Dã Miêu Bất Tòng

Chương 10




Vu Dân để di động xuống, nhiều lần xem lại đoạn phim đã lưu. Thương Viễn có thể nghe thấy tiếng anh dùng móng tay gõ nhẹ trên màn hình.

Xe chạy rất nhanh, Vu Dân nhận đồ uống do nhân viên quay phim đưa, hai tay nâng chai nước đối mặt với máy quay.

“Định Nhạc, thức uống vận động.” Vu Dân mở đầu một câu lại cảm thấy có vẻ không có bầu không khí, nên anh bảo quay phim viên lấy thêm một chai nữa, nhét vào tay Thương Viễn. Cụng hai chai với nhau, xoay nhãn hiệu rõ ràng đối diện với ống kính, nói tiếp một câu quảng cáo: “Định Nhạc, thức uống vận động, lựa chọn number one ~”

Vừa dứt lời, Vu Dân còn chuyên nghiệp chớp mắt vài cái, kết quả không những tự chọc cười bản thân mà còn bị sặc nước, Thương Viễn không mở chai nước của mình, chỉ ngồi một bên vỗ lưng Vu Dân.

“Đoạn này cắt.” Vu Dân vừa khụ vừa phất tay với người quay phim.

Dọc đường cũng không tính là quá chán, Vu Dân chuyến này đi cũng rất hưng phấn, mỗi lời nói và hành động đều cho thấy anh đang rất hào hứng. Thương Viễn mặc dù không nói nhiều, có lẽ là do hắn chỉ xem lần du lịch này mang tính chất công việc, nhưng ánh mắt cũng coi như thả lỏng, vẫn luôn dựa vào ghế ngồi nhìn Vu Dân.

Vu Dân nói một câu, xoay đầu lại, có thể nhìn thấy Thương Viễn cong miệng cười, thỉnh thoảng còn gật đầu. Anh tranh thủ tán gẫu một chút với nhân viên quay phim, cậu quay phim vốn không thích nói chuyện, thế nhưng bị Vu Dân đùa giỡn vài câu liền cúi đầu, camera còn giơ lên, tuy vậy đôi mắt đã trốn sau máy quay.

Khi đạo diễn giới thiệu sơ qua về điểm đến, Vu Dân víu cửa sổ nhìn chăm chú bên ngoài.

“Là nông thôn à.”

“Nhìn qua lịch sử rất xa xưa.”

“Liệu có đường đi hay không?”

Trời hơi nóng, Vu Dân cởi áo khoác chỉ còn một cái áo thun đen, hai cánh tay đều bấu vào cửa sổ ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài. Thương Viễn cũng nhìn xem với anh, Vu Dân có vẻ rất thích chỗ này, đầu cũng sắp nhô hết ra ngoài cửa sổ.

Bọn họ là cặp đầu tiên tới nơi, người dẫn chương trình đã sớm chờ ở cửa thôn, vừa thấy xe ngừng lại đã lật đật đi tới giúp khuân đồ. Chân Vu Dân còn chưa chạm đất thì hành lý đã được dọn xuống xe. Trước khi quay, Vu Dân quả thật không quen biết người dẫn chương trình tên là Trần Nhất Thanh này, bây giờ nhìn thấy nụ cười vô cùng nhiệt tình trên mặt anh ta, trong lòng anh cảm thấy có chút đáng sợ.

Trần Nhất Thanh chuyển hành lý xong, bắt tay với Vu Dân. Anh bĩu mỗi nhưng vẫn đưa tay ra, Trần Nhất Thanh bắt tay với Vu Dân xong liền chuyển sang bắt tay với Thương Viễn. Một bên vừa bắt, một bên vừa cúi người: “Chào ông chủ, vất vả cho ngài rồi, rất vinh hạnh được ngài đến đây.”

Thừa dịp Trần Nhất Thanh còn đang nịnh hót Thương Viễn, Vu Dân tranh thủ đi xem hôm nay sẽ ở nơi nào.

