Đã Mấy Mùa Hạ Trôi Qua

Chương 85




Hai người nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng Ngu Hạ đỏ mặt nói: “Rốt cuộc mẹ em đang suy nghĩ gì vậy?”

Lý Duật kinh ngạc trong giây lát rồi nở nụ cười bất đắc dĩ. Anh kéo Ngu Hạ đứng dậy từ trước vali hành lý, khóe môi nhếch lên, nói: “Dì Quân nghĩ vậy là rất chu đáo.”

Ngu Hạ lườm Lý Duật một cái, anh im lặng mấy giây rồi nói thêm: “Cơ mà hình như một hộp thì không đủ cho lắm, nhỉ?”

“…”

Ngu Hạ hoàn toàn không ngờ anh lại nói những lời như thế. Cô xấu hổ đến mức đỏ mặt tía tai đá anh một phát, lẩm bẩm: “Lý Duật, anh đang nói cái gì vậy?” Câu đó mà cũng nói ra khỏi miệng được à?

Lý Duật bật cười, giơ tay nhéo má cô, vừa mỉm cười vừa hỏi: “Em thẹn à?”

Ngu Hạ nguýt anh.

Thấy dáng vẻ đáng yêu của Ngu Hạ, Lý Duật kìm lòng không đậu ghé lại gần hôn lên môi cô: “Em đi tắm trước đã nhé?”

Anh dỗ dành, lấy đi món đồ trong tay cô: “Món quà của dì Quân cứ giao cho anh.”

“?” Ngu Hạ thắc mắc: “… Giao cho anh để làm gì?”

Vẻ mặt Lý Duật tràn ngập vô tội: “Em mệt chưa?”

Ngu Hạ cứng họng, trừng anh rồi vội vã đi vào phòng tắm: “Em mệt lắm.”

Vừa nói, cô vừa đóng cửa phòng tắm cái rầm, thậm chí quên cả mang đồ ngủ vào phòng tắm.

Nghe tiếng đóng cửa, Lý Duật nhướn mày, quay sang nhìn chiếc váy ngủ mà cô đặt trên giường, rất là xấu xa không nhắc nhở cô kịp thời.

Anh muốn chờ chính Ngu Hạ nhận thấy mình quên đồ ngủ rồi nhờ anh giúp một tay.



Đến cuối cùng, món quà đặc biệt mà quý bà Ngu tặng cho hai cô cậu sinh viên đã được họ sử dụng ngay đêm hôm ấy.

Không biết có phải vì món đồ này là do người lớn trong nhà tặng cho hay không mà đêm nay, hai người đều hơi hơi căng thẳng và kích động. Đến khi mọi thứ kết thúc thì đã tờ mờ sáng.

Hai người hoàn toàn kiệt sức, sau khi rửa mặt sơ sơ tại thành phố xa lạ, họ lại cùng chìm vào giấc ngủ say.



Sáng hôm sau, Ngu Hạ và Lý Duật ngủ cho đến khi tỉnh giấc.

Lúc tỉnh dậy, Ngu Hạ rõ ràng nhận thấy eo mình rất mỏi. Cô liếc sang người bên cạnh vẫn đang ngủ say sưa, nhớ lại những lời mà anh nói, những điều mà anh làm đêm qua, thực sự không nhịn được mà đạp anh một phát trong chăn.

Cú đá này vừa hay khiến Lý Duật tỉnh táo.

Lý Duật mơ màng thức giấc, vươn tay ôm cô theo phản xạ, nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, giọng khàn khàn hỏi: “Em mơ thấy ác mộng à?”

“Không phải.” Nghe anh hỏi câu này, Ngu Hạ hơi áy náy hối hận vì đã đá anh: “Em dậy rồi.”

Lý Duật khựng lại, mở mắt nhìn về phía cô: “Mấy giờ rồi?”

Ngu Hạ lắc đầu: “Em chưa xem điện thoại.”

Lý Duật bèn cầm lấy chiếc điện thoại đặt trên tủ đầu giường nhìn thoáng qua, bây giờ đã là mười giờ sáng.

Hai người không có kế hoạch rõ ràng hôm nay sẽ đi tham quan điểm du lịch nào. Sau khi thảo luận một phen, họ quyết định đánh răng rửa mặt rồi đi ăn cơm trước rồi nhìn xem buổi chiều nên đi dạo nơi nào.

Ngu Hạ rất thích cuộc sống như vậy. Cô không phải là kiểu người sẽ lập kế hoạch cụ thể cho bản thân, cũng không muốn trải nghiệm một chuyến du lịch như bộ đội đặc chủng, làm vậy thì quá mệt mỏi. Cô thích thoải mái một chút, đi đến đâu hay đến đó. Cô và Lý Duật vẫn còn rất trẻ, những nơi mà lần này họ không thể ghé thăm thì cứ chừa lại cho lần sau. Cho dù không có lần sau thì chừa lại một xíu xiu tiếc nuối trong cuộc đời, cũng không phải là điều gì ghê gớm khó chấp nhận.

