Đã Lâu Không Gặp

Chương 43




Pháo hoa sáng lạn nở trên không trung giống như đang vang lên bên tai cô, nhưng cũng không che dấu được tiếng tim đập.

Phong hạ chỉ cảm thấy đầu mình choáng váng, gần như khiến cô không thể suy nghĩ.

Đôi tay đặt ở bên má cô của Tư Không Cảnh dần di chuyển xuống cổ, khiến gò má của cô lại gần anh hơn.

Trong miệng là mùi vị quen thuộc lại xa lạ, anh cẩn thận nhìn gương mặt cô, mạnh mẽ và dịu dàng hôn cô.

Một nụ hôn xâm nhập.

Cho đên lúc màn pháo hoa kết thúc, anh mới buông cô ra.

Trong bóng đêm, gương mặt cô có chút đỏ, cô vẫn nhắm mắt lại, lông mi khẽ run, trên mặt hiện vẻ ảo não, lại hình như có chút tự giận mình cắn môi.

“Mở mắt ra.” Cô đang lầm vào ma chướng của nụ hôn lại nghe thấy giọng nói ẩn chút ý cười của anh. “Không cần ngoan như vậy.”

Cô do dự một chút, mở mắt ra liền lâm váo tròng mắt thâm thúy của anh.

Bốn mắt nhìn nhau, anh giương môi, nhìn cô nói. “Anh trở lại nhiều ngày rồi, đây lại là lần đầu tiên thấy em ngoan như vậy, không có né tránh anh quả thật khiến anh cảm thấy thụ sủng nhược kinh.”

Cô nắm chặt ngón tay mình, không trả lời, chỉ theo bản năng né tránh ánh mắt anh.

“Hạ Hạ, em có từng nghĩ qua không?”

Anh vẫn không đứng lên, cứ ngồi trên mặt đất như vậy, nhẹ vuốt tóc cô. “Có nghĩ tới chuyện thử lại một lần nữa với anh không? Tiếp nhận anh bước vào cuộc sống của em?”

Con ngươi cô khẽ mở lớn.

Cho dù cô nhịn nữa, vẫn phải quay đầu lại nhìn vẻ mặt anh.

Trên mặt anh không có vẻ gì khác, ánh mắt nghiêm túc lại chuyên chú, lại kiên nhẫn chờ đợi.

Hình như sợ cô không nghe rõ, anh lại nhắc lại lần nữa: "hiện tại, cuộc sống, công việc của anh một mực đặt tại thành phố S sau này tất cả cũng đặt tại đây, bởi vì trọng tâm anh ở nơi này, cho nên anh chỉ muốn vây quanh trọng tâm cuộc sống anh, như vậy là tốt rồi."

Mà trọng tâm của anh, là em.

cô không nhúc nhích nhìn anh.

Tách ra năm năm, thật ra thì cô có nghĩ qua nhiều lần, khi anh trở về từ Mĩ, hỏi cô có nguyện ý để anh bước vào cuộc sống của cô một lần nữa không, cô nên trả lời thế nào.

Là cực kỳ kích động, là tâm nguội như tro tàn, cô đều từng nghĩ qua.

trên thực tế, chính cô biết rõ mình trong những năm gần đây, lúc đâu chỉ biết một mực đợi anh, đợi anh trở về nói lời thỉnh cầu dịu dàng này, không phải sao?

Mà từ khi anh trở về, anh từng bước từng bước đến gần cô, anh thể hiện tình cảm với cô vô cùng rõ ràng, cô cũng có thể cảm nhận được.

hiện tại, anh và lời nói của anh đang ở đây, trước mặt cô.

cô chỉ cần vươn tay là có thể chạm tới giấc mơ trong năm năm này.

Phong Hạ, mày nguyện ý trở lại bên người mày đã từng yêu nhất sao?

Mày còn có dũng khí này sao?

Hồi lâu, cô rũ mắt xuống, nhẹ mở miệng.

"Cho em chút thời gian."

Ánh mắt anh lóe lên trong chốc lát, đứng thẳng người, cúi đầu nhìn xuống cô: "Được."

Trong lòng cô nhẹ thở một hơi, đứng lên.

