Dã Miêu Bất Tòng

Chương 46




Vu Dân muốn tránh né tư thế cúi thấp như vậy của Thương Viễn, nhưng lại không chống cự được sự thoải mái cực kỳ, phải mở to đôi mắt vốn đang nhắm lại kia. Xoa vuốt an ủi không dừng trên bắp đùi Vu Dân, Thương Viễn nhẹ nhàng bóp một cái, hiện ra một mảnh tê dại.

Thương Viễn một bên hoạt động, một bên không rời mắt khỏi khuôn mặt của Vu Dân, bộ dáng tràn ngập ôn nhu.

Dưới hạ thân được hầu hạ càng lúc càng thoải mái, được âu yếm trong tay Thương Viễn thật sự tuyệt vời hơn rất nhiều so với khi anh tự mình an ủi. Vu Dân ngẩng đầu, mạnh mẽ thở gấp mấy cái, anh sớm muộn gì cũng chết đuối trong sự ôn nhu của hắn! Vu Dân xùy chính mình một tiếng, thất bại cúi xuống hôn lên ánh mắt của Thương Viễn.

Thương Viễn bị hôn run lên hàng mi, Vu Dân phun ra hơi thở nóng bỏng tại đôi mắt của hắn, hôn đến bên miệng của Thương Viễn.

Hôn một chút rồi buông ra, Vu Dân bĩu môi tỏ vẻ ghét bỏ.

Hôn rồi lại hôn, càng ngày càng kịch liệt, không thể rời bỏ cái hôn ôn nhu, cũng không thể rời khỏi con người ôn nhu này.

Đôi môi bị hôn bỗng hơi quay sang bên cạnh, Thương Viễn đang cười, hai người lại quấn môi vào nhau một chút, hắn cúi đầu, tiếp tục liếm khe mông của Vu Dân.

Lúc này, bàn tay Vu Dân nắm chặt thành quyền, cái cổ hồng thành một mảnh, để mặc hắn làm việc.

Đầu lưỡi mềm dính liếm láp mà thử thăm dò ở bên ngoài mấy lần, rồi tiến vào bên trong, ngón chân Vu Dân mạnh mẽ xiết chặt drap giường.

Đầu lưỡi đi vào không sâu, nhưng khi nhìn thấy đầu Thương Viễn ở dưới thân mình, cùng với thành ruột bên trong không ngừng bị đầu lưỡi đụng vào, bị liếm đến mức eo Vu Dân càng lúc càng nhũn ra.

“Anh, gần được… Được rồi…” Thương Viễn hoàn toàn không có ý định dừng lại, đôi mắt Vu Dân đỏ hết cả lên.

Cảm giác đầu lưỡi chạm vào nơi chưa bao giờ bị liếm mút đó khiến cho Vu Dân cảm thấy hốt hoảng từng cơn.

Thương Viễn tiếp theo dùng tay, lúc này tốt hơn nhiều, Vu Dân ngồi dậy, cùng Thương Viễn ôm nhau, tay của Thương Viễn từng chút thâm nhập vào trong cơ thể anh, Vu Dân cau mày, nằm bên tai Thương Viễn mà trầm thấp rên rỉ.

Sườn xám trên người đã sớm xốc xếch lộn xộn từ lâu, trước ngực bị nhăn nhúm không ra hình thù, cổ áo bị bung mở không còn hình dáng, tà áo bị vén lên rất cao, lộ ra dấu vết bị người chà đạp. Dưới thân Vu Dân còn ngẩng cao đầu, khi Thương Viễn mở rộng cho anh, Vu Dân đỡ lấy của mình cọ vào dưới bụng Thương Viễn.

Nơi kia của Thương Viễn còn chưa có phát tiết, căng phồng cứng ngắc hơn so với anh.

Toàn bộ tóc của Vu Dân chôn vào bên trong hõm vai của Thương Viễn, đâm vào trong lòng hắn đến ngứa.

Hắn đỡ mông Vu Dân, nhấc lên một chút.

“Anh vào đây.”

Âm thanh khàn khàn.

Vu Dân cắn lỗ tai hắn, cắn cổ hắn, cắn hầu kết hắn, âm thanh nhẹ bâng như muốn phát ra lời rên rĩ: “Muốn vào thì vào, làm bao nhiêu lần đều…A…”

Thân thể Vu Dân lập tức căng ra, đôi tay siết vai Thương Viễn càng chặt.

“Đệt mẹ anh…” Vu Dân mắng một câu, chữ cuối cùng thoáng run lên.

Mồ hôi Thương Viễn toát ra: “Không có dầu bôi trơn, nhất định có hơi đau, anh sẽ chậm một chút…”

“Dám chậm thì đi chết ngay cho em!” Vu Dân mềm nhũn trên vai Thương Viễn, móng tay cào lưng hắn, buồn bực cho hắn một đấm: “Nhanh một chút!”

Thương Viễn cúi xuống hôn tóc anh, Vu Dân rũ đầu không muốn ngẩng lên, tùy ý để hắn hôn.

Thương Viễn hôn một lần, anh cắn bả vai hắn một cái.

Thương Viễn bắt đầu động, tư thế này đi vào rất sâu, Thương Viễn chậm rãi động mấy lần cho hậu huyệt bớt chặt, rồi mới dùng sức thúc vào.

Vu Dân cũng không tiếp tục cắn vai Thương Viễn, đi cắn cằm của hắm, xong rồi cắn mũi, rồi lại cắn lỗ tai, anh ôm Thương Viễn thật chặt.

Thân thể hai người đã quen thuộc vô số lần, thế nhưng lần này lại kịch liệt lửa nóng giống như lần đầu tiên.

Răng Vu Dân thật sự suýt chút nữa cắn bị thương lỗ tai Thương Viễn, Thương Viễn đối với cơ thể anh rõ ràng như lòng tay, hắn siết chặt eo của Vu Dân, khí lực trên tay không khỏi tăng thêm.

“Con mẹ nó, anh…” Nơi kết hợp giữa hai người ngày càng nóng rực, không ngừng ma sát ra ái tình liệt hỏa, Vu Dân đột nhiên lại lên tiếng, động tác của Thương Viễn không dừng lại, phân tâm đi nghe Vu Dân nói cái gì.

“Con mẹ nó, anh giỏi quá!” Trong lời nói của Vu Dân mang theo ý cười dụ hoặc.

Vật trong cơ thể đột nhiên căng cứng thêm mấy phần, Vu Dân không tự chủ được liền ngẩng đầu, mông động theo tiết tấu của Thương Viễn