Mấy tiểu ngưu lang ồn ào nịnh hót, vài người đã muốn giết người cứ một chai rồi một chai rượu cao cấp gọi uống, thời điểm tính tiền, Vương ca có chút xanh mặt. Lúc này mới nhớ tới, nguyên do hắn không thường đến tìm Kino. Tiểu tử này tuy rằng kỹ xảo rất cao, con người cũng phóng túng cởi mở, nhưng giống một con quỷ hút máu, khả dĩ đem hầu bao của người ta hút không còn một mảnh.
Vương ca trấn định, sau mới kéo tay Kino đến toilet.
“Ta ngày hôm nay vì ngươi mà nỗ lực như vậy, ngươi dù sao cũng phải hảo hảo hầu hạ ta một chút a.” Vương ca ôm lấy vòng eo thon nhỏ của Kino, hơi rượu hỗn tạp hướng môi Kino tập kích.
“Hắc hắc.” Kino không nói đồng ý, cũng không bảo không đồng ý.
Bình thường ở cái dạng này, cậu hiện tại nhất định đã sớm đem hai chân vòng quanh thắt lưng đối phương, đem đối phương ép hết không thừa một giọt. Nhưng ngày hôm nay tâm tình của cậu có điểm tụt dốc. Cái tên giả trang sủng vật chết tiệt kia, làm cho Phỉ Ngâm Mặc phát sinh cái loại tiếng cười ấy!
Kino cảm thấy mị lực của mình chịu đả kích to lớn, chưa từng có qua.
Tuy rằng nghĩ như vậy, thế nhưng thân thể hoàn toàn không bị khống chế. Gần một tháng đều chỉ có thể nhìn chứ không thể ăn, cậu thực sự gần ngẹn chết !
“Ngươi giống như con mèo hoang vậy, thân thể thật mẫn cảm.” Đối phương trong lúc đó xoa bóp giữa hai chân cậu vài cái, nâng chân lên một chút, đã muốn cứng rắn.
“Uy uy, chờ một chút . . . . .”
“Sao vậy? Đây là kiểu mới nhất, vừa muốn nghênh đón lại vừa muốn cự tuyệt sao?” Vương ca nở nụ cười *** đãng, qua lớp áo ngoài cắn lên hai điểm trước ngực Kino.
“Lão tử, lão tử ngày hôm nay không muốn làm!” Kino giãy dụa, móng vuốt khua loạn, vẽ trên mặt nam nhân, kéo theo một vệt máu.
“Giả bộ cái gì!” Vương ca bị đối phương không hợp tác khiến cho có điểm tức giận, một bạt tai tát xuống mặt Kino.
“Kiền! Dám bạt tai lão tử? !”
“Ta kiền (thao) chết ngươi! Kiền xong sẽ đi tìm lão bản các người! Noble ngày càng kỳ cục!”
“. . . . .”
“Toàn bộ câm miệng cho ta!” Một đạo thanh âm băng lãnh truyền đến, cắt đứt cãi vã của hai người.
“Cảnh sát đến kiểm tra, toàn bộ úp mặt vào tường, hai tay ôm đầu, ngồi xuống góc phòng!” Phỉ Ngâm Mặc lạnh lùng giơ súng lục cảnh dụng loại 9mm, bày ra bộ dạng công bằng thi hành pháp luật, “Động tác nhanh lên!”
“Thật sự là cảnh sát sao?” Vương ca có chút chần chừ.
Hắn tại thương giới đã trải qua một vài sóng gió, được xem là nhân vật có kiến thức rộng rãi. Sao có thể tin tưởng chỗ như Noble này sẽ bị cảnh sát kiểm tra.
“Lấy chứng minh ra!” Phỉ Ngâm Mặc cười lạnh một tiếng, “Ngươi có quyền bảo trì im lặng, nhưng với mỗi một câu nói của ngươi, sẽ trở thành khẩu cung tại tòa.”
Vương ca sắc mặt trầm xuống, ngoan ngoãn đem chứng minh nhân dân ra.
Phỉ Ngâm Mặc kiểm tra hết một lượt, trả lại cho đối phương, lại dùng thương (dùi cui) điểm điểm Kino, “Chứng minh của ngươi.”
“Ta, ta không có.” Kino ngữ khí tràn đầy đáng thương “Ta chưa thành niên.”
“Chưa thành niên không thể vào quán bar đêm. Theo ta về cảnh cục, chờ người giám hộ đến nộp tiền bảo lãnh.”
“Cảnh quan đại nhân, không nên bắt ta. Không phải ta tự nguyện a. . . . .”
Vương ca xanh mặt.
Đều là ngưu lang nhân khí đệ nhất, bây giờ còn nói chính mình không tự nguyện!
Vương ca nhìn thoáng qua Kino, chỉ thấy đối phương ngữ khí tuy rằng phi thường ai oán, nhưng hai mắt mèo lại tỏa sáng kinh người, khóe miệng còn nhếch lên mờ ám khẽ cười.
“Con mẹ nó! Vậy mà dám giở trò đùa giỡn ta!” Vương ca phát hiện bản thân bị lừa, nổi giận, “Ngươi là đồ tiện nhân!”
Đang muốn cho đối phương một cái bạt tai nữa. . . . .
Kết quả hai chân trong lúc đó bị người hung hăng đạp đến, lực đạo mạnh mẽ khiến hắn nhất thời ngã xuống sàn nhà vệ sinh.
———————–
Cái này điều không phải anh hùng cứu mỹ nhân.
Đây là . . . . . nữ vương cứu miêu XDDDDD