Đã Mấy Mùa Hạ Trôi Qua

Chương 79




Nửa đêm về sáng, mưa nhỏ rơi tí ta tí tách ngoài cửa sổ. Sau khi Ngu Hạ và Lý Duật lại lần nữa bước ra từ phòng tắm, cô được nhét vào ga giường sạch sẽ mới được đổi, lắng nghe tiếng mưa rời, xem Lý Duật dọn dẹp đống quần áo bị vứt lung tung dưới sàn nhà.

Mưa không lớn không nhỏ, từng hạt mưa gõ lên cửa sổ tạo nên khúc nhạc êm tai.

Chờ đến khi Lý Duật đã dọn dẹp xong, vào phòng tắm rửa tay rồi ra ngoài thì Ngu Hạ đang trốn trong chăn, chớp đôi mắt to tròn lấp lánh nhìn mình không dời mắt, khiến người ta tim đập thình thịch.

“Sao em lại nhìn anh kiểu đó?” Yết hầu của Lý Duật khẽ nhúc nhích, giọng nói trầm thấp, xốc chăn trên giường lên: “Chưa buồn ngủ à?”

Chờ anh nằm xuống, Ngu Hạ mới trả lời anh: “Em đang chờ anh.”

Lý Duật ngây người, có thể cảm nhận được cô đang bám mình. Anh cúi đầu hôn liên tục lên môi cô, khẽ nói: “Bây giờ tụi mình ngủ nhé?”

Mí mắt Ngu Hạ đã nặng trĩu, bắt đầu ngáp liên tục. Cô ừm một tiếng rồi tìm một tư thế thoải mái nằm trong lòng anh, chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi.

Nghe tiếng hít thở đều đặn của cô, Lý Duật mỉm cười im lặng, ôm cô vào lòng chặt hơn một chút.

Trái tim anh lại lần nữa cảm nhận được sự yên bình.



Sáng hôm sau ngủ dậy, Lý Duật vốn định hỏi Ngu Hạ có đau không, có khó chịu chỗ nào không, vừa há miệng thì đã bị Ngu Hạ trừng một phát: “Anh đừng hỏi, em không đau.”

Khuôn mặt cô đỏ bừng như trái táo, hoàn toàn quên mất đêm qua mình mới là người chủ động: “Anh còn nói nữa thì em sẽ bỏ đi đấy.”

Lý Duật cười khẽ, cầm bàn tay của cô đang bịt miệng mình ra rồi kéo cô ngồi lên đùi mình, cụp mi nhìn chằm chằm vào cô: “Thật sự không đau sao?”

Vành tai Ngu Hạ đỏ bừng, nói một cách hàm hồ: “… Tạm ổn.”

Tạm ổn tức là vẫn hơi đau.

Lý Duật hiểu ý cô. Anh giơ tay, khẽ hỏi: “Eo đau không?”

Ngu Hạ từ từ nhắm mắt tựa đầu vào vai anh, gật đầu khe khẽ. Lý Duật hiểu rõ, nâng tay bóp eo cho cô.

Hai người ngồi trên sofa, ánh nắng tươi sáng bên ngoài chiếu vào từ cửa sổ sát đất, soi sáng cả căn phòng, tràn ngập bầu không khí tháng năm yên bình.

Ngồi nhàm chán trên sofa một lát, Ngu Hạ thấy đói bụng. Lý Duật hỏi: “Em muốn ăn gì?”

Ngu Hạ ngẫm nghĩ: “Gì cũng được.”

Lý Duật gật đầu, hỏi tiếp: “Có muốn ra ngoài ăn cơm không?”

Ngu Hạ liếc anh một cái: “Ra ngoài ăn cái gì?”

Lý Duật: “Ăn lẩu Hồng Kông được không?”

Đối mặt với ánh mắt thăm dò của Ngu Hạ, anh sờ mũi giải thích: “Lẩu Hồng Kông có gà hầm A Giao*, chắc là sẽ bồi bổ thân thể rất tốt.”

(*) A Giao: một vị thuốc cổ truyền của Trung Quốc, được bào chế từ da con lừa, cực kỳ quý hiếm.

“…”

Nghe vậy, Ngu Hạ im lặng.

Thấy cô như vậy, Lý Duật bóp bàn tay cô, thấp thỏm bất an: “Sao em không nói lời nào?”

Ngu Hạ khựng lại, đối diện với anh, hỏi với vẻ ngập ngừng: “Anh có chắc không?”

Bị cô hỏi ngược lại như vậy, Lý Duật bỗng nhiên không chắc chắn cho lắm. Hai người đều không có kiến thức thâm sâu về lĩnh vực này nên không thể phán đoán tư duy logic như vậy thì có chính xác hay không.