"Nhưng mà Hạ Hạ"

Đứng đối diện nhau, anh đưa tay kéo mắt kính trên gương mặt cô xuống, "Có một việc, anh không cách nào để hỏi ý kiến em, cho em thời gian để suy nghĩ."

cô ngẩng đầu nghi ngờ.

"Lần này trở về từ Đài Loan, anh sẽ thay đổi một số trong đoàn làm phim Thanh Sắc, dời tới Đài Loan, hơn nữa bỏ Mộc Hòa đi." Giọng nói anh bình ổn. "Anh sẽ tự mình diễn vai chính."

***

Đoàn làm phim Thanh Sắc lại lần nữa bấm máy, lại giáng thêm một quả bom xuống làng giải trí từ sau lần Tư không Cảnh trở về.

Sa thải thần tượng đang là trào lưu Mộc Hoa khỏi vai nam chính, thay vào đó sẽ do nhà sản xuất kiêm đạo diễn bộ phim Tư không Cảnh tự mình đảm nhiệm.

không nghi ngờ chút nào, tất cả tin tức truyền thông, internet, toàn bộ đều bị tin tức này chiếm lĩnh, bình luận trên microblogging của Tư không Cảnh cũng lên đến mấy vạn.

Từ sau khi anh trở về đến giờ, thời gian chỉ có một tháng ngắn ngủi, cuối cùng anh cũng thể hiện rõ với những ngôi sao mới, tuyên bố địa vị Thiên Vương của anh không bao giờ bị rung chuyển.

Phong Hạ thử xong trang phục, vào thời gian nghỉ ngơi, trong lòng vẫn không cách nào bình tĩnh lại.

Hình ảnh mập mờ ở công việc nước vẫn như ở ngay trước mắt cô, cô cũng là người đầu tiên biết anh sẽ thủ vai nam chính bộ phim này.

Hollywood, thương nhân, nhà sản xuất, đạo diễn, vòng một vòng, thân phận của anh lại lần nữa biến thành bạn diễn của cô.

"Ha ha." Trợ lý đi theo nhiều năm nhẹ vỗ lên vai co, trong giọng nói lộ vẻ hưng phấn. "Em chưa từng nghĩ tới, có một ngày em lại có thể xem Uranus và chị đóng cùng nhau ở một cự ly gần như vậy, bây giờ lại được, em còn nhớ lúc hai người quay bộ phim "Hồng Trần", dáng vẻ thần sắc hai người lúc đó, đúng là khiến người khác kinh ngạc!"

cô nghe trợ lý nói chuyện, ánh mắt lại nhìn người cách đó không xa đã thử xong trang phục. Tư không Cảnh đã mặc tây trang nói chuyện với phó đạo diễn.

"thật ra thì" Lúc này trợ lý của cô ấp a ấp úng, đỏ mặt, rồi lại cực kỳ nghiêm túc. "thật ra thì em và bạn của em, cho tới giờ đều không theo Lâu Hạ đảng (những người ủng hộ cặp đôi Lâu Dịch và Phong Hạ ^^) chúng em luôn thảo luận nói rằng Uranus đi Mĩ là để scandal ấy không ảnh hưởng đến sự nghiệp của chị, bởi vì năm năm trước, lúc hai người quay bộ phim 'Hồng Trần', em nhìn ra anh ấy chăm sóc chị rất nhiều, hoàn toàn không giống với những người khác."

Mặc dù mọi người đều coi sự tồn tại của Uranus như một vị thần, nhưng bọn em đều cho rằng chị rất xứng với anh ấy, nếu như hai người thật sự ở chung một chỗ hay là ở cùng nhau một lần nữa, em nghĩ, mọi người sẽ chúc phúc hai người mà thôi." Trợ lý nói xong, chân thành cười nhìn cô.

Chỉ một câu nói như vậy, lại khiến tim cô đập nhanh hơn.

Qua hồi lâu, cô mới nhìn vào ánh mắt của trợ lý, đưa tay nhéo mặt của cô bé, cười nói: "Ngày ngày em đi theo chị, còn có thể không biết sao?" Sao có thể như vậy, không cần nhiều chuyện."