Đánh răng rửa mặt xong, hai người tìm một quán ăn nổi tiếng ở địa phương.

Điểm nhấn của quán ăn nổi tiếng là “nổi tiếng”. Hai người đến nơi đúng giờ ăn cơm, phải chờ một thời gian mới có bàn trống. May mà Ngu Hạ và Lý Duật đều không sốt ruột, hai người cầm số thứ tự chờ đợi rồi đi dạo khu phố chung quanh.

Khu vực quanh đây có những cửa hàng nhỏ bán các món hàng thủ công mỹ nghệ đặc sắc của địa phương. Ngu Hạ định mua quà cho nhóm Thẩm Nhạc Tranh và ba cô bạn cùng phòng của mình nên quyết định phải lựa chọn kỹ càng một phen. Còn Lý Duật, tất nhiên Ngu Hạ muốn làm gì, anh cũng sẽ đi theo cô.

Mua được hai món đồ nho nhỏ dễ thương, hai người lại quay về quán ăn chờ một lát, cuối cùng cũng được ăn cơm.

Sau khi thức ăn đã được bưng lên bàn, Ngu Hạ vốn định chụp ảnh gửi cho Ngu Thanh Quân. Đây là thói quen từ trước đến nay của cô nhưng khi đang định gửi ảnh chụp, cô chợt nhớ lại món đồ mà mình phát hiện trong vali hành lý đêm qua, bỗng nhiên không thể nào bấm vào nút “gửi” được nữa.

Mặc dù Ngu Hạ biết năng lực giấu diếm của mình và Lý Duật không được tốt cho lắm, thậm chí đã sớm bại lộ trước mặt cha mẹ nhưng cô hoàn toàn không ngờ cha mẹ mình lại thoáng đến mức này, thoáng đến nỗi thậm chí chuẩn bị món đồ kiểu đó cho hai người đi du lịch.

Nhận thấy thái độ do dự của cô, Lý Duật ngước mắt nhìn cô: “Em sao vậy?”

Ngu Hạ ai oán liếc anh một cái rồi nói chuyện hàm hồ: “Thôi thì khỏi gửi ảnh chụp cho quý bà Ngu vậy.”

“…”

Có lẽ đoán được cô đang suy nghĩ gì, Lý Duật bất đắc dĩ nhìn cô, khẽ nói: “Em càng như vậy thì dì Quân sẽ càng suy nghĩ vẩn vơ.”

Anh cúi đầu nhìn màn hình điện thoại của cô, nâng tay đặt lên mu bàn tay của cô, bấm gửi bức ảnh mà cô đã chọn sẵn: “Chúng ta cứ giả vờ như không biết gì hết là được, mọi thứ vẫn như cũ.”

Ngu Hạ còn chưa kịp hối hận thì bức ảnh đã được gửi đi. Cô mở to mắt nhìn Lý Duật: “Anh…”

“Đừng lo.” Lý Duật cụp mi hôn cô một cái, vừa mỉm cười vừa nói: “Vợ chồng dì Quân đều đang giả ngu, chúng ta cũng giả ngu luôn.”

Ngu Hạ chớp mắt mấy cái, loáng thoáng nhận thấy lời nói của Lý Duật cũng có lý. Cô do dự gật đầu, sau đó cất điện thoại: “Được rồi, vậy thì cứ làm như thế.”

Lý Duật cười khẽ, gắp một chiếc bánh bao súp mà cô muốn ăn đưa đến bên môi cô: “Cắn một miếng thử xem?”

Ngu Hạ: “Anh lấy thêm cái bát cho em.” Cô sợ nước súp trong bánh bao sẽ bắ n ra ngoài.

Lý Duật nghe lời làm theo.

Ánh nắng giữa trưa gay gắt, rọi vào từ cửa sổ, chiếu lên người họ. Họ ngồi bên cạnh nhau, cùng nhau hưởng thụ bữa sáng đặc sắc trước mặt, thi thoảng quay sang nhìn đối phương sẽ thấy vẻ mặt dịu dàng và rung động của người kia.



Ăn cơm xong, hai người quyết định đi thăm viện bảo tàng địa phương.

Ban đầu Ngu Hạ muốn đi nơi khác nhưng ánh mặt trời thật sự quá gay gắt, cô không muốn phơi nắng nên đi xem viện bảo tàng là sự lựa chọn tốt nhất.

Hai người tay nắm tay, nhàn nhã đi dạo quanh viện bảo tang như đa số các cặp đôi khác. Thi thoảng thấy một thứ gì đó rất thú vị, hoặc rất đẹp mắt, Ngu Hạ sẽ cào vào lòng bàn tay Lý Duật rồi thuyết minh với anh về những thứ đó. Cô học lịch sự giỏi hơn Lý Duật một chút, cũng biết nhiều câu chuyện lịch sử hơn.