Phòng khách yên tĩnh trong chốc lát, hai người đều đồng loạt giữ im lặng. Cuối cùng, Lý Duật dùng baidu tìm được đáp án.

Buổi trưa, ngoài trời nắng gay gắt, Ngu Hạ không muốn ra ngoài, thế nên hai người quyết định đến tối mới ra ngoài ăn lẩu Hồng Kông, còn buổi trưa thì tạm thời ở nhà ăn đại món gì đó.

Hai người đều không kén ăn, gọi đồ ăn giao tận nhà cũng giải quyết được một bữa.

Đêm cuối cùng của kỳ nghỉ Quốc khánh, Ngu Hạ không ngủ cùng Lý Duật. Cô về ký túc xá, một mình Lý Duật ở trọ ngoài trường.

Nguyên nhân rất đơn giản, sáng thứ hai chuyên ngành của Ngu Hạ có ca học buổi sáng, còn chuyên ngành của Lý Duật thì không.

Sau khi học xong tiết thứ hai, Ngu Hạ và Thiện Vi nằm trên bàn tán gẫu.

“Hạ Hạ.” Thiện Vi đã quan sát Hạ Hạ hai tiết học, cuối cùng không thể nhịn được nữa mà hỏi: “Gần đây cậu dùng loại sản phẩm dưỡng da nào vậy?”

Ngu Hạ chớp mắt mấy cái: “Thì vẫn là mấy loại tớ hay dùng thôi. Sao thế?”

Thiện Vi: “Tớ cảm thấy sau khi hết kỳ nghỉ Quốc khánh trở về, khí sắc của cậu tốt hơn rất nhiều, làn da bị phơi đen hồi học quân sự giờ cũng trắng lại rồi.”

Ngu Hạ ồ một tiếng, còn chưa kịp trả lời thì Dư Tư Na ngồi bàn trước đã quay lại, nhìn chằm chằm vào Ngu Hạ quan sát một phen rồi nói với Thiện Vi: “Thế thì có lẽ cậu nên tìm một anh bạn trai trước đã.”

Ngu Hạ: “…”

Thiện Vi: “…”

Dư Tư Na trêu ghẹo Ngu Hạ: “Cậu ấy được bạn trai bồi bổ từ thể xác tới tinh thần nên mới thế. Con gái khi được tình yêu ngọt ngào vây quanh thì không cần dùng bất cứ loại sản phẩm dưỡng da nào, khí sắc cũng sẽ rất tốt.”

Ngu Hạ hé miệng, còn chưa nghĩ ra cách cãi lại thì Hứa Mộng ngồi bên cạnh cô cũng nói một câu: “Na Na, sao cậu hiểu rõ vậy? Cậu khai thật đi, có phải cậu cũng giấu bọn tớ kiếm được bạn trai không?”

Thoáng chốc, ánh mắt cả ba người đều đổ dồn về phía Dư Tư Na.

Dư Tư Na cứng đờ, liếc Hứa Mộng một cái: “Tụi mình là liên minh ba đứa FA, sao cậu lại nhảy sang phe địch thế hả?”

Hứa Mộng: “Hở? Cậu nói lập liên minh hồi nào?”

Dư Tư Na xí một tiếng: “Chuyện này mà còn phải nói nữa hả?”

“…”

Bốn người vừa nói vừa cười đùa, bầu không khí vô cùng hòa hợp. Nhìn ba cô gái trước mắt, Ngu Hạ không khỏi cảm thấy may mắn vì từ bé đến lớn, mình chưa bao giờ gặp phải mâu thuẫn giữa con gái với nhau.

Sau khi kết thúc kỳ nghỉ dài hạn, Ngu Hạ và Lý Duật lại tập trung vào việc học căng thẳng.

Sinh viên đại học P thật sự rất chăm chỉ, còn chăm chỉ hơn cả Ngu Hạ hồi học cấp 3. Tất nhiên, có lẽ rất nhiều người không cho rằng hồi cấp 3 cô học hành chăm chỉ nhưng không sao, chính cô cảm thấy thế là được. Chẳng qua cô không thể ngờ được rằng sau khi lên đại học, mình vẫn phải chăm chỉ cố gắng học tập. Có đôi lúc, cô thật sự cảm  thấy mệt mỏi.

May mà có Lý Duật ở bên cạnh cô.

Ngu Hạ đã từng tưởng tượng rất nhiều lần, nếu năm lớp 11 Lý Duật không xuất hiện trong cuộc đời mình thì cuộc sống của mình sẽ biến thành thế nào? Tuy nhiên mọi giả thiết đều bị cô phủ nhận hết.

