Đã Mấy Mùa Hạ Trôi Qua

Chương 95: Hoàn




Lễ cưới của Ngu Hạ và Lý Duật diễn ra đúng vào ngày hạ chí.

Một ngày trước, các khách quý mà họ mời đã lần lượt đến đông đủ.

Buổi tối, Ngu Hạ và Lý Duật cùng đám bạn thân tổ chức một bữa tiệc tối náo nhiệt trước lễ cưới. Chơi xong, Lý Duật đưa Ngu Hạ về phòng.

Thấy hai người đi cuối cùng, Thẩm Nhạc Tranh và Thích Hy Nguyệt không nhịn được trêu ghẹo: “Chỉ cần mấy giờ nữa là gặp lại nhau thôi, hai cậu có cần thiết khó xa rời nhau như vậy không hả?”

Lý Duật lườm hai người, không đáp lại. Còn Ngu Hạ không hề cảm thấy ngượng ngùng trước mặt bạn thân, chỉ nhướng mày ra vẻ chảnh chọe: “Các cậu đừng hâm mộ tớ.”

Thẩm Nhạc Tranh: “…”

Thích Hy Nguyệt: “…”

Hai người đưa mắt nhìn nhau, không khỏi cạn lời: “OK OK, hai người các cậu cứ quấn quýt tiếp đi, cơ mà nhớ đúng giờ đấy nhé, ban đêm phải ngủ sớm một chút.”

Ngu Hạ: “Biết rồi.”

Đêm nay, ba người ngủ chung một phòng.

Thấy hai cô bạn đã vào phòng, Ngu Hạ quay sang nhìn Lý Duật: “Em cũng phải về phòng ngủ đây.”

Lý Duật ừ một tiếng, tranh thủ lúc hành lang vắng bóng người, anh cúi xuống hôn lên môi cô, giọng hơi trầm: “Chờ anh đến đón em.”

Ngu Hạ cười rạng rỡ, đôi mắt cong lên: “Vâng.”

Hai người đưa ra lời hứa giản dị.

Về phòng, Ngu Hạ nhìn hai người đang nằm chơi di động trên giường: “Hai cậu không đi rửa mặt à?”

“Cậu rửa trước đi.” Thẩm Nhạc Tranh cầm di động trò chuyện với Giang Phồn, chẳng buồn ngẩng đầu lên: “Cô dâu được ưu tiên.”

Ngu Hạ: “…”

Thấy Thẩm Nhạc Tranh đang chú tâm trò chuyện với người yêu của mình, cô cũng không ép cô ấy: “OK, vậy thì tớ đi rửa mặt trước đây.”

Căn phòng này rất rộng, có hai phòng tắm. Chờ đến khi Ngu Hạ chậm rãi tắm rửa xong ra ngoài thì thấy Thẩm Nhạc Tranh và Thích Hy Nguyệt đều đã tắm xong trong một phòng tắm khác.

Ba người nằm trên giường, Thẩm Nhạc Tranh và Thích Hy Nguyệt nằm hai bên cạnh cô, sáp lại gần cô phỏng vấn: “Hồi hộp không?”

Ngu Hạ nhìn trái nhìn phải, trả lời thành thật: “Cũng hơi hơi.”

Thẩm Nhạc Tranh tựa đầu vào vai cô, tỏ vẻ thông cảm: “Cậu cũng đừng căng thẳng quá, Lý Duật không dám đối xử tệ với cậu đâu.”

Ngu Hạ buồn cười: “Tớ biết, nếu anh ấy dám tệ bạc với tớ thì các cậu nhất định sẽ không để yên cho anh ấy.”

Thích Hy Nguyệt: “Dĩ nhiên rồi.”

Đã lâu rồi ba người không ở chung một phòng, ngủ chung một giường. Rõ ràng cả ba đã hơi buồn ngủ nhưng đêm trước lễ cưới, họ vẫn có rất nhiều chuyện muốn tâm sự với nhau. Đến cuối cùng, Ngu Hạ cũng không biết mình ngủ thiếp đi lúc mấy giờ.

