự biết bổ vị. Nhưng mà trận nà, người chơi số 1 tính tình rất tốt, trực tiếp nói: "Tôi bổ vị cũng được, số 5 cậu muốn chọn vị nào, tôi giúp cậu giành."

Người có thể chủ động nói ra "bổ vị" thường biết chơi ít nhất ba vị trí trở lên, Phù Âm cũng không khách khí, nói: "Vậy giúp tôi lấy Hoa Mộc Lan, cảm ơn!"

Tới giai đoạn cấm tướng, đội mình cấm Quan Vũ, Thái Văn Cơ, đối phương cấm Biên Trừng, Bách Lý Thủ Ước.

Số 1 giúp Phù Âm lấy thượng đơn Hoa Mộc Lan, lựa chọn kế tiếp cũng ngay ngắn trật tự, số 2 chọn đánh dã A Kha, số 3 chọn phụ trợ Trương Phi, số 4 chọn đường biên Lão Phu Tử, số 5 là người chơi bổ vị chọn trung đơn pháp sư Tần Thủy Hoàng Doanh Chính.

Cuối cùng cũng ra một đội hình, Phù Âm nhẹ thở ra một hơi, chí ít đồng đội không hố, không biết trước kỳ thuận gió hay là ngược gió, chỉ cần đánh tốt, liền có hi vọng.

***

Tuy nhiên, vừa tiến vào trận, bảng công khai đột nhiên xuất hiện đối phương Lý Bạch gửi tới tin nhắn: [Cá voi chủ bá Lâm soái ở đây, đối diện nhanh chóng đầu hàng đi!]

Trong lòng Phù Âm nhất thời chấn kinh---- lần này lại gặp phải chủ bá sao?

Vương giả vinh diệu từ sau khi nổi tiếng liền có vô số chủ bá đi theo làm chủ bá chức nghiệp, thực lực của nhiều chủ bá không thua gì tuyển thủ chuyên nghiệp ở giải đấu chính thức, hơn nữa thu nhập của chủ bá so với tuyển thủ cao hơn nhiều, chỉ cần là chủ bá lớn có số fan cao hơn trăm vạn thu nhập một tháng đều đạt đến bảy con số.

Phù Âm ở trận thứ hạng lần đầu tiên gặp phải chủ bá, lại thêm hôm nay phải đánh trận phổ cấp, đối diện nếu là chủ bá lợi hại trận này liền rất khó đánh thắng.

Quả nhiên, đồng đội chơi A Kha điểm "Mọi người mở mic", một bên lại mở mic nói: "Đối diện vừa vào trận đã khoác lác như vậy, trận này không dễ đánh."

Người chơi Trương Phi cũng mở mic, đáp: "Không sao, vị Lâm soái chủ bá này quen khoác lác rồi, mỗi lần vào game đều là chọc tức đối thủ, rất nhiều fan thích cái vẻ này của anh ta, nhưng tôi xem trực tiếp của anh ta, tôi cảm thấy thực lực cũng không mạnh như vậy."

Phù Âm cũng mở mic: "Nếu không thì như vầy, chúng ta ở đầu kỳ tính kế anh ta một chút, mở trận ngồi xổm ở lam, anh ta khẳng định sẽ qua đó phản lam."

Bên tai truyền tới giọng nói bình tĩnh của một cô gái, mọi người đều có chút kinh ngạc.

A Kha trước lên tiếng: "Hoa Mộc Lan là con gái sao?"

Trương Phi: "Con gái cũng chơi Hoa Mộc Lan sao?"

Phù Âm bình thản nói: "Yên tâm, tôi không hố."

Trong game gặp phải con gái nhiều người chơi nam đều quen tính mà hoài nghi, cảm thấy con gái chơi game đều là hố hàng. Phù Âm trong lòng có chút không cao hứng, nhưng cô cũng lười tranh cãi, hố hay không đánh là biết, nói ngoài miệng chỉ làm mất thời gian.

