Dã Miêu Bất Tòng

Chương 37




Thương Viễn ho khan một tiếng, tiếng khóc run rẩy bật ra.

Nước mắt không ngừng chảy xuống, Thương Viễn tạm dừng video, một tay che lên mắt, trong cổ họng mơ hồ phát ra tiếng khóc trầm thấp.

Rất nhẹ, rất thấp, thế nhưng không khóc thật sự rất khó chịu.

Trên một bàn tay đều là nước mắt, tay kia cầm chiếc điện thoại, nắm chặt trong lòng bàn tay hằn ra một vết đỏ ửng đến đau đớn.

Hắn không muốn hiểu rõ tại sao mình khóc, cũng không muốn lý giải những ca từ kia.

Một chút cũng không muốn biết rõ!

Hai tay che mặt, điện thoại di động rơi xuống túi ngủ, khe hở giữa những ngón tay không ngừng khô cạn, lại một lần nữa thấm đẫm nước mắt, bờ vai Thương Viễn cúi xuống thật thấp, chốc chốc run lên.

Từ lúc nào Vu Dân bắt đầu không còn nở nụ cười như trước, từ lúc nào Vu Dân bắt đầu quay trở lại đua xe, từ lúc nào Vu Dân bắt đầu nổi giận với hắn, từ lúc nào Vu Dân bắt đầu hút thuốc lá mà chính bản thân ghét nhất.

Hắn đều biết là từ lúc nào, hắn muốn quản, thế nhưng hắn lại cứ để mặc Vu Dân, hắn làm sao lại không có đầu óc mà không hỏi Vu Dân một câu tại sao.

Tại sao ngay từ lúc bắt đầu, hắn lại không hỏi Vu Dân.

Bên ngoài, trời đã khuya, mặt trăng cũng trở nên chói mắt. Thương Viễn đi ra ngoài lều, có mấy nhóm tìm kiếm đã trở lại, Thương Viễn chạy tới, cầm lấy cổ tay một người hỏi: “Người đâu?”

“Đã để cho nhóm thứ tư đi tìm, bên trong núi này thật sự…”

“Phí lời! Tôi chỉ cần thấy được người! Người đâu!” Thương Viễn tóm cổ tay người kia ngày càng chặt, đỏ mắt rống lên, người nọ bị hắn dọa sợ đến nỗi không dám nói, run rẩy trừng mắt.

Đạo diễn Vương đi đến tách bọn họ ra: “Tất cả mọi người đều mệt mỏi rồi, đi nghỉ trước đi, tìm người không phải nói tìm là có thể tìm ra ngay được.”

Thương Viễn nghe thấy những lời này, trên tay đột nhiên không còn khí lực, trong mắt như vô hồn, Thương Viễn đẩy người kia ra, đi vào trong rừng cây.

Hắn nghe thấy tiếng máy bay trực thăng của đội cứu hộ.

Cây cối trong rừng cao chót vót, địa hình chập trùng phức tạp, sơn đạo không dễ đi, Thương Viễn đi thật xa, mới run rẩy gọi: “Tiểu Dân…”

Âm thanh lập tức xào xạc bên trong rừng cây nhưng không có lời đáp lại, lối đi tối tăm đến ảm đạm, mỗi một bước đều không nghe thấy tiếng bước chân của người thứ hai.

Nhiều năm như vậy, hắn đối với mọi thứ đều rất tự tin.

Hắn hoàn tất từng việc từng việc, để cho hắn có thể đứng vững gót chân ở bất kỳ nơi đâu.

Thế nhưng Vu Dân.

Vu Dân là tính mạng của hắn, hắn muốn bảo vệ Vu Dân, hắn liều mạng vùi đầu vào trong công việc, sự nghiệp của hắn thành công, tất cả rất tốt đẹp.

Thế nhưng không có Vu Dân, mọi thứ có tốt đẹp đi chăng nữa đều không có ý nghĩa.

Nhiều năm như vậy, hắn còn quên hỏi mình một câu, vì cái gì.

Đáp án rất rõ ràng, có thể dễ dàng nghĩ ra như thế, hắn lại đặc biệt chột dạ.

Suy nghĩ lúc ban đầu là gì, hắn đã sớm đánh mất, vùi đầu đi vào, để rồi đến khi trở ra, Vu Dân đã không thấy.

Anh không chờ hắn, anh đi khỏi đây, nhưng anh đi nơi nào, hắn cư nhiên không biết.

Hắn nhớ tới Vu Dân đã cố gắng giữ chân hắn lại rất nhiều lần, nhưng hắn vẫn cố chấp đi đường khác. Vu Dân hát cho hắn nghe, anh hát, không còn ai chậm rãi nghe anh bày tỏ, anh hát, thời gian sau này còn lại thật ít.

Một lần nghe, lập tức hiểu, tay hắn đều lạnh băng. Ngày hôm nay, chính là ngày hắn thổ lộ với Vu Dân.

Ngày đó, hắn còn mang theo hoa hồng, ra vẻ đi vào công ty.

Thế nhưng, Vu Dân không nhận lời hắn.

Vu Dân còn cười hắn.

Nhưng dù Vu Dân có cười hắn, vẫn là một nụ cười dễ nhìn đến như thế.

Mà bây giờ, đạo lý đơn giản như vậy, hắn lại muốn Vu Dân nói cho hắn biết, cư nhiên cho tới buổi chiều ngày hôm nay, năm phút đồng hồ hắn cũng không cho anh.

Máy bay đúng giờ quá trọng yếu, hội nghị quá trọng yếu, kiếm tiền quá trọng yếu.

Quá trọng yếu.

Răng hàm Thương Viễn cắn vào nhau đến đau đớn, hai tay nắm chặt, xương cốt mười ngón tay vang lên kèn kẹt.

Thương Viễn muốn cười, nhưng môi run lên, chỉ phát ra âm thanh giống như tiếng gào khóc.

Hai tay hắn nắm lại càng chặt, giống như muốn nắm lấy từng ngón tay dần dần buông ra bên ngoài cửa xe của Vu Dân hôm nay.

“Tiểu Dân, Tiểu Dân, Tiểu Dân…”

Hắn muốn người.

Chỉ cần người.

Người còn, cái gì cũng tốt.

Cái gì cũng có thể trở về.

Hắn có thể xin lỗi.

Hắn có thể bù đắp.

Bọn họ còn trẻ, còn rất nhiều việc muốn làm cùng nhau.

Chiếc nhẫn siết chặt trên ngón vô danh, đau đớn đè vào da thịt, bóng tối ngày càng sâu thăm thẳm, ánh trăng chiếu xuống một cách mỉa mai.

Rừng rậm nửa đêm lạnh lẽo, chôn vùi toàn bộ ánh nắng nuôi dưỡng tất cả sinh linh.

Hắn không thể nhìn thấy mọi thứ, bất kể là người, nhưng vẫn mang theo hi vọng tìm được Vu Dân.

Cây cối đối diện bị gió thổi qua, lay động lá cây, nhưng không chỉ có tiếng gió, còn truyền đến tiếng nói của ai đó.

“…………Lão lưu manh?”

Thương Viễn như mọc rễ tại chỗ trong nháy mắt, cứng đờ không thể nhúc nhích.