Chờ đến khi cô tỉnh dậy cũng là lúc bị Ngu Thanh Quân đánh thức. Hơn năm giờ sáng, cô bị Ngu Thanh Quân dựng đầu dậy, ngồi trên ghế cho chuyên viên trang điểm và nhà tạo mẫu trang điểm thay quần áo cho mình.

Cứ thế loay hoay suốt buổi sáng, khi Lý Duật đến đón cô thì mặt trời rực rỡ đã hiện diện trên bầu trời.

Hôm nay, thời tiết rất đẹp, ánh nắng tươi sáng, không khí trong lành, ngay cả cơn gió cũng đang chúc phúc cho hai người.

Sau khi gây khó dễ cho nhóm phù rể, cuối cùng Lý Duật cũng được gặp cô dâu của mình.

Ngu Hạ ngồi trên ghế, đối diện với Lý Duật mặc tây trang phẳng phiu đứng trước cửa. Lý Duật rất ít khi ăn mặc chính thức như vậy, khi anh xuất hiện trước mặt cô với dáng vẻ tuấn tú này, trong mắt hai người chỉ chứa được một mình đối phương. Lúc này, họ hoàn toàn không nghe thấy tiếng ồn ào của người chung quanh, Ngu Hạ chỉ nghe thấy tiếng bước chân của Lý Duật đến gần mình, anh đang cách cô càng ngày càng gần.

Bất chợt, Ngu Hạ được anh bế kiểu công chúa. Cô vội vòng tay ôm cổ anh, hai người nhìn nhau cười.

“Anh đến đón em đây.” Lý Duật nói.

Ngu Hạ dè dặt tựa vào lòng anh, khẽ đáp lại: “Em biết.”



Đoàn người tiến đến hiện trường hôn lễ.

Ngu Hạ khoác cánh tay Nhậm Nham, chỉ cần ngước mắt lên sẽ thấy người đàn ông đang đứng chờ mình cách đó không xa.

Bầu không khí tại hiện trường rất hài hoa, chung quanh toàn là ánh mắt chăm chú của bạn bè người thân. Ngu Hạ tiến lại gần Lý Duật từng bước một, càng đến gần thì nhịp tim của cô càng đập nhanh, rõ ràng hai người đã đăng ký kết hôn từ lâu nhưng đến lễ cưới, trái tim Ngu Hạ vẫn đập thình thịch như nai con nhảy tung tăng, giống hệt thiếu nữ gặp được mối tình đầu của mình.

Khi hai cha con Ngu Hạ sắp đi đến trước mặt Lý Duật, Lý Duật bỗng làm một hành động nằm ngoài dự đoán của mọi người, anh bước một bước về phía cô.

Anh muốn đón cô.

Nhìn gương mặt trẻ tuổi của hai người, mặc dù trong lòng Nhậm Nham vẫn còn lưu luyến song ông vẫn yên tâm đặt bàn tay Ngu Hạ vào tay Lý Duật, đồng thời dặn dò: “Sau này, con phải bao dung Hạ Hạ nhiều hơn, chăm sóc Hạ Hạ nhiều hơn.”

Lý Duật trịnh trọng hứa hẹn: “Ba yên tâm, con sẽ ghi nhớ.”

Nhìn hai người nắm tay nhau, vành mắt Nhậm Nham cũng ướt nhòe. Ông quay sang nhìn Ngu Hạ: “Sau này con hãy chung sống hòa thuận với Tiểu Duật.”

Hốc mắt Ngu Hạ đỏ hoe, khe khẽ nói: “Ba yên tâm, bọn con sẽ hòa thuận.”

Ánh mắt hai người chạm nhau, tiếp tục nghi thức kết hôn.

