Đúng lúc này . . . . .
“A A A, con mẹ nó, hai người các ngươi đang làm cái gì!” Một tiếng gào phẫn nộ từ cửa truyền đến. Chỉ thấy Quý Lạc căm giận trừng trừng nhìn bọn họ, mắt mèo mở to hiện ra hung quang, giống như con mèo đang xù lông dữ tợn.
“Ha ha, là Kino ca à.” Tiểu Ôn cười nhẹ, “Không phát hiện ra sao, chúng ta là đang làm tình đó.”
“Đúng là như thế?” Thiếu niên nhìn chằm chằm vào Phỉ Ngâm Mặc.
Phỉ Ngâm Mặc không nói gì chỉ hừ một tiếng.
“Uy! Ngươi sao có thể làm vậy! Ngươi vừa cùng ta, cùng ta ở toilet . . . . .” Kino vò đầu, tức giận đi vòng quanh trong phòng, tựa hồ như tự hỏi sẽ giải quyết kiểu gì, “A A A, tức chết ta! Các ngươi là đôi gian phu *** phu!”
“Ngươi chẳng phải còn nói chỉ có hứng thú với mình ta, những người khác không quan tâm sao!” Đi nửa ngày, cậu cảm thấy không cam lòng mà chất vấn.
“Có lẽ Phỉ ca trước thấy hứng thú với ngươi, bất quá hiện tại người hắn yêu thích là ta kia.” Tiểu Ôn hất cằm, ngữ khí có chút khiêu khích. Y từ lâu đã không hài lòng việc Kino trở thành nhân khí No.1 Noble. Bình thường còn hay vênh mặt hất hàm sai khiến, đối bọn y hô phong hoán vũ.
“Câm miệng.” Quý Lạc hung ác độc địa hướng đối phương quát to. Thanh âm “Câm miệng” hoàn toàn là từ Phỉ Ngâm Mặc chân truyền.
Quả nhiên tiểu mèo hoang này thực khả ái, Phỉ Ngâm Mặc khóe môi hơi dẫn ra một vòng cung.
“Đúng vậy. Ta chỉ đối với một người cảm thấy hứng thú.” Hắn mở miệng.
“Cái, cái gì!” Quý Lạc cùng Tiểu Ôn song song quay đầu nhìn phía Phỉ Ngâm Mặc, có chút hoài nghi điều mình vừa nghe thấy.
“Ta nói . . . . .” Phỉ Ngâm Mặc không kiên nhẫn lặp lại, “Ta chỉ có hứng thú với duy nhất Kino. Nghe rõ chưa? Minh bạch rồi thì mau đến dập đầu tạ ân đi.”
“A, ngao ngô —–” Quý Lạc thanh âm hưng phấn thét chói tai, tiến lên nắm áo Phỉ Ngâm Mặc, “Lão tử biết, lão tử đã biết, ngươi là thích lão tử! Oa oa!”
“Phỉ Ngâm Mặc!” Một bênTiểu Ôn tức giận gọi, “Lẽ nào ngươi thực sự muốn ta đem việc ngươi làm nói hết cho quản lí? !”
“Hừ.” Phỉ Ngâm Mặc lạnh lùng cười, “Ta đã làm cái gì cơ?”
“Ngươi, ngươi đem chiếc USB rút ra từ máy tính của quản lí . . . . .” Không biết vì sao, Tiểu Ôn đột nhiên cảm thấy đôi mắt thâm trầm của đối phương thực dọa người.
“Vậy ư?” Phỉ Ngâm Mặc băng lãnh, quay đầu nhìn về phía Quý Lạc, “Ngươi có thấy không?”
“No.” Quý Lạc phối hợp lắc đầu, mắt mèo mở to liếc Tiểu Ôn, nhãn thần như mèo vờn chuột, “Ta chỉ thấy một tên ngưu lang không biết xấu hổ muốn quyến rũ tình nhân của lão tử!”
“Ngươi, các ngươi . . . . .” Tiểu Ôn không thể tin gào lên, “Ta phải đi nói cho quản lí!”
“Nói đi, nói đi! Chờ lão tử chỉnh xong ngươi, xem ngươi còn nói kiểu gì!” Kino đánh đòn phủ đầu bổ nhào qua, “Dám câu dẫn tình nhân lão tử! Cho ngươi biết tay! Hừ hừ!”
Hai người quấn lấy nhau, ở trong phòng lăn qua lăn lại va chạm không ít đồ đạc . . . . .
Cuối cùng Quý Lạc phủi phủi lảo đảo đứng dậy, y phục bị xé rách một ít, trên mặt còn lưu vài vết móng tay của đối phương, mặc dù có chật vật nhưng toàn thắng.
Quý Lạc cười hì hì dựa vai Phỉ Ngâm Mặc thở hổn hển, “Sao hả? Lão tử không tồi chứ?”
“Just so so.” Mang theo tiếu ý nhẹ nhàng.
“Lão tử kiền chết ngươi a!” Quý Lạc miệng đầy răng nanh cắn vào vành tai nam nhân một ngụm, “Ngươi nhìn kĩ đi, lão tử đánh thắng y!”
“Từ nay về sau, ngươi là nam nhân của ta!”
“Nếu như ai đó muốn câu dẫn ngươi, . . . . .” Quý Lạc đắc ý huơ huơ nắm tay, “Lão tử, đến một người đáng một ngươi, đến một đôi đánh một đôi! Nếu tiểu mỹ nam sủng vật kia dám quyến rũ ngươi nữa, lão tử cũng sẽ không bỏ qua cho hắn!”
“Tiểu mỹ nam sủng vật?”
“Chính là cái người mà trao đổi tin với ngươi đó! Hừ!”
“Hắn? ! Ha ha . . . . .”
“Uy, không cho cười, lão tử đang rất nghiêm túc!”