Đã Kết Hôn Sau Khi Tỉnh Dậy

Chương 33: "Em vẫn luôn yêu anh..."




Sau khi nghĩ thông suốt những thứ này, sắc trời cũng không còn sớm, Hạ Sở lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi điện cho Giang Hành Mặc, hẹn anh gặp mặt một chút
Bấm một dãy số, lúc cô chuẩn bị ấn xuống nghĩ tới giọng của anh không được tốt, đổi thành gửi tin nhắn
Mới vừa đánh một chữ "Có", trên màn hình liền hiện ra thông báo tin nhắn - Dante : Có rảnh không ??
Hạ Sở dừng lại, tắt đi khung đối thoại của Giang Hành Mặc, đổi sang giao diện của Dante "Lại gặp vấn đề gì sao ??"
Dante nói "Có, trước lập trình code kia có vấn đề" 
Hạ Sở đoán chừng làm bài có chút nghiện (lúc cao trung làm rất nhiều đề thi), nghe xong lòng có chút ngứa ngáy, nhưng nghĩ tới chính sự lại nhịn xuống hỏi "Gấp lắm sao ??"
Dante nhìn ra ngụ ý của cô "Không gấp lắm"
Hạ Sơ nhân tiện nói "Vậy cậu trước tiên đừng ép mình, đợi ngày mai tôi giúp cậu nhìn một chút, không tốn thời gian lắm đâu"
Dante tất nhiên là đáp "Được"
Một lát sau, Hạ Sở đang định nhắn tin cho Giang Hành Mặc, Dante lại gửi tin nhắn "Bên kia cô có chuyện gì khẩn trương sao ??"
"Không có việc gì" Hạ Sở nói "Chỉ là có hẹn"
Dante không trả lời cô 
Hạ Sở có chút hổ thẹn, đại khái chính là bạn thân hẹn cô làm bài tập, kết quả cô lại vứt xuống bỏ chạy
Hơn nữa còn là bài tập số học, phải biết cách làm và công thức toán học mới có thể làm được một bài thi mất tận ba giờ
Hạ Sở đành phải nhắn tin cho anh "Nếu như tôi sớm trở về liền liên lạc với cậu"
Dante liền trả lời "Không có việc gì, bên này không vội, cô đi chơi vui vẻ"
Bên trong tin nhắn "Đi chơi vui vẻ" làm sao nhìn có chút miễn cưỡng nhể 
Thôi thôi, Hạ Sở không nghĩ nữa, cùng lắm thì trở về sớm, giải quyết giúp anh sớm một chút, nghĩ nghĩ cũng biết tiểu tử này là muốn thức đêm
Cô bắt đầu soạn tin nhắn cho Giang Hành Mặc
Theo lý thuyết một cái tin nhắn ngắn mười giây liền viết xong, nhưng suy nghĩ của người có thể so với tốc độ ánh sáng, đừng nói mười giây, vài giây thui não cũng có thể suy nghĩ ra đầy thứ khác
Giang Hành Mặc nhìn lịch trình trên điện thoại, trong lòng suy nghĩ: Cô có hẹn với ai ?? Giờ này khẳng định hẹn đi ăn cơm. Là Cao Tình sao ?? Hay là người khác. Người khác thì có ai đây ?? Lẽ nào Cố Ức Hàng sao ??
