Dạ Lưu Dư Bạch

Chương 4: Giá trị thương mại VS giá trị khác giới




Muốn thành công nhất định phải bất chấp thủ đoạn, nếu không, bạn đã từng gặp ai thất bại khi bất chấp thủ đoạn chưa?

(Lời thì thầm trong đêm)

Sau khi tốt nghiệp thạc sĩ Đại học C, Lê Dạ Quang vào làm việc tại Bảo tàng C. Chỉ trong hai năm ngắn ngủi, cô đã trở thành một trong ba trưởng nhóm giám tuyển của bộ phận triển lãm. Thứ nhất là cô dựa vào khả năng giám tuyển xuất sắc của mình; thứ hai là cô luôn quyết tâm thực hiện được những gì mình nói.

Nó giống như việc cô nói, nếu Dư Bạch không xuống núi thì cô sẽ không đi vậy. Để thực hiện lời hứa của mình, cô đã ngủ trong phòng thiền đến chiều ngày hôm sau, cuối cùng tỉnh dậy vì đói.

Lê Dạ Quang trở mình ngồi dậy, hài lòng vươn vai, mệt mỏi trước đó đã được giấc ngủ dài này lấp đầy, nếu được ăn một bữa no nê, về cơ bản sẽ có thể hoạt động bình thường trở lại.

Bên ngoài phòng thiền hẳn là có ai đang nướng khoai, mùi hương ngọt ngào bay vào phòng qua khe cửa. Lê Dạ Quang xuống giường đi ra, đang định mở cửa thì nghe thấy mấy chàng trai đang nói chuyện trong sân. Cô dựa vào khe cửa nhìn ra ngoài, thấy một người đàn ông trung niên tầm bốn mươi, nước da ngăm đen, để râu quai nón, dáng người cao to vạm vỡ điển hình của dân Tây Bắc, và ba người khác đều tầm hai mươi, bốn người đang nướng khoai quanh một bếp than lớn, chiếc bàn gỗ và mấy chiếc ghế đẩu bên cạnh cho thấy đây là nơi họ thường ngồi ăn.

Nghe nói có gái xinh đến chùa, còn đặc biệt đến tìm đội trưởng Dư, anh Lưu và ba đệ tử còn chưa thấy người đã cá cược trước.

“Tôi cược một trăm đồng cô ấy là họ hàng của Đội trưởng Dư, con gái quen biết Đội trưởng Dư của chúng ta chỉ có thể là họ hàng của anh ấy.” Tiểu Trừ cược đầu tiên.

“Nghe nói bọn họ trạc tuổi nhau, tôi đoán là bạn học.” Tiểu Chú móc hai trăm đồng từ trong ví tiền ra.

Tiểu Cổn cười tít mắt tăng tiền cược lên ba trăm đồng: “Bạn học nữ có thể lên núi tìm anh ấy ư? Nhất định là bạn trên mạng bị lừa, tuần trước tôi và Đội trưởng Dư đến tiệm internet trên thị trấn để in tài liệu, anh ấy vừa mới tạo tài khoản QQ, tôi còn nghĩ giúp cái nickname ‘Dư sinh bất lưu bạch’(*) cho anh ấy...”

(*) Phần đời còn lại của tôi sẽ không uổng phí.

Nghe thấy điều này, Tiểu Trừ và Tiểu Chú cùng nhau đè Tiểu Cổn ngã xuống đất, đánh cậu ta một trận: “Thằng nhóc này, có chuyện sao không kể sớm! Cố tình lừa tiền bọn tôi!”

Cuối cùng, anh Lưu chậm rãi lấy trong ví ra năm tờ tiền màu đỏ, đập mạnh xuống bàn: “Tôi cược năm trăm đồng, là chủ nợ.”

“Anh Lưu...” Tiểu Cổn khó hiểu nhìn anh ấy, cậu ta vừa nói ra một chuyện quan trọng, sao anh ấy không đứng về phía cậu ta?

