Phỉ Ngâm Mặc liên tiếp vài ngày không quay về nhà trọ.
Quý Lạc ủ rũ, ỉu xìu nằm úp mặt trên giường, bày ra một bộ dạng muốn chết. Chuông điện thoại di động đầu giường bỗng vang lên.
“Uy?”
“Kino ca ca, có chuyện lớn rồi!” Thanh âm một tiểu ngưu lang từ trong điện thoại truyền đến.
“Úc . . . . . là Nhậm đại ca đem bạo long kia đá bay, hay Lộ Thiên Hào bị tình nhân của y ném ra đường hử? Nếu như cũng không phải, ta cúp máy nha.” Những chuyện khác cậu mặc kệ.
“Không không, là chuyện của ngươi, là ngươi! Ngươi a!”
“Ta.” Quý Lạc hồ nghi nói, thoáng cái liền có chút khẩn trương, “Sao vậy? Lẽ nào mấy người khách nhân kia còn đến tìm ta tính nợ! Kiền! Lúc trước đã nói, là bọn hắn tặng ta, có phải muốn đổi ý? ! Ta lập tức gọi điện thoại cho bọn hắn . . . . .”
“Không, đều không phải . . . . .” Đối phương vừa bực mình vừa buồn cười. “Là ngươi, nếu không tới, tháng này vị trí No.1 sẽ nhường cho kẻ khác a.”
“Con mẹ nó! Ai có gan chiếm vị trí của ta.” Cậu, tại Noble đến giờ vẫn là địa vị xưng vương xưng bá, tên nào không có mắt dám đoạt chỗ của cậu.
“Là, là một tên mới đến! Đặc biệt đẹp, không chỉ có khách nhân, rất nhiều tiểu ngưu lang đều muốn cùng hắn tới một lần.”
“Hừ, người mới?” Anh tuấn hơn Thiên Hào? Hay khí chất vượt qua Nhậm Gia Thanh? Cậu đến bây giờ cũng chưa thấy qua. Úc, ngoại trừ Phỉ Ngâm Mặc, “Bảo hắn chờ đi, đêm nay lão tử nhất định đến.”
Không hảo hảo giáo huấn cái tên người mới kia một trận, Kino cậu tên viết lộn a!
Đèn treo thủy tinh ngũ quang thập sắc (màu sắc đa dạng).
Không khí sang trọng vạn phần ngập tràn ánh sáng lấp lánh chói mắt. Thềm trước cung điện màu đỏ mềm mại cao quý như lông vũ thiên nga, chiếc ghế dựa xa hoa tạo hình giọt nước càng thêm ưu mỹ trang nhã.
Nhưng tất thảy đều không che được người nọ, lười biếng dựa trên chiếc giường sang trọng.
Đôi mắt hẹp dài phong lưu yêu nghiệt, sâu thẳm mỹ lệ, làn môi mỏng lạnh lẽo, phảng phất nét thu thủy sâu sa.
Mọi khách nhân vây quanh hắn như chúng tinh củng nguyệt (các vì sao vây quanh mặt trăng).
Có kẻ vì hắn dâng lên rượu quý, có người bóc vỏ đút nho mềm, thậm chí còn có mấy tiểu ngưu lang cứ như vậy ngồi dưới đất, dựa vào chân giường.
Giống như một đám kỵ sĩ cùng tiểu nam sủng vây quanh nữ vương cao quý.
Mà nữ vương kia ———–
Chính là kẻ đầu têu hại cậu mấy ngày nay ăn không ngon ngủ không yên —– Phỉ Ngâm Mặc!
“Ngươi sao vậy chạy đến chỗ này a!” Quý Lạc nghiến răng, hùng hổ xông tới chỗ Phỉ Ngâm Mặc, mắt mèo mở to hàm trứ một tia kích động.
Người nào đó, được người ta nâng lấy tay mới miễn cưỡng tiếp nhận ly rượu dâng đến.
Sau đó liếc nhìn cậu một chút, đến mở miệng cũng lười biếng.
Vài ngưu lang đứng ở bên xem kịch vui phát sinh khẽ cười mỉa.
Quý Lạc nhất thời không nhịn được, quay sang tàn bạo trừng những người đó vài lần, vừa quay đầu lại, “Ngươi có biết hay không . . . . .”
Có biết hay không . . . . . Lão tử mấy ngày nay rất nhớ ngươi a!
Cậu rất muốn túm lấy cổ áo nam nhân, lớn tiếng quát hắn.