MC tiệc cưới là Phùng Quang Lượng. Nhìn cặp vợ chồng trẻ tuổi trước mặt, trên mặt ông ấy chứa đầy ý cười, trịnh trọng đặt câu hỏi cho hai người rồi kêu hai người làm nghi thức lời thề.

Sau khi hai người đều nói “tôi đồng ý”, tiếng la hét vang lên dưới sân khấu.

Trong bầu không khí như vậy, hai người đều rơm rớm nước mắt. Trao đổi nhẫn xong, Phùng Quang Lượng đang định nói câu “bây giờ chú rể có thể hôn cô dâu” thì Lý Duật đã có hành động trước một bước.

Anh cúi người lại gần Ngu Hạ, hôn lên cô dâu của mình trong tiếng chúc phúc của mọi người.

Nụ hôn này khiến bầu không khí dưới sân khấu càng náo nhiệt. Thẩm Nhạc Tranh vừa khóc vừa kêu gào, bảo họ hôn lâu một chút. Ngu Hạ và Lý Duật đều không nhịn được phì cười.

Hôn xong, Ngu Hạ giao bó hoa cô dâu cho Thẩm Nhạc Tranh và Thẩm Nhạc Tranh. Cô mong hai cô bạn thân của mình sẽ càng ngày càng hạnh phúc.



Sau khi kết thúc nghi lễ kết hôn, Ngu Hạ và Lý Duật về phòng thay trang phục mời rượu rồi mới xuống lầu.

“Mệt chưa?” Lý Duật nhìn cô dâu của mình.

Ngu Hạ ôm cánh tay anh, đôi mắt sáng ngời: “Hơi mệt, nhưng cũng rất vui.”

Lý Duật hiểu rõ: “Lát nữa em không muốn uống rượu thì cứ giao cho anh.”

Ngu Hạ: “Vâng.”

Rượu của các trưởng bối, hai người chỉ uống một ngụm theo lễ phép. Đến bên bạn bè, Ngu Hạ và Lý Duật không trốn được, may mà có đám phù dâu phù rể như Thẩm Nhạc Tranh giúp Ngu Hạ và Lý Duật trốn được không ít người mời rượu.

Buổi tối, lại là một bữa tiệc tối náo nhiệt. Hồi chiều Ngu Hạ và Lý Duật đã về phòng nghỉ ngơi một lát nên tỉnh táo hơn nhiều. Hai người cùng ầm ĩ với mọi người, bầu không khí vô cùng sôi nổi.

Kết thúc tiệc tối, hai vợ chồng lần lượt đưa người thân bạn bè về khách sạn nghỉ ngơi. Đến khi tiễn hết tất cả khách khứa, cả hai đã hơi mệt mỏi.

Trước khi về phòng, Ngu Hạ kéo cánh tay Lý Duật, khẽ nói: “Tụi mình có nên đến một nơi không nhỉ?”

Trên người cô vẫn mặc lễ phục dự tiệc tối, thoạt nhìn vừa xinh đẹp vừa rung động lòng người.

Lý Duật: “Đi đâu?”

Ngu Hạ: “Anh có tin em không?”

Lý Duật ngây ra: “Em đoán xem, cô Lý?”

Ngu Hạ đỏ mặt vì xưng hô mà anh trêu ghẹo mình, khẽ nói: “Thế thì anh cứ đi theo em.”

“…”

Hai người rời khỏi khách sạn, lái xe đến nơi mà Ngu Hạ muốn dẫn anh đi. Tài xế là chú Lâm. Lý Duật vốn định hỏi họ đang đi đâu nhưng rồi lại cảm thấy không cần thiết, bởi vì bất kể Ngu Hạ dẫn anh đi đâu, anh cũng cam tâm tình nguyện.

Chẳng qua Lý Duật không thể ngờ được rằng, Ngu Hạ sẽ dẫn mình đến nghĩa địa.

Khi bước xuống xe, thấy cảnh vật quen thuộc chung quanh, Lý Duật sửng sốt: “Sao lại… Đến đây?”

