Đã Hết Thời Gian Phỏng Vấn, Không Yêu Đương

Chương 23: Xứng Danh Đàn Ông Trung Quốc Đích Thực




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Mấy ngày sau phải quay ngoại cảnh ngoài Hoành Điếm nên có hai ngày tạm dừng quay cho diễn viên nghỉ ngơi và sắp xếp.

Nghiêm Cái nhân cơ hội này đi diễn đại ngôn quảng cáo kia.

Bên kia hẹn lịch vào sáng ngày hôm sau nên anh về nhà nghỉ ngơi trước.

Mấy ngày này luôn ngây người ở Hoành Điếm không đi đâu, trong nhà cũng không có ai khác, Nghiêm Cái rất lo giàn sen đá của mình chết vì không được chăm sóc.

Không ngờ khi không có anh, chậu sen đá tai thỏ tưởng đã chết lại một lần nữa hồi sinh, hiện tại trông khỏe mạnh núc ních, vô cùng đáng yêu.

Nghiêm Cái nhìn rồi cũng thản nhiên tiếp nhận.

Dù đạo lý này anh vẫn không hiểu được.

Anh chăm sóc cẩn thận từng ly từng tí thì không có cây nào sống quá một tuần.

Trái lại, chậu sen đá kim cương anh cơ bản không hề chạm vào thì lại căng tràn sức sống nhất.

Chịu vậy.

Lần này Nghiêm Cái khắc chế không chạm vào chúng nó nữa, đặt hộp sữa vẫn chưa mở kia sang một bên rồi quay người đi rửa mặt.

Gần đây có rất nhiều cảnh đối kháng, ngoại trừ mấy động tác có độ nguy hiểm cao ra thì không thể dùng diễn viên đóng thế.

Đạo diễn Triệu nhìn có hơi bần nhưng làm việc rất nghiêm túc, kiên quyết quay đến lúc đạt mới dừng.

Buổi tối về khách sạn vẫn phải đọc kịch bản tiếp, thật sự rất mệt mỏi.

Nghiêm Cái nhào lên giường, thuận tay kéo chăn trùm lên người.

Nghĩ một lát rồi lại cầm điện thoại đăng nhập Weibo.

Em gái "Cơm Đĩa Thịt Nạc" không biết đã onl Weibo từ lúc nào, không trả lời tin của anh bằng một chuỗi "A a a" hay "awsl" (Mị đã chết), chỉ nói một câu đơn giản.


Cơm Đĩa Thịt Nạc: Cố lên, có em ở đây.

Nghiêm Cái đang rúc mình trong chăn, đọc được tin này bỗng dưng bật cười.

Anh đang tính thoát Weibo thì nhận được một thông báo từ hệ thống:
"Lục Thú trong danh sách follow của bạn vừa đăng một bài Weibo mới..."
Ngón tay đặt trên màn hình thoáng dừng lại.

Nghiêm Cái không thoát ra mà truy cập vào đường link trên thông báo.

Lục Thú: Quay phim rất thuận lợi, lúc rảnh rỗi tiện tay vẽ một bức Lăng Tư.

Quay phim xong sẽ mời chị đi ăn lẩu @ Hà Hinh Nhiễm thích ăn lẩu
Phía dưới là một bức tranh nét vẽ đơn giản nhưng dứt khoát, phác họa một cô gái mặc đồ cổ trang có đôi mắt to bự đang ngồi trước nồi lẩu thật to, trông rất đáng yêu, khiến người xem cũng cảm thấy vui vẻ.

Nghiêm Cái ấn like một cái, lại lỡ tay click vào khu bình luận.

Tin đầu tiên là khen Hà Hinh Nhiễm và Lục Thú tương tác tốt, tin thứ hai là của fan của Lục Thú, khen hắn xong thì hỏi hắn có tự vẽ chính mình hay Lưu Kiểu nữa không.

Không ngờ Lục Thú lại trả lời.

Nghiêm Cái click xem bình luận của hắn thì thấy một bức ảnh.

Cũng là nhân vật phong cách chibi, Lưu Kiểu quay lưng về phía Diệp Bình, chỉ để lộ một góc mặt.

Diệp Bình nhìn bóng lưng hắn, trong tay là một trái tim nho nhỏ màu hồng.

Ngoài trời lại đổ mưa.

Nghiêm Cái đưa mắt từ màn hình điện thoại ra phía cửa sổ.

Bầu trời xám xịt, từng hạt mưa nhỏ lững thững rơi.

Không một tiếng động...!Không một tiếng động.

Không biết vì sao, Nghiêm Cái click vào bức ảnh kia ấn giữ hồi lâu.

Màn hình nhảy ra khung lựa chọn nhưng anh vẫn chậm chạp không click vào bước tiếp theo.

Thật lâu sau, ngón tay đang giữ chặt trên màn hình mới click vào khung save.

Bên tai bỗng nhiên vang lên một âm thanh không biết tên, nhưng từng từ lại vô cùng rõ ràng.

