Dạ Hành Ca

Chương 92: Moi tim




Ngay khi cánh cửa đóng lại cái sầm, cái lạnh nơi đáy lòng ngay lập tức lan tràn, hơi thở bên cạnh khiến người ta sợ hãi. Nàng gắng sức giãy giụa, nhưng theo tiếng lụa bị xé rách, tầng tầng y phục mùa đông nát vụn như giấy, trong nháy mắt đã trần truồng như đứa trẻ sơ sinh.

Không đối phó nổi trước sức mạnh áp đảo, mắt thấy sắc mặt hắn tái nhợt, tức giận cởi phăng y phục, nàng không thể ngừng được sự hoảng loạn, đầu ngón tay khép lại, tất cả đều lọt vào mắt hắn.

“Nàng biết ta muốn làm gì, ta cũng biết nàng muốn làm gì, nếu muốn ta dừng lại thì ra tay đi. Không phải đã tính toán sinh tử xong cả rồi sao? Nắm trong tay càng không phải chuyện to tát.”

Mặt nàng càng lúc càng trắng, nghe thấy giọng điệu đau đớn trào phúng của đối phương mà không nói nổi nên lời.

Thấy nàng không nói gì, cơn giận của hắn càng bùng phát, một tay tách đôi chân mảnh khảnh ra, cơ thể cao lớn đè xuống, đâm vào cơ thể nàng.

Khó chịu đau nhức khiến nàng lập tức cong oằn người.

Đối với cả hai, động tác như thế không khác gì hành hạ, vậy mà hắn vẫn mạnh mẽ xâm nhập, nhìn chằm chằm người mắc kẹt dưới thân, ánh mắt tối đen như băng tuyết ngày đông, bàn tay bấu lấy nàng gần như khảm vào da thịt. Nàng căng thẳng siết chặt, cắn nát môi làm máu rỉ ra,  sắc mặt phờ phạc chịu đựng sự thô bạo của hắn, cơ thể khô khốc chặt chẽ run lên vì đau đớn.

Thì ra chàng hận đến thế. Trong mơ màng có vật gì đó nổi lên, chèn ép khiến cổ họng phát đau.

Nghĩ cũng đúng, từ trong xương tủy hắn cũng là người kiêu ngạo như vậy, chỉ những khi ở trước mặt nàng mới hóa thành sắt vụn, từng bước nhượng bộ, nhưng rốt cuộc… Móng tay đang bấu lấy cổ tay nam nhân chợt buông lỏng rũ xuống. Nàng cụp mắt, lẳng lặng chịu đựng màn làm nhục không chút dịu dàng. Không cầu xin cũng không kêu đau, vẻ mặt khuất nhục đập vào mắt, hòa cùng bi ai tạo thành một.

Mà người không chịu đựng nổi vẫn là hắn.

Bỗng rút mình ra lật nàng lại, đầu ngón tay trượt vào môi nàng, cạy hàm răng đang cắn chặt ra, cùng lúc đó, hắn đâm vào từ sau lưng, hàm răng không thể khép lại run lên, thốt ra tiếng thở hắt kinh hãi. Tuy nàng vẫn cứng nhưng cơ thể đã dần ướt theo bản năng, hóa giải cơn đau thô ráp.

Mơ hồ nghe thấy tiếng kêu đau, vật cứng chôn trong cơ thể bắt dầu xê dịch, liên tiếp đâm vào nơi mềm mại sâu nhất, càng lúc càng nhanh. Hắn chưa bao giờ thô lỗ như vậy, qua mấy độ làm nàng không thở nổi, bất giác thấp tiếng rên rỉ. Mà như vậy càng khiến hắn thêm điên cuồng, ôm lấy eo thon hung hăng va chạm, âm thanh mất khống chế càng lúc càng nhiều, chẳng còn ai nhớ lấy vướng mắc ban đầu, chỉ để mặc dục vọng điên cuồng cắn nuốt tất thảy.

Biết rõ hành động như thế bỉ ổi đến đâu, biết rõ nàng đã thôi kháng cự, vậy mà hắn vẫn không khống chế được kích động tàn phá. Đường cong gợi cảm dụ người trầm luân, làm hắn sa vào khó lòng kiềm chế, giống như yêu cầu mãi mãi không được thỏa mãn, cố gắng tìm kiếm sự an ủi trong cơ thể mềm mại. Nước da trắng muốt bị dày xéo đã ửng đỏ, nàng yếu ớt đẩy nhẹ cầu xin, nhưng vẫn chẳng thể nào trốn được cơn triền miên. Hắn chạm đến nơi nàng bất lực nhất, tham lam thưởng thức mùi thơm ngọt, khi thì hung mãnh lúc lại dịu dàng, quấn quít lấy nhau ép nàng đến bên bờ sụp đổ, phải chịu thất bại trong cuộc tấn công tình dục.

