Dã Miêu Bất Tòng

Chương 6




Trên lông mi của Vu Dân cũng dính mưa phùn, Thương Viễn dời môi, đem nơi đó hôn sạch sẽ, vuốt sợi tóc buông xuống bên thái dương anh mà cười.

Vu Dân không cười, mặt không biểu tình nhìn hắn.

“Anh không lên xe?”

Thương Viễn niết khuôn mặt không biểu tình của anh, bắt lấy cằm anh, chậm rãi mà xoa: “Em lên trước đi.”

Vu Dân nắm cà vạt của Thương Viễn, kéo hắn đến sát mặt mình mà nhìn một chút, Vu Dân đột nhiên mỉm cười, đầu gối cong lại chà sát nhẹ một cái, ngữ khí giống như đang cười trên sự đau khổ của người khác: “Anh cứng rồi.”

Thương Viễn thở gấp do bị Vu Dân cọ sát, đôi tay đang ôm anh khẽ buông lỏng, Vu Dân dùng sức rời khỏi cái ôm của hắn, mở cửa xe ngồi vào, vang lên một tiếng đập mà đóng lại.

Cửa xe chỗ ngồi cạnh tay lái bị khóa, Thương Viễn mở nửa ngày không ra. Vu Dân hạ cửa sổ xe xuống một cái khe nhỏ, giọng nói nhẹ bẫng: “Ngồi đằng sau đi.”

Trên đường xe không nhiều, Vu Dân mắt nhìn thẳng con đường ở phía trước, Thương Viễn từ sau tiến đến sờ vào vành tai anh. Đèn đỏ, tóc Vu Dân cũng bị buông thả, xõa đến bờ vai, Thương Viễn vén tóc anh lên, động tác rất chậm nhưng lại rất sắc tình.

Đèn đỏ rất dài, Vu Dân tránh né cái tay đang làm loạn của của Thương Viễn, nhưng hắn không chịu ngừng lại, một tay hắn dọc theo áo Vu Dân mà âm thầm đi vào, vuốt ve trước ngực, rồi lại từng chút, từng chút di chuyển xuống dưới quần của Vu Dân.

“Đệt —— mợ!” Đèn xanh sáng, Vu Dân một cước đạp chân ga phóng đi, trong chốc lát bèn dừng xe.

Vu Dân chui vào đằng sau, đẩy Thương Viễn vào chỗ ngồi.

Đầu Thương Viễn bị đập có chút ê ẩm, Vu Dân kéo cà vạt của Thương Viễn cưỡng bách hắn ngẩng đầu lên, đầu gối chậm rãi cọ sát nơi cứng rắn kia của hắn.

Đôi mắt Thương Viễn híp lại thành một đường, bàn tay dọc theo vạt áo của Vu Dân mà vuốt ve bờ eo anh, khẽ ngắt một cái, dùng sức kéo nửa người anh xuống.

Khuôn mặt của Vu Dân cùng Thương Viễn dán vào nhau, Vu Dân đột nhiên duỗi đầu lưỡi liếm trên môi Thương Viễn một cái, hắn cũng vô thức liếm liếm khóe môi. Hơi thở hai người đều gấp gáp, nơi kia dính vào nhau cứng rắn đến nóng rực.

Vu Dân mở khóa quần của Thương Viễn mà khẩu giao cho hắn.

Mái tóc Vu Dân đều buông xuống, che đi một chút gò má, Thương Viễn vén sợi tóc rơi xuống một bên sườn mặt anh lên, ở nơi kia cực kì ấm áp cũng rất thoải mái.

Thương Viễn thích nhìn ngắm nét mặt của Vu Dân khi anh đang khẩu giao cho hắn. Đôi mắt xinh đẹp của Vu Dân rũ thấp khiến hắn cảm giác anh thật ngoan ngoãn nghe lời, ngón tay thon dài thuần thục vuốt ve, trêu chọc tính khí đang được chăm sóc trong miệng kia. Thương Viễn thoải mái than nhẹ trong cổ họng. Đôi môi ngay cả ngậm thuốc lá đều rất tao nhã khiến cho người khác muốn hôn lên, giờ phút này đang phục tùng dưới thân hắn mà phun ra nuốt vào.

Loại cảm giác đó khiến tâm lý Thương Viễn tê dại.

“Tiểu Dân…”

Vu Dân nhướng khóe mi nhìn hắn, động tác trong miệng liên tục, trên tay cũng nhanh hơn.

Một tay kia của Vu Dân mở rộng của chính mình, có chút không thoải mái, lông mày anh nhíu lên, Thương Viễn rõ ràng anh đang khó chịu cái gì. Hắn nâng Vu Dân, để cho anh khẽ đứng dậy rồi nằm nghiêng trên ghế, Thương Viễn nửa ngồi, một tay vừa ôm vừa hôn Vu Dân, một tay mở rộng ở phía dưới cho anh.