A Kha đánh tín hiệu thỉnh cầu tập hợp.

Trừ mỗi trung đơn Doanh Chính đang ở đường giữa quét binh, còn lại Hoa Mộc Lan, Lão Phu Tử, Trương Phi và A Kha đều ở trong lùm cây buff xanh ngồi xổm. Phù Âm có tính toán riêng, không cùng đồng đội ở cùng một chỗ, mà chạy đến lùm cây mặc bên trốn vào.

Quả nhiên, Lý Bạch dẫn theo phụ trợ Đông Hoàng Thái Nhất nhà hắn và xạ thủ Tôn Thượng Hương chạy qua đây phản lam.

Lâm soái cảm nhận được đối diện có người ngồi xổm, lại không hề lui về, mà lại mang đồng đội tiến về phía trước, muốn đem ba người toàn bộ tiêu diệt.

Thao tác của Lý Bạch vẫn là rất tốt, nhắm chuẩn đánh một đống kỹ năng vào Lão Phu Tử, Lão Phu Tử nháy mắt bị đánh tàn, Tôn Thượng Hương lộn nhào một vòng đánh cho hắn còn vài giọt máu.

Nhưng mà Lão Phu Tử phản ứng cũng rất nhanh, trực tiếp choáng nhoáng xuyên tường tháo chạy, Trương Phi chạy tới bảo hộ, phóng về phía trước một chiêu gây tổn hại, mọi người tụ ở trong buff người tới ta lui nửa ngày, đối phương ba người tàn màu, Trương Phi phe mình trực tiếp bị đánh chết, Lão Phu Tử thiếu máu tháo chạy, A Kha cũng chỉ còn nữa cây máu....

Nhưng Lý Bạch không ngờ được, lùm cỏ kế bên còn có Hoa Mộc Lan ngồi xổm.

Phù Âm phát một tín hiệu tiến công, từ trong lùm cỏ cuối cùng xuất động.

Hoa Mộc Lan lúc này trạng thái đầy máu, trực tiếp dùng kỹ năng trọng kiếm trực tiếp đánh ba lần tới, nhắm chuẩn vào Lý Bạch, nháy mắt đã gϊếŧ chết Lý Bạch.

Đối phương Đông Hoàng Thái Nhất thấy tình huống không đúng lập tức rút lui, nhưng lúc này, A Kha vừa mới tháo chạy lại quay ngựa lại, ở phía sau hắn nhắm chuẩn một chiêu bạo kích, đem hắn gϊếŧ chết.

Trung đơn Doanh Chính ở lùm cỏ đường giữa chặn đường lui của Tôn Thượng Hương, đuổi theo Tôn Thượng Hương một đường, đem Tôn Thượng Hương tàn máu gϊếŧ chết.

---- Ba người toàn diệt!

A Kha không nhịn được cười nói: "Bọn họ tổn thất lớn rồi!"

Không nói việc phản lam không được, còn ngàn dặm tặng đầu, một lần liền tặng tam sát.

***

Kết quả của việc Lý Bạch chết chính là, A Kha nhân cơ hội trộm sạch buff đỏ của hắn, trước đạt tới cấp 4.

Nhân lức Lý Bạch vẫn chưa đạt tới cấp 4, A Kha lần này du tẩu đi giúp đường trên.

Vào lúc này, Tôn Thượng Hương và Đông Hoàng Thái Nhất vì mở trận chết một lần, chỉ mới đạt cấp hai, mà Hoa Mộc Lan đơn tuyến phát triển, đã đạt hơn cấp ba.

Sau lần mở trận bị gϊếŧ hai người đối diện cũng học ngoan, đánh đặc biệt cẩn thận, Đông Hoàng Thái Nhất bất động mà ở trong lùm cỏ quan sát. Nhưng mà, A Kha lại rất trùng hợp cũng ngồi xổm trong lùm cỏ, hắn không phải trốn ở bên sông, mà là trốn ở lùm cỏ phía sau tháp phòng ngự phe mình đợi cơ hội.