"Tình sâu khắc mãi."
Đêm đó, Nghiêm Cái ngủ rất ngon.

Ngày hôm sau cứ thế đi quay quảng cáo.

Lúc đọc thoại đạo diễn yêu cầu dùng giọng thật.

Điền Túc đứng bên cạnh lập tức ghi âm lại lời thoại quảng cáo của Nghiêm Cái.

"Xứng danh đàn ông Trung Quốc đích thực."
"Tôi chọn nước rửa bát Siêu Năng, việc nhà là để sẻ chia."
Trong lúc Nghiêm Cái vẻ mặt nghiêm túc mỉm cười nói ra mấy câu này, Điền Túc ở phía dưới đã cười muốn nội thương.

Hắn gửi audio hai câu thoại này lên WeChat của Đoạn Bắc, vừa đánh chữ vừa tranh thủ show ấm ức, ôm đùi ăn vạ:
Tinh Tú: Anh Bắc anh nhìn đi, anh nhìn thật kĩ đi, đây là quảng cáo một tiểu thịt tươi nên nhận sao?
Tinh Tú: Oa oa oa ông trời rủ lòng thương có thể cho anh Cái của chúng ta tài nguyên xịn hơn được không【 òa khóc 】anh ấy thật đáng thương, vợ còn chưa có【 xin cho tôi thả một biểu cảm sad 】vậy mà đã phải đeo danh đàn ông Trung Quốc đích thực.

Tinh Tú: Đường đi rộng lớn tựa trời xanh ~ Chỉ có Cái ca bước chẳng thành* ~ oa oa oa ~
* Chế từ bài thơ Hành Lộ Nan (kỳ 2) của Lý Bạch.

Bản dịch tham khảo từ thivien.net
Lúc nhắn ra đống ký tự này, Điền Túc đã cười muốn sập nóc nhà.

Đúng lúc Nghiêm Cái mới quay xong, đi xuống tháo tạp dề.

Anh liếc mắt thấy Điền Túc ngồi xổm trong góc cười như được mùa, ngón tay bấm lia lịa trên màn hình điện thoại.


Nghiêm Cái chậm rãi đến gần, cách vài bước thì thấy giao diện Wechat trên màn hình điện thoại của hắn.

Điền Túc vừa bán thảm cho Nghiêm Cái xong thì nhận được hồi âm của Đoạn Bắc:
Bắc: Trông có vẻ đáng thương thật...!Như vậy đi.

Bắc: Cậu nói với chị Lâm bên cậu một tiếng.

Nếu doanh số bán hàng của quảng cáo này không tồi thì đại ngôn hợp tác aerobics quý sau của công ty sẽ để cho cậu ấy.

aerobics cùng Bắc Mạch có quan hệ hợp tác đã lâu, nếu có thể nhận được đại ngôn một quý của thương hiệu này cũng coi như thu được chút danh tiếng trong giới thời trang.

Điền Túc bắt được niềm vui bất ngờ, không ngờ mình high một chút lại đẻ ra được chuyện tốt, hoàn toàn không để ý Nghiêm Cái đã đứng trước mặt hắn hồi lâu.

Vui vẻ nhắn tin lại xong thấy chân tê rần mới đứng dậy.

"Đang xem gì thế?"
Nghiêm Cái lên tiếng dọa Điền Túc sợ giật cả mình.

Hắn từ trên xuống dưới run lẩy bẩy, sau được chiến thắng trong tay trấn an, chớp mắt mấy cái với Nghiêm Cái: "Tuyệt đối là chuyện tốt! Lúc nào thành sẽ nói cho anh!"
"Được." Nghiêm Cái đồng ý, cũng không hỏi nhiều.

Đi đường một mạch không nghỉ, tối lại phải lên máy bay tới địa điểm khác quay phim.

Nghiêm Cái đến sớm nên có thể nghỉ qua đêm ở khách sạn trong trấn nhỏ gần đó.

Bên đoàn phim đã chuẩn bị xong, ngày hôm sau sẽ lập tức khai máy.

Đây là nơi hẻo lánh, hoàn toàn là dã ngoại, cách thị trấn gần nhất cũng phải 2, 3 giờ đồng hồ đi xe.

Tối đến thì qua đêm ở một nhà trong thôn lân cận, ngoại trừ an toàn cơ bản ra, đạo cụ máy móc gì đó của đoàn làm phim đều không thể bảo đảm.

Gian nan là vậy nhưng không thể không nói phong cảnh ở đây rất đẹp.

Cảnh vật nguyên sơ chưa từng được khai phá, lên hình cũng đem lại cảm giác mới mẻ cho người xem, quả thực bộ phim truyền hình này rất có tâm.

Nghiêm Cái đi cùng với Điền Túc đến nơi ở họ sẽ ở trong thời gian tới.

Quanh đây nhiều núi, để tới nơi được cũng phải đi một đoạn đường núi.