Trong sân đúng lúc tuyên bố bắt đầu quay, cô nhắm mắt lại để chính mình bình tĩnh, đứng dậy, từ từ đi vào cảnh quay.

Tư không Cảnh đứng trong đó gọi cô, cho tới khi cô đến trước mặt anh, thì anh khẽ gật đầu với cô.

cô dường như cũng không câu nệ, cười cười với anh.

Hai người bắt đầu quay, vốn lúc Mộc Hòa quay, rất nhiều lần bị NG, giờ đây toàn bộ đều thông qua trong một lần, tất cả kết thúc trong một buổi sáng, tiến độ quay phim ước chừng nhanh gấp đôi trước đây.

"Cắt".

Phó đạo diễn hô một tiếng, cười lớn vỗ tay. “Không hổ là hai minh tinh đứng đầu làng giải trí, nhìn hai người đóng phim, hoàn toàn không cần đến sự trợ giúp nào, phối hợp vô cùng ăn ý, tất cả đều không có một sai sót, đúng là chỉ có hưởng thụ, mọi người cảm thấy sao?”

Những người khác cũng phụ họa theo phó đạo diễn, trên mắt đều hiện nét chưa thỏa mãn.

Cô cười nhẹ nghe lời tán thưởng từ mọi người, tầm mắt theo bản năng nhìn sang anh.

Khoảng cách một cánh tay, anh cũng đang nhìn cô, ánh mắt khẽ lóe lên, đáy mắt hình như mang theo thứ gì đó.

Xúc động thật lâu.

Năm năm trước, cô cũng đóng phim cùng anh trước mặt mọi người, lúc ấy trên mặt cô lộ rõ vẻ lo sợ, một người mới không biết phải làm sao.

Năm năm sau, bọn họ đã chia tay, cô lại có thể bỏ qua những tình cảm riêng tư, những quấy nhiễu, rối rít trong lòng, chuyên nghiệp diễn cùng anh.

Anh xem, đây chính là điều thay đổi đúng không?

Đây chính là những điều em học được khi anh không có ở bên.

Em sẽ không dễ dàng bị bất kỳ chuyện gì cho dù là anh, ảnh hưởng đến bản thân mình.

Cô nhẹ thở một hơi, an ủi chính mình như vậy.

Buổi trưa, mọi người ngồi quanh một chỗ ăn cơm.

Đoàn làm phim không còn Mộc Hòa nên không khí rất hòa hợp, Phong Hạ nói chuyện với những diễn viên khác, lại nhìn thấy Tư Không Cảnh đang cầm một bình nước đi về phía bọn họ.

Bên cạnh cô vừa vặn còn một chỗ trống, cô còn chưa lên tiếng, anh đã tự nhiên ngồi xuống bên cạnh cô.

“Hút thuốc không?” Phó đạo diễn thấy anh tới, rất tự nhiên đưa cho anh điếu thuốc.

Anh lắc đầu. “Đang bỏ.”

Cô ngồi ở một bên nghe, theo bản năng nhìn anh.

“Uranus, anh muốn ăn gì?” Trợ lý của anh vội vàng hỏi.

Tầm mắt của anh thản nhiên lướt qua, nhỏ giọng nói. “Ớt xanh sợi khoai tay, thịt bồ cách thủy, gà xào cay.”

“Hả?” Trợ lý cảm thấy có chút kỳ lạ. “Tôi nhớ trước đây anh không thích ăn cay.”

Anh không trả lời.

Phong Hạ ở bên nghe lời anh cũng không suy nghĩ nhiều, lúc này ăn cơm lại cảm thấy hơi khát nước, liền đặt đũa xuống, nhỏ giọng nói với trợ lý bên cạnh mình. “Lấy giúp chị một bình nước được không? Cảm ơn.”

“Chai nước này anh còn chưa mở.” Cô nói rất nhỏ, nhưng anh vẫn nghe được, vẻ mặt bình tĩnh đưa chai nước của mình cho cô.

Trên mặt cô thoáng lộ vẻ khẩn trương, nhưng lại không thể cự tuyệt anh trước mặt mọi người, chỉ có thể nhận lấy, nói tiếng ‘Cảm ơn.