Qua vài giây, sau khi quét xong một đợt binh tuyến, Hoa Mộc Lan cũng đạt tới cấp 4.

Phù Âm chủ động đánh tín hiệu: "Khởi kích tiến công!"

Đông Hoàng Thái Nhất vừa xem xong tầm nhìn cho rằng thích khách đối phương không ở, bèn to gan bảo hộ Tôn Thượng Hương quét binh, nhưng mà ngay sau đó, Hoa Mộc Lan vừa đạt tới cấp 4 đột nhiên xông tới, kỹ năng 2 giảm tốc tiêu chuẩn của hình dạng trọng kiếm, lại thêm kỹ năng 1 có thể nhanh chóng công kích ba lần tạo ra trầm mặc đánh choáng Đông Hoàng Thái Nhất, sau đó mwor đại chiêu đánh Tôn Thương Hương còn nửa cây máu. Tôn Thượng Hương gấp gáp ấn chớp nhoáng trực tiếp tháo chạy, Hoa Mộc Lan theo sau kỹ năng 1 hình dạng trọng kiếm cũng phóng ra chớp nhoáng, kết quả là Tôn Thượng Hương bị một kiếm đánh cho còn tí da huyết.

A Kha luôn mai phục ở kế bên, chỉ cần không ngốc, liền biết lúc này nên đi qua thu đầu người.

A Kha phe mình ý thức không tệ, lập tức ẩn thân nhanh chóng mở đại chiêu xuất hiện ở sau lưng Tôn Thượng Hương, một chiêu phổ công trực tiếp lấy được đầu người.

Đông Hoàng Thái Nhất vừa nãy bị trầm mặc không thể cứu đồng đội, chỉ có thể xoay người bỏ chạy, nhưng Hoa Mộc Lan sao có thể tha cho hắn, quay đầu dùng kỹ năng 2 trọng kiếm kéo hắn trở về, có sự trợ lực của Hoa Mộc Lan, A Kha đánh đặc biệt thoải mái, nhắm chuẩn sau lưng Đông Hoàng một chiêu bạo kích.

---- Double kill!

A Kha bên mình ở đường trên trực tiếp lấy được song sát, Hoa Mộc Lan lấy được 2 điểm trợ công.

A Kha không nhịn được đánh một hàng chữ: "Đánh rất đẹp!"

Một trận gank vừa rồi, nếu không phải ý thức của Hoa Mộc Lan nhất lưu giúp A Kha tạo ra cơ hội nhập chiến, hắn cũng không thể nhẹ nhàng lấy được song sát. Hơn nữa đầu người của Tôn Thượng Hương thực ra Hoa Mộc Lan có thể tự mình lấy, nhưng cô gái này sau khi đem Tôn Thượng Hương đánh cho còn vài giọt máu lại phát hiện A Kha ở bên cạnh, liền chủ động nhường đầu người cho A Kha.

A Kha trong lòng kích động, không khỏi mở miệng: "Em gái này thật lợi hại, trước mùa giải là đẳng cấp vương giả sao?"

Phù Âm nói: "Không phải, trước mùa giải chỉ mới đạt tinh diệu, trận này là trận phổ cấp vương giả."

A Kha: "Là vậy sao, mấy người nghe rõ chưa, trận này là trận phổ cấp của người ta, đừng có hố, đứa nào hố thì đứa đó là heo!"

Đội ngũ đồng thời gửi một hàng dấu chấm.

Phù Âm không khỏi cười lên nói: "Mọi người cùng đánh."

Mở trận bị đối phương trêu chọc, trong lòng mọi người thực sự có chút không cao hứng, nhưng đoàn chiến đầu tiên ở dã khu 1 đổi 3, trận thứ hai 0 đổi 2, trước mắt trên lệch đầu người là 5:1, cục diện như vậy khiến mọi người thoải mái không ít.

Nhưng tiếp sau đó, đường dưới truyền đến một tin tức xấu--- Lý Bạch kích sát Lão Phu Tử!