Bởi vì Lý Duật đã xuất hiện, đến tận bây giờ vẫn ở bên cô.

Mười tháng trôi qua, Bắc Kinh hạ nhiệt độ chỉ trong tích tắc.

Khí hậu thay đổi quá đột ngột, Ngu Hạ trở tay không kịp, lại thêm hiện tại không có dì Dương ở bên cạnh ân cần dặn dò cô phải mặc nhiều quần áo, đừng ỷ vào mình còn trẻ mà chỉ cần đẹp chứ không cần ấm, cho nên lần này Ngu Hạ bi kịch bị luồng không khí lạnh tập kích, gia nhập vào đội quân bị cảm lạnh.

Hôm nay là thứ ba, Ngu Hạ cứ loáng thoáng cảm thấy mệt mỏi, thế nên ngay cả Lý Duật hẹn cô đi ăn cơm mà cô cũng không đi. Cô không muốn khiến Lý Duật lo lắng.

Mấy ngày kế tiếp, lịch học của Lý Duật chẳng những bị xếp kín mà còn được giảng viên khen ngợi, được gia nhập phòng thí nghiệm của giảng viên làm thí nghiệm. Ngu Hạ cũng vậy, lịch học dày đặc, bài tập về nhà chồng chất, hai người bận đến mức thậm chí không có thời gian gặp nhau. Thi thoảng Lý Duật hẹn Ngu Hạ ăn cơm mà Ngu Hạ cũng không rảnh.

Ban đầu, Ngu Hạ cứ tưởng đến thứ sáu gặp nhau thì mình sẽ hết bị cảm, lại không ngờ đến thứ sáu, hai lỗ mũi của cô đã hoàn toàn bị tắc, lúc nói chuyện giọng cũng khàn khàn.

Khi Lý Duật gửi tin nhắn tới, Ngu Hạ mới ngủ trưa. Buổi chiều thứ sáu, lớp Ngu Hạ và lớp Lý Duật đều không có ca học, không ít sinh viên sẽ cùng nhau thương thảo để ra ngoài đi du lịch gần đây. Ban đầu Ngu Hạ và Lý Duật cũng thảo luận với nhau, sẽ chọn một dịp cuối tuần nào đó để ra ngoài dạo chơi. Trước mắt họ còn chưa thăm thú hết khu vực chung quanh Bắc Kinh đâu.

Thấy tin nhắn mà Lý Duật gửi đến, nói rằng tối thứ bảy có một nơi có thể ngắm sao trời, hỏi mình có muốn đi xem không, Ngu Hạ không chút do dự nhắn tin trả lời: “Đi chứ, em cần mang theo thứ gì?”

L: “Chỉ cần mang một bộ quần áo để thay giặt là được, mấy thứ khác thiếu thì sang bên kia mua. Em có chắc là đi không?”

Ngu Hạ nghi ngờ: “Chẳng lẽ anh không chắc?”

Lý Duật dở khóc dở cười, giải thích: “Anh vừa mới thấy tin tức, anh sợ em cảm thấy quá đột ngột.”

Ngu Hạ hiểu rõ: “Không đột ngột chút nào. Cơ mà tụi mình đến đó bằng phương tiện gì?”

Lý Duật suy nghĩ mấy giây rồi trả lời: “Bây giờ thuê xe rất tiện lợi. Em thu dọn đồ đạc, anh đi xem trang web thuê xe, chúng ta thuê một chiếc xe đến đó, chạy khoảng hơn hai giờ là đến nơi.”

Thấy câu này, mắt Ngu Hạ sáng rực lên: “Vâng!”

Cô rất thích ngắm sao với Lý Duật, cũng biết vì sao anh lại thích thiên văn, thích ngắm sao trời. Khi họ cùng nhau ngước nhìn những vì sao xa xôi trên bầu trời, cô thầm nghĩ chắc chắn mẹ của Lý Duật cũng sẽ xuất hiện trên trời, bầu bạn bên cạnh họ.

Lý Duật không phải là kiểu người thích kể lể về chuyện cha mẹ mình, cũng rất ít khi bộc lộ sự yếu ớt và cô đơn, song Ngu Hạ biết, trong khoảnh khắc nào đó anh rất cô đơn, rất yếu ớt.

Chắc chắn anh rất nhớ rất nhớ mẹ anh.