Ngu Hạ: “Tụi mình kết hôn, mẹ vẫn chưa thấy đâu.”

Cô muốn cho Dụ Ngữ Chi thấy cảnh họ mặc đồ cưới.

Nghe câu nói này của cô, yết hầu Lý Duật nhúc nhích, giọng nói hơi trầm xuống: “Ba mẹ có biết tụi mình sẽ đến đây không?” Anh thì không có vấn đề gì nhưng anh sợ Ngu Thanh Quân và Nhậm Nham sẽ cảm thấy không ổn.

Ngu Hạ: “Biết chứ, em có hỏi ba mẹ rồi.”

Lý Duật: “Ba mẹ không có ý kiến gì à?”

Ngu Hạ chớp mắt mấy cái, giả ngu: “Tụi mình mời mẹ tham dự lễ cưới của tụi mình thì sao ba mẹ lại có ý kiến chứ?”

Nghe vậy, Lý Duật không thể kìm nén được nữa, vươn tay ôm cô vào lòng thật chặt: “Cảm ơn em.”

Giọng anh khàn khàn, khẽ dụi vào vành tai Ngu Hạ, thì thầm: “Cảm ơn em.”

Ngu Hạ cười tươi tắn: “Em biết rồi mà. Tụi mình mau đi thôi, em hơi buồn ngủ rồi, tụi mình mời mẹ một ly rượu rồi về.”

Lý Duật nghẹn ngào đồng ý: “Ừ.”

Hai người đi đến trước bia mộ của Dụ Ngữ Chi, dâng cho bà ấy một ly rượu dựa theo nghi thức dâng rượu trong lễ cưới, đồng thời lặp lời lời hứa một cách trịnh trọng dưới ánh nhìn chăm chú của bà ấy. Ngu Hạ hứa hẹn, bất kể xảy ra chuyện gì, cả đời này cô sẽ luôn ở bên Lý Duật. Lý Duật cũng vậy.

Hai người rời khỏi nghĩa địa, trở về phòng cưới trong khách sạn.

Vừa vào phòng, Ngu Hạ còn chưa kịp thay giày thì người đằng sau đã khó lòng kìm nén tìm kiếm đôi môi của cô. Gió đêm ở Hồng Kông rất mát, một cơn gió thổi vào từ cửa sổ mang theo không khí trong lành êm dịu. Chẳng qua nhiệt độ nóng bỏng trong căn phòng này vẫn không giảm xuống vì những luồng gió mát mẻ ấy.

Hai người đều uống rượu nên lúc hôn môi có thể nếm được mùi rượu trong miệng đối phương, nồng nàn mê người.

Mí mắt Ngu Hạ run rẩy, chủ động ôm cổ Lý Duật, hôn môi với anh.

Đây là đêm tân hôn thật sự của họ, họ đều không muốn lãng phí dù chỉ một giây.

Ngu Hạ từng nghe Lý Duật nói “anh yêu em” rất nhiều lần nhưng đêm nay lại nghe được lời tỏ tình ấy, cô cứ cảm thấy khác hẳn ngày thường.

Bước ra từ phòng tắm, làn da Ngu Hạ được nhuộm một màu đỏ ửng. Cô buồn ngủ nằm trong lòng Lý Duật.

“Vợ.” Lý Duật ghé vào tai cô. Thấy cô mệt mỏi như vậy, anh không nỡ tiếp tục giày vò cô, anh chỉ dụi vào má cô, để lại những nụ hôn như mưa trên mặt, trên môi, trên cổ của cô, nói với cô: “Anh yêu em.”

Anh thật sự rất yêu cô.

Nghe vậy, Ngu Hạ khẽ cười nói: “Em cũng yêu anh.”

Lý Duật: “Anh yêu em hơn.”