Sau đó bạo quân đường dưới cũng bị Lý Bạch lấy đi.

Trên bảng công khai Lý Bạch lại đánh chữ: [Đừng có đắc ý, tôi đã đạt cấp 4 rồi, các người đợi đấy.]

Người này thái độ phi thường khoác lác, nhưng hắn thực sự có tư cách để khoác lác, khả năng dẫn dắt trận đấu rất mạnh.

Sau khi ở đường dưới cường sát Lão Phu Tử hắn liền cùng đồng đội đẩy ngoại tháp, sau đó xâm lược khu dã phe mình, dã quái buff đỏ bị quét sạch sẽ, theo sau lại một lần nữa xông tới đường giữa gϊếŧ Doanh Chính.

Đến lúc này, kinh tế hai bên đã bằng nhau.

Người chơi Lão Phu Tử có chút buồn bực, nói: "Đánh dã lại giúp một chút nha!"

Phù Âm lại nói: "Đánh dã đến đường trên giúp đi."

A Kha rất nhanh ý thức được điểm này, nói: "Đường dưới đã vỡ rồi, Lão Phu Tử cậu rụt đầu làm rùa quét binh đi, tôi đi giúp đường ưu thế."

Lúc đánh trận, đánh dã có một nguyên tác đó là "giúp ưu không giúp yếu", bởi vì đường ưu thế nếu có người giúp kinh tế của đồng đội sẽ nhanh chóng phát triển, hậu kỳ đánh đoàn còn có thể dẫn toàn trường. Nhưng đường yếu thế đã vô cùng yếu thế, nếu lại tới giúp, cho dù nhiều đánh ít cũng không nhất định đánh qua, có khi ngược lại tặng thêm đầu người giống như tuyết lại thêm sương.

Lão Phu Tử gửi lại một cái biểu tình "T_T", cảm thấy bản thân như bị đồng đội bỏ rơi. Nhưng mà không sao cả, Lão Phu Tử nhanh chóng quét binh, chỉ cần hèn mọn một chút, trốn sau tháp quét binh ăn kinh nghiệm, còn có thể chậm rãi tạo ra trang bị.

A Kha bắt đầu tới đường trên giúp đỡ, trung đơn Donah Chính cũng mẫn cảm quan sát được trọng tâm của đội ngũ, bắt đầu chạy tới đường trên.

Có A Kha, Doanh Chính giúp đỡ, Tôn Thượng Hương và Đông Hoàng Thái Nhất lần nữa bị Hoa Mộc Lan cường sát, lần này Phù Âm không nhường đầu người, song sát toàn bộ thu vào.

Nhưng đối phương Lý Bạch đã năm trong tay vài đầu người, trang bị càng ngày càng tốt, thường xuyên quấy nhiễu dã khu, kinh tế hai bên không quá cách biệt, cục diện nhất thời thập phần giằng co. Tiếp sau đó liền thành một trận chiến phòng thủ trung tháp.

Phù Âm phát tín hiệu tập hợp, đồng đội nhanh chóng đuổi tới.

Lần đầu đoàn chiến toàn diện 5v5.

Phù Âm nói: "Lão Phu Tử lên trước đi, Trương Phi bảo hộ Doanh Chính."

Lão Phu Tử mở miệng: "Đã biết! Tôi trước tiên trói Tôn Thượng Hương, mọi người chú ý phối hợp!"

Người chơi Lão Phu Tử thao tác cũng rất chuẩn, song phương ở đường giữa tiêu hao lẫn nhau, ánh mắt của hắn sắc bén nhìn chằm chằm vị trí của Tôn Thượng Hương, đến khi Tôn Thượng Hương lộn nhào đến chỗ bên cạnh tháp, lập tức chớp nhoáng phóng đại chiêu nháy mắt bắt trói Tôn Thượng Hương!

Doanh Chính theo sau đánh kỹ năng 2 lên vị trí của Tôn Thượng Hương, nháy mắt đánh tàn máu Tôn Thượng Hương.

