Đã Hết Thời Gian Phỏng Vấn, Không Yêu Đương

Chương 3: Lưu Manh Và Tình Tiết Khó Tiếp Nhận






Đông mới qua, tiết xuân vẫn còn ba phần lạnh lẽo.

Nghiêm Cái mặc hơi ít, gặp gió lạnh thổi tới, nói không lạnh là giả.

Nơi anh ở cách đây rất xa, Nghiêm Cái nghĩ một lát, quyết định ngồi tàu điện ngầm trở về.

Trước đó là vì không có nhiều thời gian nên mới bắt xe.

Dù mới có nửa năm nhưng vì cưỡng ép giải ước với Thất Lộ, anh vẫn phải trả số tiền vi phạm hợp đồng không nhỏ.

Nói đến đây thật có chút trào phúng, dù thế nào thì Nghiêm Cái cũng là lưu lượng bạo hồng một thời, vậy mà hiện tại đến chút tiền đi lại cũng phải tính toán chi li.

Lúc sa sút thì ai cũng giống ai.

Anh sống một mình, nếu không đói bụng căn bản sẽ bỏ qua bữa tối, tắm rửa xong bắt đầu tính đến việc kế tiếp phải làm.

Nghiêm Cái nghĩ rồi quyết định ngày mai sẽ gửi tin nhắn cho thầy hướng dẫn, báo rằng anh không vượt qua buổi thử vai, sau đó nhận được tin báo tài khoản và mật mã Weibo.

Ban ngày Thất Lộ đã gửi tin báo đến.

Trước đó, Weibo của anh do công ty quản lý, muốn đọc bình luận của fan thì phải dùng clone.

Chỉ là hiện tại, anh căn bản cũng chẳng còn mấy fan.

Giới giải trí này, nếu trong nửa năm không có tài nguyên cũng không xuất hiện trước mặt công chúng thì fan dù có đông đến mấy cũng sẽ dần thoát hết, sau đó lại trở thành fan mẹ, fan bạn gái của người khác.

Chưa kể khoảng thời gian này, Nghiêm Cái còn không đăng một bài Weibo nào.

Mới đầu còn có một bộ phận fan bất bình thay anh, nhưng đến giờ, phần lớn mọi người đều cho rằng anh đơn giản là bốc hơi, biến mất.

Lấy lại tinh thần, Nghiêm Cái đăng nhập tài khoản.

Anh nhìn bài Weibo Thất Lộ đăng trên danh nghĩa của anh khi trước, sau đó không hiểu vì sao lại click vào siêu thoại của chính mình.

Mô tả của siêu thoại rất đơn giản: Nơi quy tụ các Cái Phạn, yêu cuộc đời, yêu Cái Cái.

Cái Phạn, là biệt danh chỉ fan của anh.

* Cái Phạn (盖饭/gàifàn): Chỉ món cơm đĩa/Đĩa cơm đi kèm với thức ăn, ghép từ một chữ trong tên của Nghiêm Cái (严盖).

Đã rất lâu rồi không nhìn thấy hai chữ này, dù đại khái biết tiếp theo sẽ thấy gì, Nghiêm Cái vẫn click truy cập.

Như anh dự đoán, đúng là rất vắng vẻ, dường như không có ai hết.

Chỉ là có rất nhiều bài viết giống nhau, từng bài từng bài liên tiếp.

Cơm Đĩa Thịt Nạc: Điểm danh.

Cái Cái Điện Hạ Số 1 Thế Giới: Điểm danh.


Cơm Đĩa Thịt Nạc: Điểm danh.

Cái Cái Điện Hạ Số 1 Thế Giới: Điểm danh.

......!
Hai người cứ luân phiên như vậy, nhìn thời gian thì ngày nào cũng sẽ đăng bài.

Cũng chỉ còn lại vài người.

Nghiêm Cái lướt tin xuống, rất nhanh đã tới dòng thời gian của tháng trước, tới ngày Thất Lộ thông cáo ra bên ngoài là sinh nhật của anh.