Sắc trời từ sáng chuyển tối, rồi từ tối lại sáng.

Không biết đã tỉnh lại lần thứ bao nhiêu, yên tĩnh lần này khiến nàng sinh ra ảo giác, một lúc lâu mới sực nhớ ra, từ từ nghiêng đầu sang. Không còn sự cuồng bạo ban đầu nữa, khuôn mặt tuấn tú say giấc tháo đã gỡ đi khí thế ác liệt, yên giấc ngủ ngon, cơ thể tỏa ra hơi nóng dính sát vào nàng, một tay vắt ngang hông.

Im lặng ngắm nhìn một lúc lâu, nàng rất muốn giơ tay vuốt lấy hàng mi nhíu chặt ấy.

Màn trướng rũ thấp, ánh sáng mờ mờ, chẳng rõ hiện tại là canh giờ nào. Ngoài nhà yên ắng, không hề giống có hộ vệ ttùng trùng, lại mặc hắn… buông thả hoang đường như thế.

Không muốn nghĩ tiếp nữa, cố đẩy cánh tay bên eo ra, đau đớn khó mở miệng khiến nàng gần như không chịu đựng nổi. Vén chăn lên hít một hơi, vừa thử nhúc nhích thì cánh tay cường tráng đã vòng lại.

“Muốn đi đâu.” Hắn thấp giọng khàn khàn hỏi.

Nàng cứng người, im lặng một lúc rồi chỉ vào phòng tắm bên cạnh.

Hắn nhìn một cái rồi ôm nàng đi đến.

Ngâm trong hồ nước ấm áp, eo mềm đi như muốn đòi mạng, suýt đã không thể ngồi nổi. Hắn chẳng nói chẳng rằng ôm nàng dựa vào trước ngực, nhẹ nhàng gội đầu cho nàng, rửa sạch chất dính trên người, mơn trớn mãi ở những nơi tím bầm, tất cả đều là dấu vết do hắn để lại.

“Có đau không?”

Nàng lắc đầu.

Hắn cúi đầu cắn mạnh lên vai, để lại dấu răng sâu.

“Đau không?”

Khuôn mặt trắng bệch, vậy mà nàng vẫn cắn răng chịu đựng, để nước từ từ rửa trôi vết máu.

“Ta hy vọng nàng nói đau.” Hắn thè lưỡi liếm láp, cảm nhận mùi máu như rỉ sét, “Ta không muốn nàng chịu đựng, không khóc cũng không nói, làm như không có chuyện gì xảy ra, không có chút cảm giác nào.”

“Khóc hay nói… thì sẽ hết đau ư?” Nàng miễn cưỡng đáp.

“Vẫn đau.” Hắn ôm lấy nàng từ phía sau, né tránh vết thương do mình gây ra, “Nhưng ta sẽ biết nàng đang đau, sẽ nghĩ cách để nàng không đau nữa.”

Im lặng kéo dài, hắn một mực đợi, đợi nàng đưa ra cam kết.

Rốt cuộc nàng cũng mở miệng.

“Rất nhiều năm trước, ta đã từng đọc Kinh Phật.” Đôi mắt đen láy chứa đựng sự mệt mỏi, “Nhưng chỉ nhớ một câu nói.”

“Trong ái dục, con người sanh một mình, chết một mình. Một mình đến, một mình đi, khổ vui tự chịu lấy, chẳng ai thế cho.”

“Nàng sợ lắm đúng không?” Không tức giận, trái lại hắn còn cười.

Nàng không hiểu ý hắn và cũng không muốn hỏi, im lặng cảm nhận dòng nước chảy qua kẽ tay.

“Nhìn xem, nàng sợ có một ngày người mình nương tựa sẽ xoay lưng rời đi, hay sợ mình vì lệ thuộc mà bị kẻ khác coi thường?” Ngón tay thon dài chải lấy mái tóc đen, hắn gần như tàn nhẫn vén lên tấm rèm che giấu nàng ẩn trốn, là sự sợ hãi vô hình, “Nàng không có cảm giác an toàn, điều này cũng không trách nàng được, nàng dựa vào sức mạnh của mình để lớn lên, nên mới không tin bất cứ một ai.”

“Dù Quân Tùy Ngọc là ca ca ruột của nàng, dùng mọi cách chăm sóc quan tâm nàng, nhưng nàng vẫn không chịu bỏ đi thứ võ công gây tổn hại, vì nàng e sợ sẽ mất đi khống chế trước thực tế. Nàng sợ mình bất lực còn hơn là chết.”