Nhà ở trong thôn phần lớn đều làm bằng gỗ, lại còn rất to, trông rất có phong cách homestay, trước đó cũng đã được quét gọn qua.

Tầng một là để nhân viên công tác ở, tầng hai là các phòng sát nhau, có XX* gian phòng.

* Bản raw để trống.

Tuy vậy, điểm tốt là ngoài ban công có vài cành cây dành dành vươn tới, ngồi trong phòng cũng có thể ngửi thấy mùi thơm.

Nghiêm Cái nhìn cây dành dành bỗng nhớ tới mấy chậu sen đá nhà mình.

Lần này đi lâu như vậy, không biết chúng nó thế nào?
Điền Túc ở tầng dưới, Nghiêm Cái để hắn đi sắp xếp chuyện của mình trước.

Anh ở một mình một phòng, phòng số 2.

Nghiêm Cái lấy điện thoại nhìn qua đoạn tin nhắn trên Wechat để xác nhận lại.

Cũng may là tín hiệu ở đây vẫn tốt.

Phòng số 1 Lục Thú, phòng số 2 Nghiêm Cái.

Nghiêm Cái đẩy nhẹ cửa phòng trước mặt.
Hết chương 22.

Ảnh đầu chương: Màn hình điện thoại Cái Cái made by editor =)).

* Cây hoa dành dành (栀子树) hay còn gọi là cây bạch thiên hương, có nguồn gốc từ một số nước Châu Á như Hàn Quốc, Nhật Bản và Trung Quốc.

Chúng có tên khoa học là Gardenia Jasminoides Ellis và thuộc họ cây cà phê.


Đây là giống cây thân gỗ mọc thành từng bụi nhỏ có chiều cao khoảng từ 0,5 - gần 2m.

Ở Việt Nam chúng được biết đến với nhiều tên gọi khác nhau như cây dành dành, cây hoa trà my hoặc cây lài lá lớn.

Lá của cây bạch thiên hương có màu xanh nhẵn bóng bản rộng thường mọc đối hay mọc vòng 3 lá một.

Điểm đặc biệt và cũng thu hút nhất ở loại cây này chính là hoa của chúng rất đẹp.

Khi nở hoa có màu trắng muốt với những bông hoa to có cánh xếp đan xen chặt vào nhau khá đẹp.

Hoa tỏa ra hương thơm ngào ngạt đứng từ xa 5 m cũng có thể ngửi thấy.

Quả bạch thiên hương có dạng hình chén khi chén có màu vàng đỏ và bên trong có chứa nhiều hạt và có vị đắng.

(Nguồn: hoadepviet.com)

* Bài thơ Hành Lộ Nan/Đường đi khó (行路難) - Kỳ 2 của Lý Bạch.

"Hành lộ nan " vốn là tên một ca khúc xưa, thường dùng để viết về những sự trắc trở hoặc nỗi khổ li biệt trong cuộc đời.

Chùm thơ "Hành Lộ Nan" của Lý Bạch có 3 bài, câu thơ Điền Túc chế là 2 câu đầu bài thứ 2:
Hán Việt:
Đại đạo như thanh thiên,
Ngã do bất đắc xuất.
Tu trục Trường An xã trung nhi,
Xích kê bạch cẩu đổ lê lật.
Đàn kiếm tác ca tấu khổ thanh,
Duệ cứ vương môn bất xứng tình.
Hoài Âm thị tỉnh tiếu Hàn Tín,
Hán triều công khanh kỵ Giả Sinh.
Quân bất kiến:
Tích thì Yên gia trọng Quách Ngỗi,
Ủng trệ chiết tiết vô hiềm sai.
Kịch Tân, Nhạc Nghị cảm ân phân,
Thâu can phẫu đảm hiệu anh tài.
Chiêu Vương bạch cốt oanh man thảo,
Thuỳ nhân cánh tảo Hoàng Kim đài?
Hành lộ nan! Quy khứ lai...!
Dịch nghĩa
Đường đi rộng lớn như trời xanh
Chỉ có tôi là không đi được
Xấu hổ chạy theo đám trẻ con trong chốn Trường An
Gà tía, chó trắng đem ra cá độ lấy lê lấy lúa
Búng cây kiếm cất tiếng ca lên âm thanh thê khổ
Xắn áo trước vương môn còn chưa thấy xứng tình
Phố chợ cười nhạo Hàn Tín nhát gan
Công khanh triều Hán kỵ tài Giả Nghị
Anh không thấy sao:
Thuở xưa nhà Yên trọng vọng Quách Ngỗi đến bao nhiêu
Ôm chổi, khòm lưng không chút ngần ngừ (tiếp đãi như thầy)
Kịch Tân, Nhạc Nghị cảm động lòng thành
Lật gan, bổ mật báo đáp bằng tài ba của mình
Chiêu Vương xương trắng đầy trên cỏ dại
Còn ai đến đem chổi quét đài Hoàng Kim nữa nhỉ?
Đi đường khó làm sao, thôi hãy về nhà thôi
(Nguồn: thivien.net).