Hai người nói rất nhiều lần như thể đấu võ mồm với nhau. Cuối cùng, Ngu Hạ thật sự không thể kìm nén được cơn buồn ngủ, bèn dụi đầu vào cổ Lý Duật, nói: “Còn lại chúng ta cứ chừa đó để sau nói tiếp, đêm nay ngủ trước đã.”

Lý Duật dở khóc dở cười, m út vào đôi môi mềm mại của cô, ừ một tiếng.

Mặc dù đã đồng ý nhưng sau khi Ngu Hạ ngủ thiếp đi, anh vẫn tiếp tục nói rất nhiều câu “anh yêu em” một cách ấu trĩ. Anh muốn cho Ngu Hạ biết, cho đêm tối biết, cho cơn gió, cây cối và hoa cỏ ngoài cửa sổ đều biết rõ một điều: anh yêu cô, đời này Lý Duật có thể mất hết tất cả, chỉ mình Ngu Hạ là không thể đánh mất.

Anh mong ước hai người sẽ giống hệt như những lời chúc phúc mà mình được nghe ngày hôm nay, trăm năm hạnh phúc, bạc đầu răng long.



Sau lễ cưới, Ngu Hạ và Lý Duật lựa chọn hưởng tuần trăng mật ở Iceland.

Trước kia hai người đã từng có kế hoạch đi du lịch vòng quanh thế giới, tiếc rằng việc học và công việc quá bận, chỉ còn cách tạm thời dẹp kế hoạch sang một bên. Tuy nhiên địa điểm mà hai người từng ghé qua ngày một tăng lên, cũng coi như “du lịch vòng quanh thế giới” kiểu khác.

Chơi ở Iceland hơn một tuần, hai người lại bay sang Thụy Sĩ.

Trải qua một tuần thư giãn ở Thụy Sĩ, họ mới kết thúc tuần trăng mật về nhà.

Về đến nhà, cuộc sống của Ngu Hạ và Lý Duật lại quay về quỹ đạo.

Mùa đông năm nay, Thẩm Nhạc Tranh và Giang Phồn kết hôn. Lúc tham gia lễ cưới của hai người này, Ngu Hạ và Lý Duật không hẹn mà cùng nhớ lại lễ cưới của họ nửa năm trước.

Nhìn những gương mặt thân quen ngồi chung quanh, Ngu Hạ thủ thỉ với Lý Duật rằng, cô cảm thấy cuộc sống như bây giờ thật hạnh phúc.

Lý Duật mỉm cười: “Anh cũng thế.”

Người yêu, người nhà, bạn thân đều bên cạnh, tạm thời họ không còn ao ước nào khác.

Chưa đầy một năm sau, Ngu Hạ đã có ao ước khác.

Trước khi cưới, cô và Lý Duật đã thảo luận với nhau, tạm thời sẽ không sinh con. Cô cảm thấy mình vẫn còn là một đứa trẻ, cho dù có con thì cũng không thể chăm sóc nó thật tốt, chi bằng tạm thời không sinh.

Nhưng một năm sau, Thẩm Nhạc Tranh đã đẻ được một đứa con gái, Ngu Hạ lại bắt đầu thèm thuồng.

Cô cũng muốn có một cô con gái thơm tho mềm mại, muốn có một áo bông tri kỷ của mẹ.

Sau khi Ngu Hạ tiết lộ khát khao của mình với Lý Duật, hai người không tiếp tục biện pháp tránh thai.

Nhưng ông trời không chiều lòng người, Ngu Hạ cứ tưởng chỉ cần mình và Lý Duật không tránh thai thì dựa vào tần suất chuyện phòng the hai người, hẳn là sẽ có tin vui rất nhanh. Ai ngờ nửa năm sau, bụng cô vẫn không có một chút tin tức nào.

Vì chuyện này, Ngu Hạ còn lén đi khám bác sĩ.

Thân thể của cô không có bệnh, thân thể Lý Duật cũng không có bệnh, vậy mà họ vẫn chưa thụ thai, rất có khả năng là vì duyên phận chưa đến.