“Summer, chị còn muốn gọi thêm món gì nữa không? Chị ăn ít quá.” Trợ lý của cô nói.

“Ừ, để chị suy nghĩ một chút”Cô lấy bình nước, uống vài ngụm.

“Anh gọi món ăn, trừ ớt xanh sợi khoai tây.” Cô vẫn còn uống nước, lại nghe thấy Tư Không Cảnh ở bên cạnh nói. “Hai phần còn lại là cho Summer.”

Cô đang uống nước lập tức sặc ở cổ họng.

Tất cả mọi người lập tức yên tĩnh lại.

Trợ lý của Phong Hạ và trợ lý của Tư Không Cảnh liếc nhìn nhau, ánh mắt đã muốn tỏa sáng lấp lánh.

“Vẫn giống như trước.” Tình cảnh như vậy, Tư Không Cảnh lại ở trước mắt mọi người, sắc mặt trầm tĩnh đưa tay, vỗ nhẹ lưng cô. “”Uống nước cũng gấp.”

Sau lưng cô cứng lại.

Tất cả mọi người ở đây lập tức hít một ngụm khí lạnh.

Có mấy nhân viên đang làm việc, lặng lẽ lấy di động ra, mở microblogging.

Làm xong những việc này, anh nghiêng đầu nhìn sang phó đạo diễn. “Lát nữa cho tôi xem qua kịch bản một chút.”

Vẻ mặt phó đạo diễn mập mờ đưa kịch bản cho anh, lại ngại khí thế của anh, không dám mở miệng ra trêu chọc.

Anh làm như không có việc gì bắt đầu đọc kịch bản, trực giác của cô khiến cô đứng ngồi không yên, lúc này định đứng dậy, muốn đi vào phòng nghỉ ngơi.

“Theo tiến độ như vậy, đoán chừng không bao lâu nữa sẽ tới cảnh nam nữ chính xác lập quan hệ.” Anh dùng bút vòng lên kịch bản, lại mở miệng. “Lần trước có thay đổi một số đoạn trong kịch bản, cũng có thể thêm vào một chút.”

Phó đạo diễn đã là bạn hợp tác nhiều năm của anh, đầu óc linh hoạt, lập tức tiếp lời. “Có thêm cảnh hôn môi một vài cảnh nóng, tôi biết rồi, đã thêm vào.”

Cả người Phong Hạ cứng đờ ngồi tại chỗ.

Mà mọi người ở đây, đã gần phát điên rồi.

“Ừ.” Anh đặt bút và kịch bản xuống, nghiêng đầy nhìn cô đang đứng bên cạnh, khuôn mặt anh tuấn hàm chứa ý cười nhìn cô. “Xin lỗi, sau này thất lễ rồi xin chỉ giáo nhiều.”

Thời tiết dần dần chuyển lạnh.

Trải qua một thời gian dài, hai người vẫn phối hợp vô cùng ăn ý, tiến độ quay phim diễn ra cũng tương đối nhanh.

Ước chừng một tháng rưỡi, bộ phim cũng đã hoàn thành hơn hai phần ba.

Mà một phần ba còn lại, cũng là phần kết thúc, phần diễn thân mật của nam nữ chính khá nhiều.

Sáng sớm, Phong Hạ khoác áo khoác ngồi trong phòng chờ đến lúc ghi hình, nhưng cô lại không cảm thấy lạnh, ngược lại cô lại thấy trong người có chút khô.

Mấy ngày nay, hai người quay cảnh hôn môi, cô còn có thể chịu đừng một chút, nhưng hôm nay cảnh cần quay là một cảnh nóng, lúc đầu trong kịch bản hoàn toàn không có, nhưng sau đó lại thêm vào.

Cách đó mấy bước, Tư Không Cảnh đang đứng đợi, còn trên mặt tất cả nhân viên và diễn viên khác trong đoàn làm phim là vẻ hưng phấn không thể che dấu.

Nhờ đoàn làm phim truyền tin ra ngoài, hiện tại cả làng giải trí đều điên cuồng lan truyền scandal của hai người.

