Gọi cô là chị, còn muốn thành tâm thành ý, lớn một tí
Mặt Giang Hành Mặc đều đen
Người quen biết anh nhìn thấy vẻ mặt này của anh, trong lòng đều phải sợ hãi, tâm lý tố chất mà chêch lệch chút thì chỉ sợ hãi đến độ trán muốn đổ mồ hôi lạnh
Nhưng bạn học Tiểu Hạ bây giờ đối với anh vẫn chưa quen thuộc
Cô hạ giọng hỏi "Hiểu không ??"
Giang Hành Mặc "..." Hiểu, còn có thể nhớ cả một đời
Hạ Sở tiếp tục hoàn thành kịch bản "Lúc cậu từ phòng thử áo đi ra liền hỏi tôi, chị, chị nhìn thấy em mặc cái này đẹp không ??"
"Nhớ kỹ, nói cái chữ chị kia thì phải tăng thêm ngữ khí"
"Nếu không bây giờ, cậu thử nói trước một chút xem?? Miễn là nói lại không rõ ràng"
Giang Hành Mặc ngứa tay cực kỳ, chỉ cảm thấy khuôn mặt trắng nõn của cô thật sự thiếu bóp ( giống như thiếu đòn ấy :)))
Hạ Sở rất nhạy cảm, phát giác được Giang Hành Mặc bất mãn, nhưng cô làm sao biết được nguyên nhân, não mạch hoàn toàn chêch lệch "Để cậu hỏi tôi có đẹp hay không có phải là khiến cậu tức giận ?? Vậy cậu hỏi có thích hợp hay không, tôi dù gì cũng không hiểu đàn ông mấy cậu nói chuyện kiểu gì"
Giang Hành Mặc đưa tay, ấn nhẹ lên má của cô
Hạ Sở bị dọa giật mình "Làm gì vậy ??"
Giang Hành Mặc thành thật "Hạt cơm"
Hạt cơm ?? Hạ Sở cả kinh, một bên sờ mặt một bên hạ giọng hỏi "Có hạt cơm sao ?? Làm sao thể ?? Trưa nay tôi ăn..."
Rất nhanh cô liền kịp phản ứng "Cậu lừa tôi!!"
Lúc này nhân viên cửa hàng đi qua, Giang Hành Mặc đứng dậy, đi theo người ta vào phòng thử áo
Hạ Sở thở hổn hển lầm bầm "Tiểu tử thúi"
Cô sợ nhân viên cửa hàng nghe được, hạ giống rất thấp, cho nên Giang Hành Mặc cũng không nghe được
Còn nếu anh nghe được thì... Ha ha, anh có thể làm gì được chứ ?? Còn không phải thành thật chấp nhận sao
Sau một lát, Giang Hành Mặc từ phòng thử áo đi ra
Anh thay bộ tây trang tinh tế màu đen, bên trong là áo sơ mi trắng sạch sẽ, cổ áo còn có nơ màu đen, quần áo thật sự quá vừa người, cắt xén cũng quá tinh diệu, đem hết những ưu điểm trên thân thể của anh hiện ra
Vai rộng eo hẹp đôi chân dài, lại phốti hợp ngũ quan anh tuấn kia, biểu cảm lãnh đạm, Hạ Sở tựa như cảm nhận được một làn gió trong veo trong ngày nắng mùa hè, từ khuôn mặt bay qua, thổi tới đáy lòng
"Hạ tổng, em trai của cô, dáng người thật sự quá tốt, bộ quần áo này phi thường rất thích hợp với ngài ấy"
Giọng nói của nhân viên cửa hàng kéo Hạ Sở về, cô hắng giọng, quên hết sự việc kêu chị, chỉ có thể miễn cưỡng che giấu nhịp tim đang đập nhanh "Rất, rất phù hợp, liền..."
Giang Hành Mặc cắt ngang cô "Có được không ?? Có phải là quá trẻ tuổi đi"
Nhân viên cửa hàng vội vàng nói "Tuổi trẻ tốt nha, dạ vũ tốt nghiệp bình thường là bậc thang đầu tiên của sự trưởng thành, dạng này mặc phi thường rất phù hợp"
Đúng là có lý, ánh mắt của nhân viên cửa hàng thật sự quá chuẩn xác, cái này vừa rất phù hợp điều kiện mà Hạ Sở cho lúc nãy. Không chỉ chỉnh sửa hết những ưu thế dáng người của Giang Hành Mặc, còn dùng chiếc nơ nho nhỏ để lộ ra người trẻ tuổi, đó giống như một loại gió ào ào, nhưng lại làm ấm áp lòng người, nhẹ nhàng và khoan khoái
Quả thật đẹp trai đến độ người nhìn phải tim đập thình thịch
Cũng may Hạ Sở cũng không phải "Thấy sắc liền mờ mắt", cô cưỡng ép bình tĩnh nói "Thay áo sơ mi bên trong thành màu đậm, không dùng nơ, đổi sang cà vạt"
Nhân viên cửa hàng tất nhiên nghe theo cô, đi chuẩn bị ngay
Sau một lúc, Giang Hành Mặc lại đi ra
Vẫn là màu đậm âu phục, thế nhưng kiểu dáng thay đổi, càng ngay ngắn càng tỉ mỉ càng thêm thẳng thớm, áo sơ mi bên trong cũng đổi sang màu xám bạc, phối hợp với com lê cùng cà vạt. Anh như bình thường đứng ở đằng kia, cảm giác kinh người áp bách ùn ùn kéo tới, đây là nội liễm, là được giấu ở trong vỏ kiếm, lại nặng nề bọc lấy sự lạnh lùng cực hạn, người khác phải có dũng khí mới dám đối mắt với nó
Hạ Sở giật mình, trong lúc nhất thời xung quanh yên tĩnh đến tiếng cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe được, ngay cả nhân viên cửa hàng luôn nịnh ngọt đều không cách nào mở miệng được, tựa hồ tất cả lời ca tụng đều quá nhẹ, cùng với phần này mà so sánh, toàn là những đánh giá không nhắc tới
"Được không ??" Giang Hành Mặc mở miệng "Có phải là quá nghiêm túc không ??"