Khám bác sĩ xong, Ngu Hạ bắt đầu mê tín, thậm chí còn kéo Lý Duật đi chùa xin được con gái.

Mấy tháng sau, công việc của Ngu Hạ trở nên bận rộn, khiến cô phải chuyển dời sự chú ý từ chuyện mang thai sang công việc. Đến mùa hè năm thứ hai, một ngày trước sinh nhật hai mươi tám tuổi của Ngu Hạ, cô nôn mửa trong công ty, nghe đồng nghiệp nhắc nhở thì mới chợt nhớ lại chuyện này. Cô thử tính toán chu kỳ kinh nguyệt vốn không đều đặn của mình, hình như lần này bị trễ kinh không chỉ nửa tháng.

Đến bệnh viện xét nghiệm thử, Ngu Hạ mới hay mình đã có thai được năm tuần.

Sau khi biết tin này, Ngu Hạ lập tức gọi điện thoại cho Lý Duật đang đi công tác ở nơi khác.

Nhận được tin báo, Lý Duật bay về Bắc Kinh ngay đêm hôm đó.

Hôm sau, dưới sự kiên trì của Lý Duật, Ngu Hạ đến bệnh viện khám tổng quát. Khi đã xác nhận Ngu Hạ và thai nhi đều rất khỏe mạnh, Lý Duật mới yên lòng.

Nghe thấy tiếng thở hắt ra một hơi rõ mồn một của anh, Ngu Hạ buồn cười: “Sao anh căng thẳng dữ vậy?”

Lý Duật gật đầu, bình tĩnh nói: “Anh sợ em khó chịu.”

Ngu Hạ cười khẽ: “Tạm thời thì chưa.”

Cô tựa vào lòng Lý Duật, hỏi anh: “Khi nào tụi mình mới báo tin cho ba mẹ?”

Lý Duật ngẫm nghĩ rồi nói: “Buổi tối về ăn cơm đi. Thông báo cho ba mẹ ngay trong bữa cơm luôn.”

“Vâng.”

Buổi tối, hai vợ chồng về nhà ăn cơm. Ngu Thanh Quân và Nhậm Nham đều biết hai người sẽ về nhà hôm nay nên tan tầm về nhà đúng giờ.

Trên bàn cơm, Ngu Hạ và Lý Duật báo tin vui cho hai ông bà. Hai người đều sửng sốt trong giây lát, sau đó tràn đầy vui sướng: “Tuyệt quá! Hạ Hạ có thấy khó chịu chỗ nào?”

“Ba con đã biết tin này chưa?” Ngu Thanh Quân hỏi Lý Duật.

Lý Duật: “… Con chưa báo tin cho ba.”

Nhậm Nham: “Mau gọi điện cho ông ấy đi.”

Bởi vì tin Ngu Hạ mang thai nên mọi người không khỏi trở nên phấn khởi.

Trên mặt Ngu Hạ tràn đầy ý cười khi nghe lời dặn dò của Ngu Thanh Quân, nghe Nhậm Nham kể lại những phản ứng của Ngu Thanh Quân hồi mang thai mình và những chuyện thú vị xảy ra hồi đó. Giờ khắc này, cô thật sự cảm thấy mình rất hạnh phúc, được rất nhiều người quan tâm, được rất nhiều người yêu thương che chở.

Sau khi lải nhải suốt buổi tối, Ngu Thanh Quân mới cho hai người về phòng nghỉ ngơi.

Rửa mặt xong nằm lên giường, Ngu Hạ kìm lòng không đậu trò chuyện với Lý Duật về đứa bé trong bụng mình: “Anh nói xem bé cưng trong bụng em có phải là con gái không?”

Lý Duật: “Anh mong là thế.”

Ngu Hạ cười nói: “Em còn tưởng anh sẽ mong có con trai cơ.”