Cô còn nhớ rõ ràng, hai ngày trước trợ lý cô đang lặng lẽ đọc tin tức trên tạp chí, tiêu đề của tạp chí là đoàn làm phim ‘Thanh Sắccủa Tư Không Cảnh.

Hôm qua, lúc chuẩn bị quay cảnh hôn, thậm chí còn có ký giả đến, khiến câu chuyện càng được đẩy lên đến cao trào.

Mà nửa tháng này, bộ phim của đối thủ bị giảm xuống, cô cảm thấy, mình có chút không gánh nổi rồi.

Vốn rất vất vả mới xây dựng được tâm lý, bây giờ lại sụp đổ không còn hình thù gì nữa.

“Tốt lắm, hiện tại lập tức bắt đầu thôi.” Phó đạo diễn hắng giọng. “Những nhân viên không liên quan tới phòng khách chờ là được rồi, trừ nam nữ chính và một số nhân viên trong đoàn thì ở lại trong bếp.”

Bị phó đọa diễn đuổi ra ngoài, trên mặt mọi người lộ vẻ thất vọng, từ từ bước đi.

Trợ lý của Phong Hạ nhịn không được, ra khỏi phòng trước, còn ghé vào tai cô, khẽ nói. “Summer, hiện tại chị muốn giải thích thế nào, em Cũng không tin nữa, chị nhất định phải ở cùng với Uranus! Đây là tiếng gọi của nhân dân!”

nói xong, còn chắp tay trước ngực nhìn cô.

cô nhìn mà không biết nên trả lời thế nào, chờ tới lúc tất cả nhân viên dọn dẹp xong, phó đạo diễn có làm ra vẻ, ho khan thêm hai tiếng nữa.

“Phong Hạ chuẩn bị xong chưa?”

Bên kia, Tư không Cảnh đang mặc áo sơ mi màu trắng ở nhà và quần dài màu đen, anh dựa người lên bồn rửa, cô cắn môi, chỉ có thể nhắm mắt gật đầu.

“Bắt đầu.” Phó đạo diễn ra hiệu.

Nhân viên bắt đầu quay.

Tư không Cảnh ung dung ngồi dậy, ghé mắt lặng nhìn cô. “Khát nước không?”

Phòng bếp cực kỳ yên tĩnh, cô dứng cạnh cửa phòng bếp, nhẹ nhàng ‘ Vâng’ một tiếng.

“Nước trái cây hay là…..?” Anh mở tủ lạnh ra, đưa lưng về phía cô. “Hai ngày trước em ho khan, hay là uống nước thôi.”

Noi xong, anh đóng cửa tủ lạnh, rửa sạch cốc, rót nước cho cô.

cô đứng tại chỗ, nhìn dáng người thon dài và những động tác lúc này của anh, mặt không khống chế được khẽ đỏ.

“Lại đây.” Anh đặt cốc xuống.

Những lời nói và cảnh tượng này, mở ra trong đầu cô những ký ức đã lâu trước kia.

thật sự, rất quen thuộc.

cô trầm mặc hai giây, đi tới, ngoan ngoãn đứng bên cạnh anh.

Anh nhẹ giọng cười, đưa tay lôi cô lại gần, để cô tựa người lên bồn rửa, cúi đầu hôn lên trán cô. “Đứng cách xa anh như vạy làm gi?”

Những lời này rõ ràng chỉ là lời thoại, nhưng bây giờ anh nói ra, khiến cô tưởng lầm thành thực tế.

Anh thấy mặt cô đỏ lên, nụ cười càng sâu. “Uống nước”.

cô gật đầu, muốn đưa tay cầm cốc thì nó đã bị anh lấy trước.

Chỉ thấy anh ngửa đầu uống một ngụm, đặt cốc xuống, nhẹ nâng cằm cô lên, cúi đầu hôn lên môi cô.

cô trợn tròn mắt.

Chuyện này trong kịch bản không phải như vậy.

Anh cạy hàm răng cô ra, sau khi đưa nước vào miệng cô, liền nhẹ nhàng ngậm lưỡi cô.