Lý Duật nghe hăng say, rất là thích thú.

Rời khỏi viện bảo tàng, Ngu Hạ đã hơi mệt mỏi. Hai người về khách sạn nghỉ ngơi một lát, quyết định chờ đến khi mặt trời lặn rồi mới ra ngoài.

Mấy ngày kế tiếp, lịch trình của hai người cũng tương tự như vậy.

Khi biết được lịch trình của họ, Thẩm Nhạc Tranh bày tỏ sự hâm mộ sâu sắc. Nếu không phải cô ấy và Giang Phồn vẫn chưa hoàn thành công việc làm thêm trong kỳ nghỉ hè này thì họ cũng muốn đi nơi khác du lịch.

Ngu Hạ cười khẽ, an ủi cô ấy: “Hai người các cậu có thể chờ đến dịp lễ Quốc khánh.”

Thẩm Nhạc Tranh cạn lời: “Có phải cậu không biết dịp lễ Quốc khánh sẽ có bao nhiêu người ra ngoài du lịch không hả? Tớ cảm thấy đến dịp đó, một là chúng ta ở yên trong nhà, hai là đến một nơi nào đó cực kỳ cực kỳ ít người biết để né tránh đám đông thì mới được yên bình.”

Ngu Hạ ngẫm nghĩ rồi nói: “Tìm nơi nào đó ít người biết đi, nếu hai cậu cảm thấy cô đơn thì tớ và Lý Duật sẽ đi cùng hai cậu.”

Thẩm Nhạc Tranh không chút do dự từ chối ngay tức thì: “Không, tớ muốn đi du lịch một mình với Giang Phồn, hai cái bóng đèn các cậu để lần sau rồi hẵng đi cùng bọn tớ.”

Bị Thẩm Nhạc Tranh từ chối, Ngu Hạ lập tức mách lẻo với Lý Duật. Nghe xong câu chuyện này từ đầu đến cuối, Lý Duật khẽ nhướn mày: “Không sao, lần sau tụi mình đi du lịch cũng không dẫn họ đi cùng.”

Ngu Hạ: “…”

Cô cạn lời mấy giây, nhìn người bên cạnh: “Có phải các anh đều không muốn đi du lịch với mấy người bạn khác không?”

Im lặng trong chốc lát, Lý Duật thành thật trả lời: “Có những lúc, bóng đèn thật sự rất chướng mắt.”

Tất nhiên, ngoại trừ trường hợp ngay từ ban đầu đã quyết định sẽ là một chuyến du lịch tập thể.

Ngu Hạ im lặng.

Yên ắng chốc lát, Lý Duật vươn tay xoa đầu cô: “Ngày kia chúng ta sẽ bay về Bắc Kinh, mấy ngày nay em chơi có vui không?”

Ngu Hạ lườm anh một cái: “Em có vui hay không chẳng nhẽ anh không biết?”

Thấy ý cười như được nhuốm lên đuôi lông mày của cô, ánh mắt Lý Duật cũng hiện lên nụ cười nhè nhẹ: “Anh biết, chẳng qua anh vẫn muốn xác nhận lại lần nữa.”

Ngu Hạ ừm một tiếng, nâng tay ôm cổ anh, đối diện với tầm mắt của anh, nghiêm túc nói: “Em vui, cực kỳ vui.”

Tầm mắt hai người chạm nhau, ánh đèn trong phòng mập mờ, bao phủ chung quanh hai người.

Trước giờ Ngu Hạ vẫn không thích ánh đèn quá sáng ngời, thế nên sau khi về khách sạn, cô lập tức kêu Lý Duật tắt đèn lớn trên trần nhà, chỉ bật dải đèn led trang trí. Đèn led tỏa ra ánh sáng màu ấm, dần dần lan ra bốn phương tám hướng khiến căn phòng vốn tối om dần dần quanh quẩn bầu không khí mập mờ.

Bóng mờ lướt qua. Giằng co mấy giây, không chờ Ngu Hạ ngẩng đầu, yết hầu của Lý Duật khẽ nhúc nhích, anh cúi xuống hôn lên môi cô.

Mi mắt Ngu Hạ run rẩy, nhắm mắt lại theo phản xạ. Hình bóng đan xen của hai người được phản chiếu trên tường, lúc lên lúc xuống.

Cửa sổ không được khép kín, thỉnh thoảng hai người trong phòng có thể nghe thấy hát truyền tới từ nơi xa, nhẹ nhàng uyển chuyển, hình thành sự đối lập rõ rệt với tiếng th ở dốc dồn dập trong phòng.