Còn nữa, Ngu Hạ chưa từng tự lái xe đi du lịch với Lý Duật bao giờ, cô muốn được trải nghiệm một lần. Lúc ở trong ký túc xá, cô thường xuyên nghe Thiện Vi và Dư Tư Na trò chuyện với nhau, họ nói rằng tìm bạn trai thì nhất định phải cùng nhau đi du lịch một lần, du lịch là phương thức nhanh nhất để hiểu rõ con người đối phương, đồng thời cũng sẽ biết rõ đối phương có phải là người hợp với mình nhất hay không.

Tất nhiên, Ngu Hạ và Lý Duật đều không cần chứng minh bản thân bằng phương thức này nhưng cô vẫn muốn được trải nghiệm một lần.

Cứ xem như… vì lòng ham học hỏi và sự tò mò vậy.



Hai người đều thuộc tuýp người nói là làm, đã quyết định thì sẽ không do dự.

Khi biết Ngu Hạ sắp cùng Lý Duật ra ngoài, Thiện Vi và Dư Tư Na nhìn nhau, không khỏi lo lắng: “Cậu vẫn còn bị cảm mà, chỗ ngắm sao trời thì chắc phải ở trong núi hoặc ngoài bờ biển nhỉ? Cậu có chắc là thân thể của cậu sẽ không có vấn đề gì không?”

Ngu Hạ ừ một tiếng, vừa dọn đồ vừa nói: “Không sao đâu mà, tớ uống thuốc rồi, lát nữa lên xe ngủ một giấc thì có lẽ sẽ khỏe hơn nhiều.”

Hứa Mộng vẫn im lặng ngồi bên cạnh lắng nghe, lúc này khẽ nói: “Hạ Hạ, cậu đã bị cảm mấy ngày rồi, triệu chứng chẳng những không giảm bớt mà ngược lại càng ngày càng nặng hơn. Tớ nghĩ điều quan trọng nhất lúc này không phải là đi du lịch với Lý Duật, mà là đi khám bệnh viện trước đã. Nếu thật sự không được thì cũng nên đi truyền nước chích thuốc.”

Ngu Hạ: “Không cần đâu.”

Thấy vẻ mặt lo lắng của ba người, Ngu Hạ cười thoải mái: “Yên tâm đi, tớ không sao đâu. Nếu tớ thật sự không chịu được thì nhất định sẽ nói với Lý Duật, các cậu đừng lo cho tớ.”

Thiện Vi thở dài: “Chẳng nhẽ không thể chờ đến tuần sau rồi hẵng đi chơi?”

Ngu Hạ lắc đầu, khẽ nói: “Không phải cuối tuần nào cũng có sao trời.”

Đám Dư Tư Na không còn cách nào khác, đành phải trông chừng cô mang theo thuốc được lấy từ phòng y tế, lại kêu cô lấy một chiếc áo khoác dày. Nếu như đã bị cảm rồi thì không thể bệnh tình nặng hơn.

Chờ Ngu Hạ chậm chạp thu dọn đồ đạc xong, Lý Duật cũng đã thuê được xe. Lát nữa họ chỉ cần đi thẳng đến công ty lấy xe là được.

Nhận được điện thoại của Lý Duật, Ngu Hạ lên tiếng: “A lô?”

“…” Lý Duật nhíu mày, xem lại số điện thoại mà mình gọi rồi khẽ hỏi: “Giọng em sao vậy?”

Ngu Hạ sững sờ, không ngờ anh lại nhạy bén đến mức này: “Em không sao.” Cô cố ý ho một tiếng, chậm rãi nói: “Em mới ngủ dậy chưa kịp uống nước.”

Lý Duật: “Vậy thì em uống ít nước cho cổ họng dễ chịu trước đã.” Anh lại lo lắng hỏi: “Em có khó chịu chỗ nào không?”

“Không có.” Ngu Hạ vội phủ nhận, cố gắng làm cho giọng nói của mình nghe thật bình thường: “Anh xong hết chưa? Tụi mình gặp nhau dưới lầu nhé?”

Lý Duật ừ một tiếng, đang định nói gì đó thì Ngu Hạ đã nói luôn: “Thế thì em cúp máy đây.”

Lý Duật cúp điện thoại, loáng thoáng nhận thấy có gì đó là lạ. Anh đang định suy nghĩ kỹ hơn thì Ngu Hạ lại gửi một tin nhắn cho anh: “Tụi mình gặp nhau ở cổng trường được không? Anh từ ký túc xá nam sang chỗ em hình như hơi xa.”

Lý Duật từ chối: “Để anh sang chỗ em, em xuống lầu chậm một chút, ngoài trời gió to.”

Ngu Liễu Hạ Thiên: “Không cần đâu, hành lý của em không nặng, chỉ có một cái vali nhỏ thôi.”

L: “Nghe lời.