A Kha nhập trận dùng một chiêu phổ công đánh chết Tôn Thượng Hương, sau đó nhanh chóng lùi khỏi chiến trường.

Mở trận đánh chết chủ lực rồi rút lui, trận đoàn chiến này căn bản không thể đánh, nhưng là Lý Bạch đối với thao tác của bản thân rất tự tin, hắn ở dã khu nhà mình quét đại chiêu, náy mắt từ trong lùm cỏ đánh choáng Doanh Chính, một đại chiêu đánh chết Doanh Chính, Trương Phi căn bản không kịp mở đại chiêu, pháp sư nhà mình đã bị treo.

Doanh chính vừa chết song phương lại biến thành 4v4, rất nhanh Trương Phi và Đông Hoàng hai cái giáp cũng bị treo, song phương còn lại đều tàn máu, tự giác rút lui.

Kết quả của lần đoàn chiến này chính là hai bên đều bị tổn thương, tháp đường giữa của hai bên như cũ không có bị đẩy.

Cục diện vẫn ở thế giằng co.

A Kha chau mày nói: "Lý Bạch này quá linh hoạt, lúc đánh đoàn còn quẫy nhiễu các kiểu, không có cách nào giải quyết hắn."

Lão Phu Tử: "Tôi trói Lý Bạch không được, khả năng di chuyển của hắn quá tốt..."

Phù Âm nghĩ một chút, nói: "Tôi đi dã khu mai phục một lúc, xem xem có thể gϊếŧ được hắn không. Nếu hắn chết lại đánh đoàn khả năng thắng sẽ rất cao."

Mọi người kinh ngạc: "Cô muốn đơn sát hắn?!"

Một cô gái, dùng giọng nói cực kỳ bình tĩnh nói, tôi đi dã khu gϊếŧ hắn.

Ai cho cô dũng khí a! Mọi người đều cho rằng em gái này đang nói khoác.

Bọn họ căn bản không biết, Phù Âm có thể từ lúc ở giai đoạn tân thủ, mỗi ngày đều cùng đại thần Thời Việt quốc phục Lý Bạch chơi game.

Đối với vị tướng Lý Bạch này, đối với sự hiểu biết đối với con tướng này Phù Âm tự nhận không thua Thời Việt.

Cô tính toán thời gian, đi tới dã khu buff đỏ của đối phương. Khu buff đỏ đã quét sạch, hơn nữa Lý Bạch thật sự quá tự tin, chỉ có một nửa cây máu, trang bị lại không có đao hút máu, còn dám đi lung tung đánh dã quái, đại khái là cảm thấy, trận đánh đoàn vừa rồi đối thủ khẳng định đều về nhà hồi máu, không có ai lại bắt hắn.

Hắn căn bản không nghĩ ra, có một cô gái lớn gan cư nhiên chỉ còn nửa cây máu ở trong lùm cây chờ hắn.

Lý Bạch sau khi đánh xong một tiểu quái, lại chỗ buff đỏ bắt đầu đánh.

Tốc độ đánh dã của hắn rất nhanh, vài giây đã quét sạch khu buff.

Chính vào lúc này, Phù Âm đột nhiên từ trong lùm cỏ chui ra, song kiếm kỹ năng 2 giảm tốc thêm kỹ năng 1 đánh ba lần, đem lượng máu của Lý Bạch đánh chỉ còn một hơi. Lý Bạch biết được mình bị đánh, phản ứng cũng rất nhanh, quyết đoán dùng kỹ năng hai miễn trừ tất cả thương hại, sau đó dùng kỹ năng 1 tháo chạy.

Lý Bạch chạy xuyên qua tường, thấy Hoa Mộc Lan đuổi tới đây, hắn trong lòng không khỏi cười lạnh: "Muốn bắt được ta? Ngươi mơ đi!"

Kỹ năng 1 của Lý Bạch phi thường linh hoạt, liên tục ấn hai lần lại ấn một lần là có thể quay lại điểm cũ.