Lý Duật: “Hửm? Nhìn anh có chỗ nào giống thích con trai?”

Ngu Hạ bị chọc cười vì câu trả lời của anh, nằm trong lòng anh đáp: “Không giống, cơ mà em nghĩ gia đình như anh thì sẽ đều sẽ mong có người thừa kế.”

“Không có.” Lý Duật nâng tay xoa đầu cô: “Chỉ cần là con của tụi mình thì dù là bé trai hay bé gái, anh đều thích. Nhưng mà anh càng mong có một cô con gái giống em hơn.”

Nghe vậy, Ngu Hạ chậm rãi chớp mắt: “Em cũng mong sẽ là con gái.”

Vậy thì mẹ con họ sẽ vẫn luôn được bầu bạn bên cạnh Lý Duật. Cô muốn Lý Duật cũng sẽ được che chở bằng tình yêu ngập tràn như mình.

Dường như biết được suy nghĩ của cô, Lý Duật nghiêng đầu, nhẹ nhàng kề trán mình lên trán cô, ôm cô vào lòng: “Cảm ơn vợ yêu.”

Ngu Hạ hôn lên cằm anh, đôi mắt cong cong: “Em yêu anh.”

Yết hầu của Lý Duật nhúc nhích, ôm cô vào lòng chặt hơn.

Ánh trăng sáng tỏ ngoài cửa sổ chiếu vào phòng, hai người nhìn nhau cười.

Nhìn người đàn ông nằm bên cạnh, Ngu Hạ kéo tay anh chạm vào bụng mình, khẽ nói: “Tụi mình sẽ cùng nhau chào đón thành viên nhí gia nhập vào gia đình mình nhé.”

Lý Duật nghẹn ngào đáp lại: “Ừ.”

Ánh trăng sáng ngời ngoài cửa sổ, mấy giờ sau sẽ được thay thế bằng vầng mặt trời rực rỡ, thời điểm bé con của họ chào đời lại được rút ngắn thêm một ngày.

Lần đầu tiên gặp Lý Duật, Ngu Hạ không thể ngờ được rằng mình sẽ cùng anh có một tương lai tươi đẹp nhường này.

Nghĩ đến đây, cô quay sang nhìn anh. Lý Duật buông mắt: “Sao vậy?”

“Không có gì.” Ngu Hạ nằm trong lòng anh, khẽ thì thầm: “Lý Duật, ngày mai em muốn ăn cơm anh nấu.”

Mấy năm sống cùng nhau, tay nghề nấu ăn của Ngu Hạ không hề tiến bộ, còn Lý Duật thì có. Bây giờ anh đã là người có thể nấu một bữa cơm ngon miệng.

Nghe yêu cầu của cô, Lý Duật đồng ý không chút do dự: “Ừ. Em muốn ăn gì?”

Ngu Hạ: “Ăn gì cũng được. Chỉ cần anh nấu là được.”

Lý Duật mỉm cười: “Ừ.”

Cũng như đa số cặp vợ chồng khác, trước khi ngủ, hai vợ chồng sẽ cùng nhau trò chuyện một lát.

Đêm càng ngày càng khuya, không gian chung quanh về với tĩnh lặng, tiếng gió cũng nhỏ hơn rất nhiều, ánh trăng vương vãi khắp nơi, chiếu sáng hai người đang ôm nhau say giấc nồng. Mọi thứ vô cùng tốt đẹp, không còn mong điều gì dư thừa.

Cuộc đời này có người yêu bên cạnh, có đứa bé trong bụng, họ đã không còn điều gì tiếc nuối nữa.

Tương lai, họ sẽ yêu nhau đến khi cả hai đều già nua như lời thề trong hôn lễ. Họ sẽ từ một mùa hạ chỉ có hai người biến thành gia đình ba người, mái ấm nho nhỏ chứa đầy ắp bởi tình yêu của họ sẽ có được vô số mùa hạ nóng bỏng mãi về sau.