Hạ Sở miệng động đậy, thật lâu mới mở miệng "Muốn, muốn thử màu sáng hơi sáng xíu không ??" Cô bắt đầu cà lăm, luôn cảm thấy không cách nào nói chuyện được với Dante có khí tràng cường đại thế này. Đều nói con người dựa vào cách ăn mặc, một nhân viên nhỏ phần mềm không có gia thế gì liền có thể bị quần áo đổi thành dạng khí thế thế này, trong đáy lòng Hạ Sở thật sự khâm phục
Giang Hành Mặc trước nay chưa từng kiên nhẫn, phải biết trước kia Giang tổng chưa từng bước vào tiệm bán quần áo, cũng sẽ không thử quần áo, trong tủ treo quần áo đều là hãng hiệu tự may cao cấp, là mất rất lâu mới có thể may ra một trân phẩm
Không phải Giang Hành Mặc không để ý tới thời trang quần áo bản thân, chỉ là càng không nhịn được khi phải lãng phí thời gian như vậy. Những người hơi hiểu rõ người của anh biết anh một liền thử tận ba quần áo đều sẽ kinh ngạc trợn mắt hốc mồm
Nhưng ngày hôm nay anh can tâm tình nguyện, chỉ là bởi vì Hạ Sở
Anh là muốn để cô vui vẻ
Thay đổi sang âu phục màu sáng, Hạ Sở phảng phất thấy được bạch mã hoàng tử trong truyền thuyết
Thay đổi phong cách âu phục, Hạ Sỏ thật giống như thấy được thân sĩ Châu Âu đội mũ dạ đang mỉm cười ưu nhã
Hạ Sở phục rồi, hoàn toàn phục, trong chớp nhoáng cô thật sự muốn trở thành một tổng tài bá đạo, vì bạn gái thích liền mua mua mua
Đây cũng quá thoải mái, quá đẹp mắt, quá đã nghiền
Cuối cùng Hạ Sở cũng trở thành tổng tài, một hơi mua ba bộ
Giang Hành Mặc nhướng mày "Nhiều như vậy sao ??"
Cái này còn nhiều sao ?? Hạ Sở mất một sức lực lớn mới đè lại cảm xúc muốn mua hết toàn bộ
Hạ Sở hàm hồ nói "Coi như là thù lao, cũng không để cho cậu trắng tay được"
Giang Hành Mặc cũng không nói gì, thích là được rồi
Từ cửa hàng quần áo đi ra cũng là đã đến giờ ăn cơm
Lúc thức đêm ở công ty, hai người cùng một chỗ ăn bữa khuya, Hạ Sở cũng không cảm thấy gì, tựa như "Bạn học cùng lớp" kết bạn rồi đi đến nhà ăn, rất chi là bình thường
Nhưng ở bên ngoài, nếu như hai người đơn độc đi ăn cơm, lại cảm thấy có chút là lạ
Hạ Sở không có mở miệng nói chuyện về cơm tối
Giang Hành Mặc cũng không nói, anh vừa nhận được tin nhắn ngắn, phòng thí nghiệm gặp phải chút vấn đề, cần anh trở về
Hạ Sở hỏi anh "Cậu về nhà sao ??"
Giang Hành Mặc nói "Trở về công ty, tôi có chút việc"
Hạ Sở đáp ứng "Được"
Đến Liên Tuyến, Giang Hành Mặc xuống xe, Hạ Sở nhìn xa xa, cảm giác mất mác khó hiểu
Cùng nhau ăn cơm thì thấy kỳ lạ, nhưng không ăn cơm cùng nhau lại...
Hạ Sở chẹp miệng, đem những suy nghĩ lộn xộn ném đi
Cô bắt đầu mong đợi gặp lại bạn học cuối tuần, vừa khẩn trương hưng phấn, khó hiểu sao lại có chút an tâm
Đây là một loại tâm tình rất khó nói, nếu phải diễn tả thì giống như vừa kết thúc kỳ thi, lập tức tuyên bố thành tích, và rồi cô đã biết được điểm số bản thân mình rồi
Rốt cuộc cũng đợi được ngày này, Hạ Sở sớm đã tới địa điểm đã hẹn
Cô ở trong xe chỉnh sửa một chút, đã qua hai mươi phút, Dante không xuất hiện
Hạ Sở nhìn đồng hồ nhiều lần, đếm từng giây từng phút, như đang ngồi trên chiếc chảo nóng
Bốn mươi phút trôi qua, Dante vẫn chưa xuất hiện
Hạ Sở cầm điện thoại ra, bỗng nhiên ý thức được ngay cả số điện thoại của người ta cũng không có
Thời gian không còn sớm, địa điểm họp lớp không gần, lái xe mất gần một giờ, không đi liền sẽ trễ giờ
Hạ Sở do dự, muốn đi tới phòng làm việc tìm Dante nhưng giờ này nơi đó đông người, cô có thể đi sao ?? Cho dù tìm được Dante thì nên nói gì chứ