Hắn vừa mới xông qua tường hai lần, lại ấn một lần nữa, liền nháy mắt ẩn thân, biến mất trước mặt Hoa Mộc Lan.

Trong lòng vừa đắc ý, kết quả ngay sau đó, Hoa Mộc Lan đổi sang trạng thái trọng kiếm, kỹ năng 1 lại thêm chớp nhoáng, trực tiếp từ tường bên xuyên qua, hướng chuẩn vào tàng ảnh của hắn dùng lực đâm tới.

Chết tiệt! Chớp nhoáng xuyên tường!

Ba một tiếng, Lý Bạch trực tiếp bị Hoa Mộc Lan đánh chết.

Vị chủ bá nào đó cầm điện thoại đã bị chấn kinh, đây là đoán sao, là đoán trước được hắn sẽ quay về chỗ cũ sao? Trực tiếp không chút do dự chớp nhoáng đâm hắn nha? Đây là thâm cừu đại hận tới cỡ nào?

Fan hâm mộ trong kênh trực tiếp bình luận: "Hoa Mộc Lan 666666!" "Lâm soái ngươi quá kém, cư nhiên bị Hoa Mộc Lan đơn sát!" "Haha, ai bảo ngươi khai trận trêu chọc bọn họ, đá trúng tấm sắt rồi!" "Hoa Mộc Lan vẫn luôn ngồi xổm đợi ngươi a!"

Sắc mặt chủ bá khó coi, ngang ngạnh giải thích: "Tôi chỉ là vô ý mà thôi!"

Thuận theo Lý Bạch bị gϊếŧ, đối phương năm người trực tiếp vây đoàn đẩy đường giữa, một đường đẩy tới tháp dưới cao địa.

Theo sau A Kha một người đơn chiến kích sát chúa tể.

Đi theo chúa tể tiên phong, song phương ở cao địa mở ra một trận công phòng tháp.

Lúc này Lý Bạch đã hồi sinh, hắn ỷ vào tính linh hoạt của bản thân, thường xuyên quấy nhiễu phía sau đối phương, hơn nữa còn gϊếŧ được chúa tể. Cao địa luôn đẩy không được, Phù Âm nghĩ một chút, nói: "Tôi lên trước, A Kha anh cùng tôi đánh bọc sau!"

Lúc phòng thủ cao địa, tank bia đỡ sẽ đứng phía trước, xạ thủ và pháp sư sẽ trốn phía sau quét binh.

Chỉ cần gϊếŧ được xạ thủ và pháp sư liền dễ đánh rồi.

Phù Âm một bên nhanh chóng du tẩu, một bên chú ý đến vị trí của hai người đối phương.

Vào lúc Điêu Thuyền và Tôn Thượng Hương rời khỏi phạm vi tháp phòng ngự, từ đường giữa xuyên qua đường trên trong nháy mắt, cô đột nhiên chớp nhoáng xuyên tường, trực tiếp dùng kỹ năng 2 trọng kiếm một đường đẩy Tôn Thượng Hương vào tường gϊếŧ chết, theo sau đổi sang song kiếm, một chiêu trầm mặc đánh Điêu Thuyền đến tàn.

A Kha quyết đoán xông lên, phối hợp với Hoa Mộc Lan gϊếŧ chết Điêu Thuyền.

Xạ thủ và pháp sư ở cao địa bị cường sát, phòng tuyến cao địa của đối phương nhanh chóng bị vỡ, Doanh Chính đội mình quét xông một đợt binh một đường đẩy lên cao địa, trực tiếp đẩy rớt thạch anh.

----Thắng lợi!

Nhìn thấy màn hình

xuất hiện dòng chữ này, nhìn thấy đẳng cấp từ chí tôn tinh diệu biến thành vương giả tối cường, Phù Âm thiếu chút nữa từ trên giường nhảy lên.