Anh Lưu nhàn nhã châm một điếu thuốc, làn khói trắng lờ mờ nhẹ nhàng bay trong không khí, nhìn xa xăm, thâm trầm nói: “Nếu không phải đến để đòi nợ, sao có thể một mình đi ngàn dặm...”

“... Đội trưởng Dư của chúng ta chỉ có giá trị thương mại, không có giá trị khác giới.”

Nghe đến đây, Lê Dạ Quang đẩy cửa đi ra, bốn người trong sân đồng loạt ngẩng đầu lên, sau đó ánh mắt đờ đẫn, hóa ra... gái xinh là có thật!

Lê Dạ Quang khoan thai đi tới, nhìn chằm chằm hơn mười tờ tiền đỏ trên bàn, tặc lưỡi, sau đó giơ ngón cái về phía anh Lưu: “Anh trai, anh thật tinh mắt.”

“Cô là...” Anh Lưu chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, lại bị cô nhìn như thế nên hơi cứng họng.

“Tôi là chủ nợ của anh ta.” Nói xong, Lê Dạ Quang dùng kẹp sắt rút một củ khoai ở trong lò than: “À, Đội trưởng Dư của mấy anh đâu rồi?”

“Anh ấy đi sửa tranh rồi.” Tiểu Chú giơ tay trả lời.

Lê Dạ Quang nhìn bọn họ một lượt: “Các anh không cần phải đi sao?”

“Chúng tôi chỉ có thể xử lý mấy cái vặt vãnh, tay nghề vẽ tranh của chúng tôi không tốt, đều là Đội trưởng Dư tự tay làm cả.” Tiểu Trừ nói: “Nhưng lát nữa chúng tôi cũng phải đi lên đó, tuy không thể vẽ nhưng có thể giúp anh ấy một tay.”

Nghe câu “đều là Đội trưởng Dư tự tay làm cả”, tim Lê Dạ Quang đập thình thịch, vốn tưởng mấy người này là đệ tử của Dư Bạch, ít nhiều cũng học được chút chân truyền của nhà họ Dư, miễn cưỡng cũng coi là một nửa người nhà họ Dư, nào biết thế giới rộng lớn thế kia, người mà Lê Dạ Quang cô muốn tìm lại chỉ có thể là một mình Dư Bạch!

Mà hết lần này tới lần khác, người độc nhất ấy lại không chịu xuống núi!

Lê Dạ Quang tức giận bẻ đôi củ khoai lang, cắn một miếng to không quan tâm đ ến việc nó còn nóng. Có cách nào khiến Dư Bạch rời khỏi ngọn núi này không nhỉ?

Lúc Dư Bạch từ trong hang trở về thì mặt trời đã lặn, trong hang tối om, anh chỉ có thể dừng bút, đợi đến rạng sáng ngày mai sẽ tiếp tục. Tuy sửa tranh là công việc của một mình anh, anh Lưu và mấy người khác vốn định lên giúp anh một tay, nhưng hôm nay anh vẽ từ sáng đến tối cũng chẳng thấy ai đi lên.

Dư Bạch nghĩ có lẽ hôm qua bọn họ lăn tường mệt quá nên hôm nay cần nghỉ ngơi. Nhưng anh vừa bước vào sân sau liền nhận ra có điều gì đó khác thường. Thường ngày khi không làm việc, anh Lưu đều dẫn ba đệ tử ra sân tập Thái Cực Quyền, trời mưa thì ở trong phòng xem bóng, nhưng hôm nay trời nắng ráo, ngoài sân không có ai mà trong phòng lại vang lên tiếng cười.

Đó là... giọng của Lê Dạ Quang?