Vẫn là hai người đó, chẳng qua lần này nội dung khác đi.

Cơm Đĩa Thịt Nạc: Cố lên.

Cái Cái Điện Hạ Số 1 Thế Giới: Cái Cái, sinh nhật vui vẻ.

Năm thứ ba biết đến anh, hi vọng vẫn có thể cùng anh đi tiếp.

Đừng lo, chúng em vẫn ở đây.

Sẽ không rời đi, cố lên.

Ngón tay đang lướt trên màn hình của Nghiêm Cái thoáng khựng lại.

Anh biết quang cảnh của siêu thoại trước đây là như thế nào.

Khi đó Thất Lộ xây dựng thiết lập cao lãnh cho anh, đại khái chỉ cần Thất Lộ dùng tài khoản của anh đăng một bài Weibo, vô số fan ở đây sẽ bùng phát.

Các cô có thể chỉ vì một chữ "A" mà spam tin nửa ngày, cũng có thể vì một mẩu tin về Nghiêm Cái mà thảo luận đến nửa đêm, càng sẽ vì chỉ một câu bình luận ác ý nào đó mà khắc khẩu rồi tranh cãi không ngừng nghỉ, bài đăng tầng tầng lớp lớp.

Không ai nghĩ, hiện tại ở đây chỉ còn lại vài chục người, dùng những con số ít ỏi nói lên tình cảm của mình.

Lưu lượng luân chuyển mỗi ngày, biến động càng to dịch chuyển càng lớn quả thật không sai.

Không có tài nguyên, không có cơ hội xuất hiện, dựa vào cái gì mà muốn người ta nhớ đến mình?
Nghiêm Cái nhìn Weibo của hai người kia, lòng không thể nói là vui vẻ, chỉ là bỗng dâng lên một thứ cảm xúc kỳ lạ.

Anh vào trang chủ của họ, click follow.

Anh vừa click follow xong thì màn hình điện thoại ngừng một giây, sau đó hiện cuộc gọi do số lạ gọi đến.

"A lô, có phải Nghiêm Cái đó không?"
"Xin chào, tôi là Nghiêm Cái ——"
"Tôi là đạo diễn phim Vô Ý Thành Tiên." Đối phương lên tiếng tự giới thiệu.

Bàn tay Nghiêm Cái cầm điện thoại chợt hơi buông lỏng.

"Vô Ý Thành Tiên" chính là bộ phim ban ngày anh đến thử vai.

IP lớn, đội ngũ chế tác lớn, đầu tư lớn.

Dù chỉ là phim truyền hình nhưng có rất nhiều người muốn gia nhập đoàn làm phim này.

Trợ lý đạo diễn vừa rồi mới nói anh không nhận được vai, giờ đạo diễn lại tự mình gọi điện tới.

Chuyện này là sao?
"Nhà sản xuất phim và tôi sau khi thảo luận lại thì thấy cậu là người thích hợp nhất cho nhân vật nam phụ này." Đạo diễn nói chuyện rất dễ nghe, với Nghiêm Cái, giống như thông báo tờ vé số của anh đã trúng thưởng vậy.

Hơn nữa còn là một tờ vé số anh vốn đã cho là vô dụng.

"Chỉ là có một vấn đề nhỏ." Đạo diễn như đang kể đến một bí mật khó nói, ấp úng hỏi Nghiêm Cái: "Đoàn, đoàn phim chúng tôi có một tên lưu manh không ai quản lý được, cậu không ngại chứ?"
"Lưu manh?"
Nghiêm Cái hơi trầm ngâm.

Nói thật, đây là lần đầu tiên anh nghe một vị đạo diễn đề cập đến vấn đề này.

