Dã Miêu Bất Tòng

Chương 18




Sau khi hai tổ thắng cuộc lau qua loa xong thân thể, tất cả đều ngồi vào chỗ, Trần Nhất Thanh đi phân phát đũa lấy từ chỗ đạo diễn.

Thương Viễn đưa tay, nhận lấy một đôi. Trần Nhất Thanh đưa thêm một đôi cho Vu Dân. Anh đang nhìn chằm chằm chén cháo hoa kia, thổi cho nó nguội, thấy Trần Nhất Thanh đưa đũa tới, khó hiểu nói: “Anh ấy cầm rồi.” Tại sao tôi còn cần đũa làm gì? Vu Dân còn chưa kịp nói ra, Thương Viễn vừa vặn kẹp một chút xíu chao đút cho anh, Vu Dân nuốt nửa câu sau, miệng đến gần đầu đũa nếm thử.

“Mùi vị thế nào?”

“Không cay, lát cho em nhiều chút.” Vu Dân thấy mùi vị khá ngon, không ngừng gật đầu.

Trần Nhất Thanh yên lặng thu đũa lại, đi tới bàn của Trần Phỉ.

Một bữa điểm tâm có người mừng người vui. Vu Dân vừa được ăn no vừa được ăn ngon, quần áo ướt sủng trên người cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ của anh. Vì sáng sớm đã phải ngâm nước nên tổ tiết mục an bài các cặp vợ chồng trở về nghỉ ngơi và thay quần áo, đến chiều tập hợp ở cửa thôn.

Trên đường về nhà gỗ, Vu Dân cùng Thương Viễn tiện thể kiếm củi. Anh lấy điện thoại di động trong áo khoác ra mà quay Thương Viễn.

Sau đó, âm thanh tự thuyết minh của Vu Dân vang lên: “Lão lưu manh đang đi kiếm củi.”

“Có một đống củi lớn, nhưng lão lưu manh chỉ lấy hai thanh.”

“Trong đống củi hình như dính phân trâu.”

“Lão lưu manh hỏi mượn nhân viên khăn giấy, đạo diễn lấy khăn giấy ra, lão lưu manh đang chùi tay.”

“Lão lưu manh đang đi tới, đang đi tới đây!”

“Quay cái gì?” Khuôn mặt của Thương Viễn phóng đại trên màn hình, Vu Dân nhìn chằm chằm Thương Viễn, trả lời: “Quay anh đẹp trai.”

Thương Viễn khẽ cười, ngón tay cọ trên mặt Vu Dân một chút, Vu Dân đang cầm điện thoại còn chưa kịp phản ứng, trên mặt đã đen xì một khối.

“Thối quá!” Vu Dân chếch mũi, ngửi một cái liền gào lên, xách thanh củi trong tay rượt đánh Thương Viễn.

Cậu quay phim nhìn chằm chằm màn hình, lạch bạch chạy theo, nhưng rất tiếc dí không kịp, cước lực thanh niên trẻ còn không bằng người ta, phải dừng lại hồi sức một lát, hai ông chú đang đùa giỡn phía trước đã sớm mất bóng.

Vu Dân ngâm mình trong bồn tắm, toàn thân treo trên người Thương Viễn.

Giữa trưa không có nhiệm vụ, Thương Viễn ép Vu Dân đi ngủ. Vu Dân không có thói quen ngủ trưa, nằm trong lồng ngực Thương Viễn không ngừng trở mình. Quay phim bị nhốt ở ngoài cửa, nên Vu Dân tự do cởi quần áo mà ngủ khỏa thân. Thương Viễn không biết có ngủ hay không, bị động tĩnh lớn như vậy của anh làm phiền nhưng cũng không thấy phản ứng.

Vu Dân bỗng không tiếp tục động đậy, chỉ nhìn chằm chằm người đang nằm cùng giường với mình. Nét mặt Thương Viễn khi ngủ cũng không thả lỏng một chút nào, mười năm qua, khuôn mặt của hắn thay đổi không ít, ví dụ như lông mày đều không có tinh thần như trước đây, mà trở nên trầm lặng tử khí, mới nhìn sẽ cảm thấy xa lạ.

Vu Dân đặt tay lên trên xương hàm của Thương Viễn, cọ lên một chút, toe toét nở ra một nụ người rất ngốc. Cười xong anh tự “xùy” chính mình một tiếng, gãi đầu, rồi xoay lưng lại ngẩn người.

Từ trong chăn mơ màng tỉnh dậy, Vu Dân mới phát hiện chính mình cư nhiên ngủ mất, cảm thấy có chút bất ngờ. Thương Viễn không ở trên giường, chỗ nằm bên cạnh anh đều lạnh hơn một nửa.

Vu Dân lê dép đi tìm người, anh xuống giường cũng không mặc quần áo vào, cứ để thân thể trần truồng mà mở cửa phòng ngủ đi ra ngoài. Thương Viễn đang ngồi trong phòng khách, laptop đặt trước mặt. Nghe thấy động tĩnh, hắn chỉ liếc mắt nhìn, sau đó tiếp tục chuyên chú gõ bàn phím.

Vu Dân ngồi vào cái ghế đối diện Thương Viễn, đôi mắt ngái ngủ mông lung hỏi hắn: “Quần áo em đâu?” Trên ghế lạnh lẽo khiến anh có chút lạnh mông.

Thương Viễn lúc này mới không tiếp tục nhìn màn hình mà chuyển sang nhìn anh: “Không ở trên tủ đầu giường à?”

Vu Dân lắc đầu.

“Em tìm xem, chỗ vali gần tủ quần áo đó.”

Vu Dân tiếp tục lắc đầu, vùi đầu vào trong vòng tay, nghiêng đầu mà ngáp một cái thật to: “Chờ anh hết bận thì tìm giùm em.”

Thương Viễn không nói gì nữa, nhìn màn hình thêm vài lần rồi đứng dậy, vòng tới một bên bàn, nâng cánh tay cùng khom đầu gối mà ôm Vu Dân lên: “Không mặc quần áo thì em ngồi chỗ này sẽ bị cảm đấy.”

“Mặc quần áo vào thì có bị đâu.” Vu Dân mới vừa tỉnh dậy, làm biếng nói lớn tiếng, chỉ nhỏ giọng lầm bầm cộng thêm liếc mắt một cái, tùy ý để Thương Viễn ôm anh về phòng ngủ. Một giây trước khi cửa phòng ngủ đóng lại, Vu Dân đặt tay sau lưng Thương Viễn, âm thầm giơ ngón giữa với cái laptop đang đặt trên bàn phòng khách.