Tưởng mình nghe nhầm, Dư Bạch liền đi tới mở cửa, thì thấy năm người đang ngồi vòng tròn trên chiếc giường lớn, Lê Dạ Quang ngồi ở giữa, mái tóc dài vừa phải được cô tùy ý búi l3n đỉnh đầu, không biết ai đã cho cô mượn một cặp kính gọng tròn, dù không hợp với mặt cô nhưng trông rất dễ thương.

Cô xắn tay áo lên, ném bài trên tay xuống giường một cách ngầu lòi: “Sảnh chúa!”

“Haizz...” Anh Lưu thở dài nặng nề, bất đắc dĩ ném bài của mình xuống: “Tôi chỉ có Sảnh thôi...”

Chiếm được ưu thế, Lê Dạ Quang nhún vai khoe mẽ, gom hết đống tiền giấy vào lòng một cách không hề khách sáo. Tuy chơi không nhiều nhưng buổi chiều cũng kiếm được không ít.

Dư Bạch ngẩn người bởi cảnh tượng trước mắt, lưỡi cứng đờ, run rẩy chỉ tay vào bọn họ: “Các... các người đang làm gì vậy?”

“Bọn tôi đang chơi bài xì tố.” Lê Dạ Quang vừa đếm tiền vừa trả lời anh: “Anh muốn chơi cùng không?” Mấy người này sắp thua hết tiền rồi, Dư Bạch mới là con vịt béo bở.

“Cửa chùa thanh tịnh...” Lòng Dư Bạch rối như tơ vò.

Lê Dạ Quang cười ha hả, tiếp tục chia bài: “Ngũ giới của Phật giáo là không sát sinh, không trộm cắp, không tà dâm, không nói dối và không uống rượu, không có không chơi bài. Hơn nữa, bọn tôi cũng không phải người xuất gia.”

Nói xong, cô vỗ vai an ủi ba chàng trai: “Trước đây môn tự chọn của tôi từng là Phật học, đạo Phật là tôn giáo bao dung nhất, chỉ cần bỏ đao xuống là có thể thành Phật ngay, không cần sợ...”

Dư Bạch gần như không thở được, mặt đỏ bừng, chỉ có thể nói được một câu: “Lê Dạ Quang, cô ra ngoài một lát.”

Trước khi xuống giường, Lê Dạ Quang không quên nhét tiền vào túi, sau đó mới đi theo Dư Bạch ra khỏi phòng thiền. Tiểu Trừ cho cô mượn cặp kính, tuy lệch 0.7 độ, nhưng cũng đủ để nhìn rõ vẻ mặt tức giận của anh.

Cô nhìn thẳng vào anh, mặt Dư Bạch lập tức đỏ bừng, vô thức đút một tay vào túi, đó là cái tay đã nắm lấy tay cô ngày hôm qua, trên đầu ngón tay dường như vẫn còn lưu lại xúc cảm mềm mại.

“Sao cô có thể dạy bọn họ chơi bài? Cô xem hôm nay bọn họ còn chẳng đi làm!” Anh sầm mặt, cố khiến mình trông thật nghiêm túc, nhưng nét ửng đỏ trên gò má đã hoàn toàn bán đứng sự căng thẳng của anh.

Lê Dạ Quang nhịn cười không lật tẩy anh, nhưng dáng vẻ ngây ngô của anh thực sự rất buồn cười, cô chỉ có thể đá cát ở dưới chân, cúi đầu không nhìn anh: “Trừ phi anh xuống núi thì tôi mới rời đi, trong núi sâu này không có sóng điện thoại, tôi đành phải tìm trò để giải trí...”

Có lẽ Dư Bạch cũng nhận ra mình không hợp với nghiêm túc, lập tức dịu giọng: “Như thế cũng không được chơi bài...”

Lê Dạ Quang ngẩng đầu lên, cố tình trêu anh: “Vậy sao đêm nào anh cũng xem phim Hàn, cửa chùa thanh tịnh, thế mà anh suốt ngày xem nam nữ yêu nhau, chậc chậc...”

Dư Bạch đỏ mặt đến tận cổ: “Sao cô biết?”