Lưu manh thì có liên quan gì đến anh? Vì sao đạo diễn phải đặc biệt cảnh báo anh là đoàn phim có một tên lưu manh?
Hay ý nói, tên lưu manh này có sức ảnh hưởng rất lớn trong đoàn, ai nấy đều muốn tránh xa?
"Đúng vậy, chính là lưu manh."
Đạo diễn một là không làm, hai đã làm thì làm đến cùng, thẳng thắn thừa nhận chuyện này, song nghĩ rồi lại ho nhẹ một tiếng, bổ sung thêm: "Cũng có thể coi là...!kiểu lưu manh khác với bình thường?"
Nghiêm Cái cảm thấy câu này có chút kỳ quái, cũng không được tự nhiên cho lắm.

"Là thế, đại loại có thể sẽ nói vài câu chọc ghẹo cậu."
Đạo diễn cuối cùng vẫn quyết định nói nhanh cho nó vuông: "Còn có thể sẽ động tay động chân với cậu luôn."
"Tóm lại, Tiểu Nghiêm à, nếu đã quyết định gia nhập đoàn làm phim, cậu phải chuẩn bị thật kĩ tinh thần đối phó với lưu manh đấy." Đạo diễn tổng kết bằng một câu.

Nghiêm Cái:...!
Thật sự đây là lần đầu tiên anh gặp phải loại chuyện này.

Nghiêm Cái chỉ biết có đạo diễn, nhà sản xuất phim lưu manh, chưa từng thấy một đạo diễn nào phải bất đắc dĩ nói trắng ra trong đoàn làm phim của mình có lưu manh cả.

Còn là một tên lưu manh không ai quản lý được, sẽ đi trêu ghẹo với động tay động chân với người khác.

Anh nghĩ, dù bị đóng băng nửa năm nhưng suy cho cùng mình không tìm kim chủ làm chỗ dựa, cũng không chấp nhận quy tắc ngầm để trèo cao, vẫn là một người trong sạch ngay thẳng.

Hơn nữa, kẻ không ai quản lý được, sẽ đi trêu hoa ghẹo nguyệt, táy máy tay chân thật sự chỉ là một kiểu lưu manh khác với bình thường?
Nói gì thì Nghiêm Cái cũng không tin.

Tuy nhiên, bộ phim "Vô Ý Thành Tiên" này dù sau này không được quảng bá rộng rãi hay không gây được chút bọt nước nào thì hiện tại vẫn là cơ hội hiếm hoi anh có được.

Chưa kể hiện tại anh còn không có công ty quản lý, một mình đơn thương độc mã, lại thêm Thất Lộ chèn ép.

Vai nam phụ này thật sự chính là bánh nhân thịt từ trên trời rơi xuống.

Cơ hội này, dù bánh nhân thịt có đang ở trong tay một tên lưu manh...!
"Tôi có thể, vấn đề thù lao có thể nói qua." Nghiêm Cái không vướng mắc chuyện lưu manh nữa, coi như đáp ứng: "Xin hỏi bao giờ thì gia nhập đoàn làm phim? Tôi vẫn chưa có kịch bản."

"Chuyện thù lao có thể thương lượng với nhà sản xuất, họ rất dễ nói chuyện." Đạo diễn cười như thể đã giải quyết được một mối họa lớn trong lòng, thở ra: "Tạm thời quyết định như vậy, chiều ngày mai gặp mặt bàn tiếp."
Nghiêm Cái đáp ứng, cũng không nói gì thêm.

Cúp máy xong, anh thả người lên giường.

Màn hình điện thoại trở lại giao diện Weibo trước đó.

Nghiêm Cái nghiêng mặt nhìn một lúc rồi đưa tay cầm máy, sau đó đăng một bài Weibo.

"Vô Ý Thành Tiên" là phim chuyển thể từ tiểu thuyết.

Hiện tại chưa có kịch bản, Nghiêm Cái quyết định đi đọc nguyên tác trước.

Tuy rằng có cải biên nhưng phần lớn sẽ không thay đổi, cũng coi như thể hiện sự tôn trọng với tác giả nguyên tác.