Dù sao cũng không phải là mình
Giang Hành Mặc để điện thoại di dộng xuống, dán mắt vào số liệu thế giới
"Đinh" Điện thoại di dộng của Giang Hành Mặc vang lên, là thông báo nhắc nhở tin nhắn
Giang Hành Mặc cũng không quá để tâm, cái điện thoại này vang lên cơ bản đều là những sự việc phiền lòng, tâm tình nhìn cũng không có
Thật sự là anh không xem, ánh mắt tập trung vào màn hình, trong đầu đã bị đủ loại logic vấn đề chiếm lấy
Khi bạn quá tập trung kiểu gì cũng sẽ quên thời gian đang trôi qua, mười phần là hai mươi phút cũng chỉ là trong nháy mắt
Hạ Sở bên này có chút sốt ruột 
Lúc đầu đối với Giang Hành Mặc hơi thay đổi, bây giờ vài phút trước chính cô tự rõ ràng
Cô chẹp miệng, trong lòng suy nghĩ: Coi như hai người bọn họ trước kia là chiến hữu, cũng là thời gian liều mạng chiến trang, sau chiến tranh thì chính tạm biệt
Mười lăm phút sau, cô do dự có nên gọi điện hay không 
Tin nhắn đã không xem, điện thoại phỏng đoán cũng sẽ không nhận 
Được rồi, không gọi. Bận rộn thui, anh ta bận việc của anh, cô cũng bận việc của mình

Hạ Sở gửi tin nhắn cho Dante "Tôi không ra ngoài nữa, chúng ta hẹn ở phòng họp ??"
Dante trả lời rất nhanh "Được thui" Còn thuận tiện hỏi một câu "Không hẹn trước với người ta sao ??" Vẫn có chút để ý cô đang muốn cùng ai đi ăn cơm 
Hạ Sở yếu ớt nói "Không có hẹn trước, bất quá người bình thường muốn gặp chồng mình cũng không cần hẹn trước" Nói gần nói xa đều là tự giễu, cô thật không có xem Dante là người ngoài
Chồng cô Giang Hành Mặc ngây ngẩn cả người
Hạ Sở muốn hẹn anh ?? Hẹn anh đi ăn cơm sao ??
Giang Hành Mặc nhớ tới vừa rồi điện thoại di động có kêu một tiếng
Anh cầm điện thoại, hai chữ Sở Sở lọt vào tấm mắt, cô hỏi anh "Có rảnh không ??" Tin nhắn từ mười bảy phút trước
Giang Hành Mặc "..."
 Là sai ngàn lần, không, là sai triệu lần, dẫu sao giá trị của Giang tổng cuối cùng cũng cao hơn một chút
Giang Hành Mặc tay trái cầm một điện thoại, tay phải cầm một điện thoại, tựa như đứng ở trên cái cân 
Bên trái là cùng Hạ Sở ăn cơm, bên phải cũng có thể cùng cô gặp mặt
Nhưng là...
Giang Hành Mặc vô tình lãnh khốc từ bỏ mặt nạ, dùng thân phận quý danh trả lời "Mới vừa họp xong, có chuyện gì không ??"
Hạ Sở thấy tin nhắn ngắn của anh, nhưng lại không vui mà để ý đến anh ta, đánh chữ nói "Không sao, hôm nào lại..."
Tin nhắn còn chưa nhắn xong, còn chưa gửi đi, Dante lại gửi cho cô tin nhắn "Thật xin lỗi, bên này tôi có việc cần giải quyết gấp, tổ trưởng kêu tôi giải quyết"
Hạ Sở trầm mặc, trả lời Dante "Không có việc gì, cậu nhanh nhanh đi giải quyết đi"
Lại trả lời Giang Hành Mặc "Có chút việc muốn cùng anh nói chuyện"
Từ tin nhắn trả lời trước sau có thể nhìn ra trong lòng Hạ tổng coi trọng ai hơn 
Cơ hồ là cùng lúc, trong nháy mắt cô vừa gửi đi, Giang Hành Mặc lại gửi tin nhắn thứ hai "Cùng nhau ăn cơm sao ??"
Hạ Sở mới không muốn cùng anh cùng nhau ăn cơm, cô chỉ muốn cùng anh ngồi xuống nói chuyện, nói xong liền bái bai 
Giang Hành Mặc lại trả lời cô "Đã đến giờ ăn cơm, vừa ăn vừa nói chuyện"
Được thôi, dù gì cô cũng đói bụng 

Giang Hành Mặc hỏi cô "Có muốn ăn gì không ??"
Hạ Sở nói "Ra ngoài ăn ??" Dạng bánh chưng như anh kia, đi ra ngoài để cho người ta vây xem sao 
Giang Hành Mặc ngưng chút, cẩn thận nói "Hay về nhà ??"