“Bọn họ thua tôi, hết tiền chung nên bán tin.” Khi nhắc đến thông tin mình vừa nghe được, Lê Dạ Quang thích thú huơ tay múa chân: “Bọn họ còn nói với tôi là anh chưa từng yêu, thậm chí còn chưa từng nắm tay con gái, người tình trong mộng là Vương Tổ Hiền...”

Dư Bạch vừa xấu hổ vừa tức giận, lập tức nắm chặt lấy hai cái tay đang huơ của cô: “Cô... rốt cuộc cô muốn gì?”

Lê Dạ Quang ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt ngấn nước lấp lánh ánh sao, nụ cười của cô tựa như tia sáng cuối cùng trong đêm tối.

“Tôi muốn anh xuống núi với tôi, nếu anh đồng ý, tôi sẽ không dạy hư đệ tử của anh. Hơn nữa, chỉ cần anh sửa được bức tranh, tôi sẽ giới thiệu Trương Tổ Hiền, Trần Tổ Hiền cho anh.”

Nhìn vẻ mặt rạng rỡ của cô, Dư Bạch không biết nên diễn tả tâm trạng của mình lúc này thế nào. Lần đầu tiên nhìn thấy cô, anh quả thực bị thu hút bởi vẻ đẹp của cô, nhưng bây giờ cô quá vô lại, vậy mà hết lần này tới lần khác anh vẫn điên khùng cảm thấy cô đáng yêu là sao nhỉ?

Dư Bạch cảm thấy mình thật chẳng có tương lai.

“Nói thật đi.” Lê Dạ Quang tò mò hỏi anh: “Mặc dù ông nội anh đặt ra quy định không cho anh xuống núi, chẳng lẽ anh cũng thật sự không muốn xuống núi sao?”

Dư Bạch không trả lời cô, mà lấy làm khó hiểu hỏi ngược lại: “Trên núi có gì không tốt?” Cuộc sống dân dã, không khí mát mẻ, cảnh vật yên tĩnh, anh có công ăn việc làm chứ không vô công rỗi nghề. Dư Bạch thật sự thích nơi này.

“Rất nhiều.” Nói đến đây, Lê Dạ Quang mới ở một ngày đã sắp không chịu đựng nổi: “Thứ nhất là giường cứng như ngủ trên gạch, thứ hai là chỉ ăn đồ chay và bánh bao không nhân, anh không muốn ăn đồ ngon sao? Bò bít tết? Gà rán? Bia? Với lại anh xem, trên núi này toàn là đám đàn ông thô lỗ các anh, anh không thấy cô đơn à?”

Khi cô nói ra từ “cô đơn”, Dư Bạch theo phản xạ buông tay cô ra, sau đó vội đút lại tay vào túi. Lê Dạ Quang không để ý đến động tác nhỏ của anh, ngồi xuống chiếc ghế gỗ trong sân, tuyên bố quyết tâm và mục tiêu của mình: “Dù sao anh không xuống núi thì buổi triển lãm của tôi sẽ kết thúc. Triển lãm kết thúc thì tôi càng không cần gì, nên tôi sẽ ở đây dây dưa với anh.”

“Hôm nay là đánh bài xì tố, ngày mai là chơi mạt chược, ngày kia tôi sẽ dạy bọn họ chơi bài địa chủ...”

Dư Bạch nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi nói: “Những chuyện khác tôi có thể đồng ý với cô, nhưng chuyện này thì không.” Dứt lời, anh xoay người rời đi, sợ nói thêm gì nữa sẽ bị cô quấy nhiễu.

Nhìn bóng lưng đi xa của anh, Lê Dạ Quang xoa cằm: “Không ư? Vậy thì cứ chờ mà xem.”

Hơn nữa, ở trên núi tuy nhàm chán, nhưng trêu chọc một người ngây ngô như vậy cũng không hề nhàm chán chút nào, phải không?