Trên người Ngu Hạ đổ mồ hôi, mí mắt vẫn còn vương nước mắt. Cô nằm úp sấp trên giường, cảm nhận được nụ hôn của người kia rơi trên vai mình, cảm nhận hơi thở nóng bỏng của anh… Tất cả những gì thuộc về anh.



Sau khi kết thúc chuyến du lịch một tuần, Ngu Hạ và Lý Duật tràn đầy tinh thần về nhà.

Họ ở nhà mấy ngày, sau đó đến ngày khai giảng năm hai.

Ngu Thanh Quân vã Nhậm Nham vẫn xin nghỉ vào ngày khai giảng, đích thân đưa hai người đến trường. Đây là truyền thống của gia đình họ, cho dù bận cỡ nào cũng phải đưa con cái đến trường vào ngày khai giảng, dù là đại học thì cũng không ngoại lệ.

Vợ chồng Ngu Thanh Quân và Nhậm Nham ăn trưa cùng hai người, lại dặn dò mấy câu rồi ra về.

Sau khi họ rời đi, Ngu Hạ quay sang nhìn người bên cạnh: “Bây giờ tụi mình đi đâu?”

Lý Duật nghiêng đầu suy nghĩ mấy giây rồi trả lời: “Đi kiểm tra nhà trọ bên ngoài, nghỉ ngơi một lát nhé?”

Mặc dù mấy ngày trước anh đã thuê nhân viên vệ sinh đến đó dọn dẹp một lần nhưng sau khi họ dọn dẹp xong, anh vẫn chưa đi kiểm tra lần nào nên không yên tâm cho lắm.

Ngu Hạ không có ý kiến gì, chẳng qua cô phải nhấn mạnh một chuyện với Lý Duật.

Lý Duật: “Chuyện gì?”

Ngu Hạ: “… Em đã hẹn trước với các bạn cùng phòng của em rồi, buổi tối bọn em sẽ ăn cơm cùng nhau, tối nay em sẽ ngủ lại trong trường.”

“…”

Thấy vẻ mặt của Ngu Hạ, Lý Duật buồn cười hỏi: “Bạn gái, em đang suy nghĩ gì vậy?”

Ngu Hạ lườm anh: “Tóm lại em vẫn phải báo trước với anh một tiếng.”

Nhìn vành tai đỏ ửng của cô, Lý Duật mỉm cười: “Được rồi, còn nhiều thời gian, đêm nay anh không cần phải nóng vội.”

Nghe vậy, Ngu Hạ bị sặc, nâng tay chọc lồ ng ngực của anh, cảnh cáo anh một cách mềm nhũn: “Bạn học Lý Duật, thanh niên trai tráng thì phải biết kiềm chế lại.”

“Hửm?” Lý Duật nhướn mày, bắt giữ ngón tay lộn xộn của cô, cúi xuống hôn một cái rồi trầm giọng hỏi: “Em không thích à?”

Xúc cảm ướt mềm chạm vào ngón tay, mười ngón tay gắn liền với trái tim, khoảnh khắc ấy ngay cả lồ ng ngực của Ngu Hạ cũng cảm thấy tê dại. Cố kìm nén trái tim đập thình thịch, Ngu Hạ ngoan cố chống cự: “Bây giờ không phải là lúc thảo luận về chuyện này.”

Lý Duật cười: “Thế bây giờ là lúc thảo luận về chuyện gì?”

Anh đang giả ngu.

Ngu Hạ trừng anh: “Anh biết rõ mà còn cố hỏi.”

Thấy vẻ mặt tức giận của cô, Lý Duật nâng tay búng lên trán cô một phát, dễ tính nói: “Được rồi, vậy thì chúng ta về nhà trọ kiểm tra trước nhé?”

Ngu Hạ đồng ý một cách miễn cưỡng: “Ừ.”

Nhà trọ đã được nhân viên vệ sinh dọn dẹp rất sạch sẽ, Lý Duật và Ngu Hạ hoàn toàn không cần làm thêm chuyện gì. Thế nên hai người ngồi bệt trên sofa, quấn quýt trò chuyện với nhau.

Rất kỳ lạ, rõ ràng hai người đã ở bên nhau suốt ngày mà chỉ cần ghé lại gần nhau, họ sẽ có vô số đề tài nói mãi không hết.

Trò chuyện một lát, bỗng Lý Duật cúi đầu chặn môi Ngu Hạ.

Ngu Hạ sửng sốt, đến khi tỉnh táo lại, cô muốn đẩy anh ra, nhắc nhở anh đừng quên lời nói lúc nãy của mình. Ai ngờ người trước mặt lại mặt dày mày dạn nói, cô và bạn cùng phòng hẹn gặp nhau buổi tối, anh chiếm lấy buổi chiều của cô thì chắc hẳn sẽ không bị coi là trái với hứa hẹn.