Hình dạng bốn căn nhà được dán trên cái bảng đen trông như bảng thông báo của thôn. Vu Dân lần lượt nhìn từng căn, cảm thấy căn nhà nhỏ sát bên ao nước nhìn rất đẹp. Nhà gỗ nhỏ vuông vức, kế bên là một ao nước, đằng sau là một mảnh ruộng hoa cùng vườn rau, nhìn rất vui tai vui mắt.

Trần Nhất Thanh cúi người chào xong liền thẳng lưng, hắng giọng, giả vờ nghiêm trang quay về vị trí lúc đầu.

Tuy Vu Dân chỉ muốn nhân cơ hội này mà ra ngoài chơi với lão lưu manh bận trăm công nghìn việc nhà mình, nhưng anh vẫn xem qua đại khái nội dung của chương trình. Một điểm mấu chốt chính là chơi trò chơi quyết định chỗ ăn ở. Vu Dân thất thần suy nghĩ một chút, hai người đàn ông, thể lực để chơi trò chơi thế nào cũng đều chiếm ưu thế hơn một nam một nữ.

Thế nhưng Vu Dân tuyệt đối không ngờ tới trò quyết định nhà ở ngày đầu tiên lại khiến khuôn mặt anh cứng đờ ba mươi giây.

“Này, thiệt hả…” Vu Dân cầm quy tắc trò chơi, cố gắng dừng khóe miệng đang co rúm của mình lại.

Vu Dân cào tóc đến loạn, nỗ lực thương lượng với đạo diễn: “Để anh ấy làm có được không?”

Nhìn thấy Vu Dân bị từ chối phũ phàng, Thương Viễn cũng sang xem quy tắc, xem xong rồi hắn cũng không nhịn được cười: “Bình thường cho em ăn nhiều thịt, bây giờ lại thua chỉ vì một centimet.” Thương Viễn nói thêm một câu an ủi: “Không sao, em vẽ đi, anh sẽ không cười.”

Ánh mắt Vu Dân phóng ra ngàn con dao, xoắn xuýt cầm cây bút lên.

Quy định của trò chơi là một người sẽ phải vẽ chân dung người còn lại, vẽ xong đặt lên bàn, tìm người qua đường để hỏi, phạm vi trả lời nằm trong tất cả nhân viên công tác cùng khách mời, nếu người qua đường trả lời đúng thì bọn họ có thể đi tìm chỗ ở.

Tổ đạo diễn còn đặc biệt tốt bụng mà ghi chú rõ ràng: Người thấp vẽ người cao hơn, kém một centimet cũng tính.

Nhiều năm như vậy, ngoại trừ ký hợp đồng, Vu Dân sẽ không đụng vào cây bút mà vẽ vời.

May mắn còn chưa quên tư thế cầm bút vẽ, bằng không thì quá mất mặt. Vu Dân cố gắng vẽ một vòng tròn, nhưng cố tình nó lại không tròn. Anh cầm cây bút mà cảm thấy thật bực mình, hỏa khí rơi lên tên người mẫu đang ngồi đối diện.

“Thương Viễn anh đứng nghiêm coi”

“Di chuyển cái gì mà di chuyển?”

“Mợ! Đừng nhúc nhích.”

Thương Viễn cũng không để tâm, đứng ở đằng kia không nhúc nhích mỉm cười, nhân viên quay phim quay đến bức chân dung trừu tượng như Picasso của Vu Dân, yên lặng bưng mặt trong lòng.

Thời điểm phải dừng bút, trên tay lẫn trên mặt Vu Dân bị chính anh bôi lên vài vệt đen xì.

Thương Viễn đi tới nhìn, Vu Dân làm bộ chùi mặt, không nhìn hắn.

Thương Viễn cầm bức tranh lên xem, vẻ mặt trấn tĩnh, xem xong rồi híp mắt khen Vu Dân: “Đẹp lắm.”

Mất mặt trong lòng Vu Dân trong nháy mắt tan biến hơn một nửa, anh muốn cười nhưng lại cố kìm nén, tuy vậy trong cổ họng vẫn không nhịn được cười hừ hừ hai tiếng.