Trận này Hoa Mộc Lan giành được MVP, bốn đồng đội cũng like cho cô, đến cả Tôn Thượng Hương ở đội đối diện cũng like cho cô.

Trong lòng Phù Âm kích động đến không chịu được, điện thoại nằm trong tay cũng run nhẹ.

Cô cuối cùng cũng lên được vương giả tối cường, dựa vào bản thân mà lên!

Dưới tình huống lúc khai trận bị chủ bá đối diện trêu chọc, cô mai phục ở dã khu, lại đơn sát cái tên chủ bá đáng ghét đó một lần, thực sự rất sảng khoái!

Đang lúc phấn khích, điện thoại đột nhiên rung lên hiện một tin weixin: "Độ kiếp thành công rồi?"

Lại là Thời Việt gửi tới.

Lúc này đã là một giờ sáng, Thời Việt còn chưa ngủ sao?

Phù Âm hít sâu một hơi ổn định nhịp tim, đáp: "Việt ca anh vẫn chưa ngủ sao?"

Thời Việt: "Trận đánh vừa rồi, anh luôn theo dõi."

Anh tuy rằng không thể tự mình tham gia cùng cô đánh trận phổ cấp, nhưng anh muốn tận mắt nhìn thấy thời khắc quan trọng, vậy nên, anh liền dùng thân phận khán giả theo sát cô.

Anh dùng chức năng khán giả tiến vào phòng, quan sát toàn trận phổ cấp của Phù Âm.

Không thể không nói, cô nhóc này vào thời khắc mấu chốt thực sự đặc biệt cơ trí, trận này nếu không có cô, căn bản thắng không được. Không cần biết là hậu kỳ ngồi xổm ở dã khu đánh Lý Bạch, gϊếŧ chết Lý Bạch lại thuận theo dẫn đồng đội đẩy tháp; hay là ở đợt đánh đoàn cuối cùng đột nhiên chớp nhoáng xông vào cao địa, cường sát phía sau đối phương, Hoa Mộc Lan của trận này, thực sự là có một loại khí thế giống với một nữ chiến thần.

Nhìn thấy cô thăng lên cấp vương giả, anh lại có thể so với bản thân thắng giải đấu chính thức còn cao hứng hơn.

Phù Âm hiển nhiên cũng kích động, gửi tin tới: "Em cuối cùng đã thành công rồi, em cũng là vương giả tối cường rồi!"

Thời Việt đáp: "Em xem một chút tin nhắn trong game đi."

Phù Âm mở tin nhắn ra xem, cư nhiên là quà được gửi từ bạn tốt.

Là skin Hoa Mộc Lan rồng thạch anh.

Phù Âm có chút ngại ngùng, hỏi: "Việt ca anh sao lại tặng em skin?"

Thời Việt đáp: "Em thăng lên vương giả, nghĩ không ra nên tặng gì, liền mua skin Hoa Mộc Lan. Sau này em mang skin anh tặng đi đánh thứ hạng."

Phù Âm: "..........."

Hóa ra là ý này.

Phù Âm trong lòng ấm lên, lập tức đổi skin anh tặng cho Hoa Mộc Lan, nói: "Em nhớ trước đây từng nói, có một ngày em tự mình đánh lên được vương giả tối cường, liền có thể cùng anh đánh trận thứ hạng, anh lúc đó có phải đã đáp ứng qua?"

Thời Việt đáp: "Đúng vậy."

Phù Âm phấn khích hỏi: "Vậy còn tính không?"

Thời Việt: "Đương nhiên còn tính, ngày mai bắt đầu song bài. Nhưng mà hiện tại, em cần phải ngủ sớm."

Phù Âm: "Nhưng em ngủ không được!"

Thời Việt: "Ngoan, đã một giờ hơn rồi, con gái không thể thức quá khuya."

Phù Âm: "............"

Cô bị cái chữ "Ngoan" đó gϊếŧ chết rồi, này còn khó ngủ hơn nữa, làm sao đây?

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~(^_^)~~~~~~~~~~~~~~~~~~~