Hạ Sở rất lanh lợi "Không, liền ở công ty đi, ở căn tin"
Căn tin của Liên Tuyến cũng rất nổi tiếng, không thể so sánh với những quán cơm ngoài kia
Giang tổng cũng không tính được voi đòi tiên "Được"
Để điện thoại xuống, Giang Hành Mặc đứng dậy, ra cửa đối với thư ký nói "Tới giúp đỡ"

Thư ký mặt đầy ngơ ngác ngẩng đầu, nhận được ánh mắt ác liệt của lão đại liền thanh tỉnh, liền biến thành "túi bánh chưng"
Giang Hành Mặc cố gắng đuổi theo vẫn là chậm một chút, Hạ Sở mười phần thông cảm, dù sao cũng đang bị thương nha
Giang Hành Mặc hỏi cô "Gọi thức ăn chưa ??"
Hạ Sở nói "Gọi rồi"
Giang Hành Mặc cũng không hỏi nữa
Nói tới thức ăn, Hạ Sở ngược lại nhớ tới một chuyện thú vị "Anh cũng không ăn quả cà tím sao ??" Trước đó ba mẹ cô cũng đề cập qua, cô lúc ấy chỉ lo "ăn dấm chua", không quá để ý, vào lúc này ngược lại nhận ra, Giang Hành Mặc cùng Dante đều không thích ăn quả cà
Giang Hành Mặc trong lòng căng thẳng, uyển chuyển nói "Người không thích ăn quả cà có rất nhiều"
Thật ra Hạ Sở hoàn toàn không suy nghĩ nhiều, cô gật đầu nói "Cũng nhiều lắm, dẫu sao dân số cũng tầm mấy tỷ người"
Hai người ngồi xuống, chờ đồ ăn mang lên
Không gian căn tin cũng được thiết kế theo phong cách Liên Tuyến, màu trắng cùng màu đen, đơn giản nhưng lại có khí tức của tương lai ( hiện đại)
Giang Hành Mặc phá vỡ trầm mặc trước "Hôm nay đi tới phòng D thí nghiệm rồi sao ??"
Hạ Sở thuận thế trả lời "Rồi"
Giang Hành Mặc nói "Bọn họ thấy cô nhất định vui vẻ"
Hạ Sở do dự một chút, cô vốn định sau bữa ăn lại nói, nghĩ rằng cũng không cần phải đợi - bây giờ nói chính là thời khắc tốt nhất
"Giang Hành Mặc" Hạ Sở nhìn anh, nghiêm túc kêu tên anh 
Giang Hành Mặc liền giật mình, không phải là bởi vì những thứ khác, chỉ là đơn thuần chưa thích ứng được ba chữ từ trong miệng cô 
Hạ Sở nói "Tôi không biết anh có tin tưởng hay không, nhưng tôi nói đều là sự thật"
Giang Hành Mặc mơ hồ biết chuyện cô muốn nói là gì, nói thật là anh rất kinh ngạc, anh cho là cô sẽ đem tình trạng của mình nói cho cha mẹ nói cho Cao Tình thậm chí là Dante, nhưng tuyệt đối sẽ không nói cho chính mình
Nhưng bây giờ, cô lại sắp nói ra
"Tôi cảm thấy tôi đến từ mười năm trước, đương nhiên cũng có khả năng tôi đã mất một phần ký ức, nhưng kết quả vẫn là y chang nhau, đối với tôi thì sau kì thi đại học đến hôm nay thì hoàn toàn không biết gì"
Thanh âm Hạ Sở rõ ràng, câu chữ  dễ hiểu, dễ như trở bàn tay đem những lời nói này bỏ vào trong đầu anh, như đem lưu sa đổ đầy vào bình thủy tinh, một chút dư cũng không có, chính xác ăn khớp
Trong lúc nhất thời, trong phòng yên lặng, yên tĩnh khiến hô hấp cũng phải nhẹ hơn, tựa hồ sợ hù dọa một thứ gì đó ở trong không khí, một đồ vật nhỏ trong suốt
Qua một hồi lâu, Giang Hành Mặc mở miệng, anh giả giọng đều tiếng khàn khàn khô khốc "Em không nhớ anh ??"