Anh không định đọc trước phần đánh giá vì sợ sẽ ảnh hưởng đến cảm nhận của bản thân khi đọc, chỉ muốn lướt qua thông tin về bộ truyện.

Sau đó anh phát hiện, bộ truyện này dường như có chút kì kì.

Không phải chỉ nội dung truyện, mà là từ truyện đến bản chuyển thể và đoàn làm phim.

Bộ truyện này được bình chọn là "Kì Thư Tu Tiên có một không hai", lý do được cư dân mạng liệt kê vô cùng chi tiết.

Thứ nhất: Tuy tên truyện "Vô Ý Thành Tiên" là chỉ nữ chính, nhưng từ đầu đến cuối lại được kể trên góc nhìn của nam chính.

Thứ hai: Truyện nhìn qua thì tưởng là ngôn tình trên góc nhìn của nam chính, thực chất lại có tình tiết bán hủ mờ ám, nam phụ trong truyện lại thích nam chính.

Khi truyện chưa kết thúc, fan nam phụ và fan nữ chính thường tranh cãi đến chết đi sống lại ở khu bình luận.

Thứ ba: Kì quặc như vậy nhưng lại viết rất hay, cả nam phụ lẫn nữ chính đều được yêu thích.

Người đọc ban đầu trung thành với 1x1, vậy mà đọc một hồi tự dưng lại có suy nghĩ muốn nam chính khai mở hậu cung.

Nói đơn giản là:
Mị đi mua một quyển ngôn tềnh, kết quả lại thấy lại có cả đam mỹ trá hình.

Thả hint đam mỹ trong ngôn tình thôi cũng bỏ qua đi, nhưng ai biết tình tiết đam mỹ lại còn bao cuốn, thậm chí còn cuốn hơn cả tuyến tình cảm ngôn tình, thật khiến người ta dừng đọc hông nổi.

Vui thú khi đọc truyện nằm ở chỗ hai tuyến tình cảm ngôn tình và đam mỹ phát triển song song.

Nhìn nam chính trái ôm phải ấp, nếu không thích còn có thể vào khu bình luận xé đến trời long đất lở.

Càng kì hơn là, ngay cả đoàn làm phim cũng có ý định bán hủ.

Nhìn qua thì tình cảm giữa nam phụ và nam chính đã được cải biên thành tình huynh đệ hữu nghị, thế nhưng lại tuyên bố ra bên ngoài là không có sửa đổi gì quá lớn, một số tình tiết mang tính quyết định tuyệt đối vẫn giữ nguyên.

Cư dân mạng tổng kết lại: Nói cách khác, tuyến tình cảm của nam chính và nam phụ dù biến thành tình huynh đệ nhưng trên cơ bản sẽ không thay đổi, bởi nó đóng vai trò quyết định.

Fan nam phụ và fan nữ chính đều hằng hà sa số, truyện hết rồi mà mỗi ngày vẫn xé nhau lật trời lật đất, đừng nói đến lúc phim được chiếu, lúc đó chắc chắn số người tranh luận còn nhiều hơn gấp bội.

Nghiêm Cái đọc xong hơi đờ người.

Vai anh diễn chính là nam phụ.

Thật ra thì cũng không có gì, trái lại ở thời điểm này, với anh mà nói, vào vai một nhân vật có tính tranh cãi như vậy càng dễ gây chú ý, là chuyện tốt.

Có điều với anh, vấn đề lớn nhất là...!Trên mạng đã truyền ra tiếng gió, vai nam chính đã định, là Lục Thú.

Nghiêm Cái tin.

Vì hôm nay trên phim trường anh có gặp Lục Thú, cũng cảm thấy vai nam chính rất có thể là hắn.

Mà anh và Lục Thú...!
Nghiêm Cái đặt điện thoại xuống, hít một hơi thật sâu.

Thật sự không có vướng mắc gì thì tốt rồi, nếu không hôm nay trong WC anh đã không đến mức phải trộm liếc nhìn người ta như vậy.