Vu Dân khó chịu, hàm răng run lên, suýt chút nữa cắn phải đầu lưỡi của Thương Viễn.

Thương Viễn cố gắng kiềm chế, kiên trì mở rộng cho Vu Dân, dùng môi lưỡi trấn an anh. Những cái hôn của Thương Viễn khiến cho ánh mắt trong vắt của Vu Dân có chút mê tán. Tay hắn liên tục mở rộng, anh tránh né cái hôn khẽ của hắn, nhẹ nhàng thở gấp.

“Mẹ nó, anh nhẹ chút…”

Một hồi lâu, trên trán Vu Dân toát ra rất nhiều mồi hôi, Thương Viễn mới từ từ tiến vào trong anh.

Không gian trên xe có chút chật hẹp, không thể thoải mái mở chân ra, khiến cho Vu Dân nắm lấy cánh tay Thương Viễn thật chặt, móng tay dường như sắp bấm vào trong da thịt của hắn.

Rốt cuộc cũng tiến vào toàn bộ.

Thương Viễn vuốt sạch mồ hôi trên mặt Vu Dân, an ủi hôn anh: “Được rồi, đi vào, đi vào.”

Vu Dân cảm thấy hạ thể căng cứng bị khai mở, đặc biệt khó chịu.

“Lão, lưu manh…”

“Ừm.” Thương Viễn một bên động một bên đáp lời.

Động tác đâm vào từ từ nhanh hơn, Thương Viễn bảo vệ đầu của Vu Dân, va chạm bên dưới ngày càng kịch liệt, trong cơ thể anh bị tính khí tiến vào rồi lại đi ra.

Nhiệt độ trong xe lập tức nóng đến không ngừng, Vu Dân cảm thấy chính mình đang bị hấp chín trong toàn bộ toa xe.

Sự quen thuộc giữa hai cơ thể ập đến, Thương Viễn chuyên tâm thúc vào điểm nhạy cảm của Vu Dân khiến cho đôi môi anh run rẩy, cặp mắt liền đỏ lên: “Ưm…a…”

Không biết như thế kéo dài đã bao lâu, nơi kia không bị chạm qua mấy lần của Vu Dân liền bắn ra.

Thương Viễn cũng tạm nghỉ ngơi, vén tóc Vu Dân lên chờ anh hoàn hồn. Vu Dân vù vù thở hổn hển, đôi mắt mới lần nữa nhìn rõ mọi vật xung quanh, đầu gối anh co lại, chân từ từ đụng tới bụng dưới của Thương Viễn, hắn còn chưa rõ anh muốn làm gì liền bị một cước đạp ra.

Kết hợp địa phương phốc một tiếng mà phân khai, Vu Dân dịch đến bên cạnh, cầm lấy khăn giấy trên xe lau chùi nơi chật vật kia.

“Tiểu Dân.”

Vu Dân cũng đem giấy ném cho hắn, nhướng khóe mắt: “Chính mình lấy ra.”

Tiếp theo, anh liền bò đến ghế trước, thả mình xuống chỗ tựa lưng mà nằm nghiêng, cái mông trần hướng về phía Thương Viễn.

“Tiểu Dân…”

Thương Viễn cũng dịch đến ghế trước, ***g ngực dán lên lưng Vu Dân, mang theo hơi ấm sót lại của ***, Vu Dân không tránh né hắn, tự nhiên nhắm mắt lại không quản động tĩnh sau lưng.

Chốc lát sau, thân thể sau lưng anh mới chuyển động, Thương Viễn ôm lấy Vu Dân, một trên một dưới chậm rãi vuốt ve anh, không biết hắn cứ im lặng cọ xát anh đến bao lâu, địa phương kia mới lại yên tĩnh.

Vu Dân rất buồn ngủ, anh nghe thấy tiếng Thương Viễn lau chùi cơ thể và mặc quần, đồng thời hắn cũng giúp anh mặc lại quần mình.

Chìa khóa còn cắm trên ổ, Thương Viễn khởi động động cơ, lái xe về nhà.

Tiếng xe nổ vang cùng lay động nhỏ nhẹ khiến Vu Dân ngủ trầm hơn, Thương Viễn thật giống như đang gọi anh, hôn lên tóc cùng vân vê lỗ tai anh.

Vu Dân miễn cưỡng mở mắt một chút, nhìn thấy ngoài cửa xe, bầu trời trên biệt thự nhà mình đang được chiếu sáng rực rỡ.

Giống như pháo hoa lễ hội vui vẻ.

Thương Viễn ghé vào bên tai anh, hắn nói, Tiểu Dân, ngày hôm nay của bảy năm trước là một ngày hạnh phúc nhất của cuộc đời anh.

Có đúng không?

Vu Dân nghĩ thầm, đây chính là ngày hỏng bét nhất của cuộc đời em.