Hạ Sở nói "Không chỉ là anh, cả mọi người cùng sự việc trong mười năm nay, tôi đều không nhớ rõ"
Nói xong cô vẫn không nhịn được giải thích "Có lẽ không phải là không nhớ rõ, chỉ là căn bản tôi chưa từng trải qua vậy, anh khả năng cảm thấy rất buồn cười, nhưng tôi thật sự là mình là Hạ Sở mười tám tuổi, không giải thích lý do tại sao lại xuyên không tới mười năm sau"
Giang Hành Mặc thở nhẹ nhàng, khôi phục âm điệu của giọng, anh hỏi cô "Còn có những người nào biết không ??"
Hạ Sở nhìn anh chằm chằm "Chỉ mỗi mình anh biết"
"Tại sao lại nói cho anh ??" Giang Hành Mặc hỏi lại rất nhanh
Hạ Sở ngưng chút, nhưng cuối cùng vẫn cho anh đáp án "Tôi không quen anh, còn đối với anh có chút thành kiến, nói thật thì hiện tại tôi vẫn chưa chấp nhận anh, nhưng tôi ở hai mươi tám tuổi chính là chọn anh, vẫn gả cho anh, tôi tin tưởng chính bản thân mình. Còn nữa..." Cô than nhẹ nói "Tôi thật sự thích phòng D thí nghiệm, nhưng bây giờ tôi chỉ sợ sẽ làm trễ nải nó"
Giang Hành Mặc không có lên tiếng, trong đầu anh nhớ lại câu nói kia của cô "Tôi ở hai mươi tám chính là chọn anh"
Cô thật sự chọn anh sao ?? Giang Hành Mặc hạ mắt xuống, trong mắt tất cả đều là sự tự giễu
"Em lúc nào mới phát hiện mình mất đi..." Anh đổi câu nói "Phát hiện mình đi vào thời gian này ??"
Hạ Sở nói ngày. Cô nhớ kỹ rất rõ ràng, buổi sáng hôm đó cho cô cảm xúc vô cùng mãnh liệt thế nào, cô không có cách nào quên được
Giang Hành Mặc nói "Em cái gì đều đã quên, công việc lần này không xảy ra vấn đề sao ??"
Hạ Sở nói "Sự việc của Liên Tuyến rất có trật tự, cũng có Ethan giúp đỡ, còn nữa tôi thủy chung vẫn là tôi, các phương diện quyền hạn đều có, tôi học được rất nhiều thứ" Đương nhiên còn có ipad vạn năng cùng với tinh thần ủng hộ của Dante
Giang Hành Mặc trầm mặc, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó
Hạ Sở nói "Anh nên hiểu rõ, tôi không có gì để lừa anh"
Giang Hành Mặc hướng về phía sau lưng ghế, con ngươi nhìn chằm chằm cô "Vậy em không sợ anh sẽ lừa em sao ??"
Mặc dù Giang Hành Mặc đã quấn thành bánh chưng, nhưng trong chớp nhoáng này, Hạ Sở còn cảm thấy một cỗ cảm giác áp bách không cách nào hình dung được, là cảm giác được phản ứng của bản năng gặp được nguy hiểm
Nếu như Hạ Sở có vòi voi, giờ phút này chỉ sợ cái vòi đó đã run một cái
Dù sao cũng không phải người bình thường, dù là ở trước mặt ba mẹ cô giả bộ ngoan ngoãn, anh cũng chỉ là thế nhân lên án vì lòng dã tâm điên cuồng của mỗi người đàn ông 
Hạ Sở ưỡn thẳng lưng nói "Anh sẽ lừa tôi cái gì sao ??"
Nếu như là Liên Tuyến, cô có thể chắp tay cho anh ta
Giang Hành Mặc cười một tiếng, trên mặt không nhìn ra cảm xúc, nhưng bầu không khí lại một lần nữa hòa hoãn, anh khàn khàn lên tiếng, bên trong lại mang theo chút triền miên "... Em vẫn luôn yêu anh"
Hạ Sở lật lọng nói "Xem ra tôi vẫn luôn không yêu anh"