Mấu chốt là...!Nghiêm Cái vô cùng hoài nghi, tên "lưu manh" mà đạo diễn nhắc đến chính là chỉ Lục Thú.

Ngoại trừ Lục Thú, giới giải trí nói chung không có ai không chịu sự quản lý khi vào đoàn làm phim.

Nghiêm Cái quyết định không nghĩ nhiều nữa.

Kể cả đúng là Lục Thú thì sao? Cơ hội khó có được, anh không thể vì lý do này mà bỏ diễn.

Vẫn là tới đâu hay tới đó.

Anh thoát khỏi giao diện tin tức, lập tức đi mua trọn bộ nguyên tác, bắt đầu đọc.

Hình tượng nam chính vô cùng được yêu thích, xây dựng thiết lập rất ngầu.

Nghiêm Cái cũng hiểu đại khái vì sao truyện này lại thu được số lượng fan lớn như vậy, tác giả quả thật viết rất chắc tay.

Dù là thể loại tu tiên nhưng những giả định ban đầu rất hợp lý, hơn nữa tình tiết lại vô cùng kích thích, gây hứng thú cho người đọc.

Đến chương 10, nam phụ cuối cùng cũng lên sân khấu.

Nam phụ trong truyện tên là Lưu Kiểu, bản thể vốn là ánh trăng, hấp thụ linh khí khắp trời đất, một đêm bỗng biến thành hình người, hóa thân từ muôn vàn ánh trăng sáng.

Trong truyện viết, thời điểm Lưu Kiểu lần đầu xuất hiện không một mảnh vải che thân, mà người đầu tiên nhìn thấy hắn lại là nam chính.

Nữ chính vì nam nữ khác biệt nên quay lưng tránh đi, nam chính thì nhìn Lưu Kiểu đến mơ hồ, sau đó cởi áo khoác ngoài của mình đưa cho hắn.

Tuy nhiên, Lưu Kiểu lại không biết cách mặc quần áo, cuối cùng không còn cách nào khác, nam chính phải giúp hắn mặc.

Truyện viết, ngón tay nam chính lơ đãng lướt qua cổ hắn...!
Không một mảnh vải che thân, lướt qua cổ hắn...!
Không một mảnh vải che thân...!Không một mảnh vải che thân...!

Nghiêm Cái đọc xong tay run lên, không cẩn thận lướt vào khu bình luận.

Bình luận mới nhất là từ vài phút trước.

Trứng Bắc Thảo Ăn Thật Ngon: Đọc N lần tới đoạn này mị vẫn chết vì thích! Kiểu Kiểu có phải ngay từ lúc này đã động tâm với Diệp Bình rồi không, sau đó còn mặc áo của người ta không chịu thay ra ahaha.

Tình tiết này lên phim sẽ không sửa chứ??
Bên dưới có vài bình luận trả lời, nói sẽ không sửa đâu vân vân.

Cũng không ít người nói, sẽ sửa, nếu không chắc chắn sẽ không được thông qua.

Hẳn là phải sửa, nếu thật sự diễn như vậy, cục điện ảnh không đời nào cấp phép chiếu.

Nghiêm Cái nghĩ vậy rồi quay lại đọc tiếp.

Tính tình nam phụ đại loại là thanh lãnh.

Lúc nam chính giúp hắn mặc áo, hắn hơi cảnh giác và kháng cự.

Nghiêm Cái đại khái tưởng tượng ra kịch bản:
Lưu Kiểu: (cảnh giác nhìn chằm chằm Diệp Bình)
Diệp Bình: (ngẩng đầu cười, giọng nói nhẹ nhàng, tay vươn đến hông Lưu Kiểu) Cậu nhìn gì thế? Bé yêu quái thấy ta đẹp quá nên không dời mắt được sao? (thuận thế tự nhiên vỗ eo Lưu Kiểu một cái)
Nghiêm Cái:...!
Kiểu tình tiết lần đầu mới thấy này hơi khó có thể tiếp nhận.