Cứ hôn như vậy, anh vừa ôm cả người cô từ dưới đất lên, đặt ở trên bồn, ngón tay dò xét đi vào quần áo cô.

cô không còn cách nào khác, chỉ có thể đưa tay ôm cổ anh, ngay cả trái tim cũng muốn nhảy ra ngoài.

Lòng bàn tay anh nóng lên, chạy nhanh trên làn da bóng loáng của cô.

Trong lúc hôn, tay của anh dần đi lên, anh tháo móc trên nội y của cô, tiếp theo nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể trắng như tuyết của cô.

Bởi vì cô bị anh ôm trong ngực, ý thức anh nắm lấy thân thể bên trong mình, camera không quay được hình ảnh này.

Cả người cô run lên, mặt đỏ rực, không nhịn được muốn đưa tay đẩy anh ra, lại cảm thấy giữa hai chân mình, dần dần xuất hiện cái gì đó cứng rắn lại nóng bỏng.

Lúc này anh buông cô ra một chút, quay đầu cởi áo sơ mi của mình, cũng cởi đi áo khoác của cô, ôm lấy cô chặt hơn, để cô gần sát với thân thể mình, đem nụ hôn từ trên môi cô, dần dần đi xuongs xương quai xanh.

Chỉ có cô biết, khát vọng trong nụ hôn này là chân thật.

cô vào giới nghệ sĩ nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ cũng không nhận quay bộ phim nào quá kích thích, cảnh hôn cũng cực ít, đây là nguyên tắc của cô.

Chỉ có hai lần, một lần là năm đó diễn bộ phim ‘Hồng Trần’ cùng anh, một lần nữa chính là hôm nay, bộ phim ‘Thanh sắc’ anh đang làm đạo diễn.

Hai người đang ở trong một phân cảnh, trước mặt nhiều người và camera như vậy, lại làm những điều này.

“Cắt.” Phần cảnh nóng kết thúc, phó đạo diễn kinh nghiệm hô một tiếng, tiếp tục ngừng thở.

Nhưng Tư không Cảnh vẫn không dừng lại.

Tay anh ôm chặt cô, tại góc tối không ai nhìn thấy, anh đưa tay vào tìm kiếm trong váy cô.

cô liều mạng cắn moi nén tiếng thở dốc, cảm thấy tay anh đang di chuyển trên bắp đùi mình, nhẹ nhàng lại mạnh mẽ.

Giống như, ngày trước khi hai người ở chung một chỗ thì anh làm những điều này.

Lúc này, thân thể cô run rẩy, tình triều thức tỉnh, cô có thể cảm nhận được tim anh đập ngày càng nhanh.

“I want you.”

Anh đến gần tai cô, nhẹ nói một câu nóng bỏng, cuối cùng cũng buông cô ra.

cô cứng người tại chỗ, gương mặt hoàn toàn đỏ ửng, ngốc lăng, một câu cũng không nói được.

một khắc đó, cô còn cho rằng, anh thật sự sẽ…….

Trong thời gian ngắn như vậy, anh lại có thể kìm nén được khát vọng, đưa tay mặc áo khoác cho cô, cũng mặc lại áo sơ mi của mình, ôm cô xuống, bình tĩnh xoay người nhìn phó đạo diễn.

“Tuyệt hảo!” Phó đạo diễn sờ sờ cằm, cười có chút không đứng đắn.

trên mặt các nhân viên lúc này cũng là nụ cười không đứng đắn, Phong Hạ không nhịn được nữa, đi lên từ phía sau anh, giống như chạy trốn khỏi phòng bếp.

Mới vừa rời khỏi phòng bếp mấy bước, điện thoại di động trong túi cô rung lên, cô bình ổn hô hấp, lấy điện thoại di động ra, không xem tên hiển thị, liền trực tiếp nghe máy.

“Phong Hạ?” Đầu bên kia điện thoại lập tức truyền đến một giọng nam trầm ổn: “Tôi là Phó Úc”

cô hít thở sâu vài lần, mới trả lời: “Vâng”

“Hai ngày này tôi có một cuộc hội thảo ở Đài Loan, cô đang quay phim ở đây đúng không?”

Anh nói từng câu từng chữ, giọng nói thanh nhã, dễ nghe: “Có thời gian tới đây gặp nhau một chút không?”