Chưa kể đến lúc đó, người đứng trước mặt anh, đối diễn với anh lại là Lục Thú.

Thật khiến người ta phải đau đầu.
Hết chương 2.
____________________
Tản mạn của editor:
Trước giờ mình không đu idol, kể cả có hào cảm thì cũng chỉ có vậy, không đến mức phải chạy đi lùng từng tin, từng stage, từng phim, từng mẩu tin của người ta, đại loại là cảm giác nhìn thấy dễ chịu, nhìn được thêm nhiều lần nữa thì càng tốt.

Có đu Cbiz nhưng chỉ ăn dưa, chưa bao giờ bật full mode fan filter để bảo vệ nghệ sĩ mình có hào cảm:)), cảm thấy không thật, không có đủ tự tin để hoàn toàn support họ, vì không chắc cái mình nhìn thấy có phải sự thật không, cái mình thích có thật sự là họ không.

Phí tổn cảm xúc cho người không thật, thấy không đáng.

Ấy thế mà lại đi làm fan girl của một em gái 18 - giờ là 19 tuổi:)).

Xem stage của em thấy thật sự rung động, tò mò, bị cuốn vào, thấy sợ, thấy thương.

Lần đầu tiên xem performance của một người mà không có ý nghĩ gì ngoài việc muốn em, người trên sân khấu phải sống thật vui vẻ, thật hạnh phúc, thật lâu thật lâu.

Đi lùng save ảnh và down perf của một bé từ lúc 14 tuổi đến 19 tuổi có hơi biến thái =)), nhưng là vậy thật.

Thấy em có nhiều mặt quá, dưới stage thì im ắng nerdy, lên stage thì biến hình tỏa aura khiến người ta không rời mắt được.

Mặt thì cun ngầu mà cười lên lại khiến trịu con tim quắn quéo.

Dễ thương có, hồn nhiên có, đáng sợ có, mâu thuẫn có, kịch liệt có, điên cuồng có, cực đoan có.

Dù là gì cũng có một phần khiến người xem đồng cảm, tin tưởng, bị hút vào.

Rồi lại tiếc vì biết đến em quá muộn, trước đó còn hơi có định kiến với mấy nhóm nhạc kpop và group bự jpop.

Bỏ lỡ thời gian em mới debut, vui vẻ nhất, cười rạng rỡ nhất, đến hiện tại, trầm tĩnh hơn, vẫn là absolute center aura nhưng nặng nề hơn, thấy em không cười hoặc cười không được, thấy em không thật sự vui vẻ.

Những stage cuối năm 2019 của em đều khiến người xem rung động, nghẹt thở, thậm chí muốn khóc.

Đồng thời cũng là những stage cuối cùng của em với nhóm, buồn là thật, nhưng càng hi vọng em vui vẻ.

Lần đầu tiên mình mơ thấy một idol.

Không có gì hết, chỉ là được đi cạnh em, nói với em là dù tương lai em muốn làm gì, tiếp tục trong giới hay giải nghệ thì vẫn ủng hộ em, nói rằng có rất nhiều người chỉ mong em sống thật vui vẻ, thật hạnh phúc mà thôi.

Dù không nhìn thấy em nữa, nhưng chỉ vậy là đủ.

Không tranh cãi, không đòi hỏi, không cần cả thế giới phải công nhận.

Chỉ mong em có thể làm điều mình muốn và sống thật vui vẻ.

Dù stage của em có u ám, muốn khóc, tuyệt vọng như nào cũng cật lực tin tưởng em sẽ vượt qua được, sẽ sống hạnh phúc.

Mong muốn của fan như mình chỉ có vậy.

Thế nên lúc đọc và edit đoạn fan của Nghiêm Cái comment trong siêu thoại, mình cảm thấy đồng cảm.

Cảm ơn mọi người đã đọc đến dòng này.

Nếu có thời gian mọi người xem video đính đầu chương nhé, là stage solo performance Kado wa magaru của em tại Tokyo Dome giữa năm 2019..