“Nàng chỉ tin Thẩm Hoài Y, bởi vì y đã chết rồi, sự tốt bụng của y dành cho nàng mãi mãi không đổi. Còn ta… còn sống.” Hắn bật cười chua chát, “Nên nàng mới sợ, sợ ngày sau sẽ có ngày ta hối hận vì đã yêu nàng.”

“Nàng sợ người khác chỉ trích tình yêu làm hại ta, rơi vào kết cục như Phi Khâm.”

“Nàng sợ ta biết nàng bị thương, nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối mất đi khống chế của nàng. Sợ ta gần gũi nàng chỉ vì kích động, nhưng lại vì chán nản mà không muốn gánh trách nhiệm.”

“Có lẽ… nàng còn sợ sẽ có ngày nàng hận ta.”

Cơ thể nàng dần dần run rẩy rồi cố hết sức đè nén, ôm chặt lấy đầu gối, sống lưng cong lại như cây cung yếu ớt.

Giọng hắn rất mềm, dịu dàng nhìn nàng nhưng lại không đụng chạm.

“Nhìn đi, nàng nhát gan như thế, không có ta sao được.”

“Không biết… Một mình ta… Vốn không sợ gì…” Nàng lẩm bẩm như đang thuyết phục bản thân, “Sai rồi… Nhất định là chàng sai rồi…”

“Là ta sai, vì đã không phát hiện ra nàng sợ hãi nhiều đến thế.” Hắn chợt thở dài, “… Nàng càng sợ nhiều thì chứng tỏ càng yêu ta nhiều.” Mà dù có chết nàng cũng không thừa nhận.

“Ta làm nàng bị thương… Nhưng ta sẽ không xin lỗi.” Hắn xoa lấy dấu tay bầm tím ở đầu vai, ánh mắt có hối lỗi cùng đau lòng, song ngoài miệng vẫn thật thờ ơ, “Nếu nàng vẫn còn chưa tỉnh, nhất định ta sẽ lặp lại chuyện đó.” Dịu dàng biến thành bá đạo không cho cự tuyệt, “Nàng là của ta, mỗi phần mỗi tấc. Ta cũng là của nàng, không cho phép nàng không muốn. Đừng chạy trốn nữa, đừng để ta hận nàng nữa, đừng ép ta phải dùng cách thức tổn thương để giữ nàng lại.”

Tiếng nước chảy róc rách vờn quanh, ngón tay bé nhỏ dần siết chặt.

“Quá muộn rồi.” Nói đến cuối, trong giọng nàng mang theo tiếng khóc, vùi mình vào trong ao, lại bị hắn đẩy lên trên mặt nước, dùng sức cắn môi.

“Ta đã cố gắng, ta không hối hận vì giết giáo vương, nhưng…” Nàng không nói ra được.

Nàng biết, biết hắn tốt đến đâu, nhưng nàng đã không có chút hy vọng tồn tại.

Vì báo thù, nàng cam tâm tình nguyện trả giá mọi thứ. Không hối hận trước cái giá nặng nề đó, nhưng lại không còn đường sống để nghĩ nhiều về những thứ khác, động lòng thì sao… không có võ công, nàng chỉ là kẻ rắc rối nhiều liên lụy.

Không nên cùng hắn về Giang Nam mới phải, lại càng không nên dây dưa lâu đến mức càng lún càng sâu, khiến mọi thứ trở nên gay go.

Hắn luôn muốn câu trả lời của nàng, nhưng nàng có thể nói được gì đây?

Cơ thể đã tổn thương quá nặng, tính khí tồi tệ, quá khứ chẳng mấy vẻ vang… Nàng còn gì để trao hắn đây.

Hắn lau sạch nước trên mặt nàng, cuối cùng cũng nhìn thấy nước mắt lăn xuống như trân châu rơi, lồng ngực mơ hồ nhói đau, trái tim như bị cắt xẻ, tuyệt vọng bi thương thấu xương. Hắn từng muốn để nàng khóc, nhưng chưa từng nghĩ một khi nàng khóc thật thì lại khó chịu như thế, làm sao hắn có thể đánh mất nàng được.

“Võ công của nàng là Quân Tùy Ngọc… Từ lúc nào?” Hắn cố gắng để giọng mình được bình thường.

“Sau khi ta gặp chàng không lâu, huynh ấy đã đồng ý để ta tự lựa chọn, nhưng…”

“Chân nàng cũng bắt đầu từ lúc đó sao?”

Nàng nén khóc, nghẹn ngào gật đầu, “Mất một tháng đả thông kinh mạch cản trở, mới miễn cưỡng đi được…”

Hắn khép hai mắt lại, hận bản thân đã sơ suất. Hôm uống rượu đó nàng không hề đứng lên, vậy mà hắn lại không hề phát hiện, chỉ mải mê chìm đắm trong nét mặt tươi cười. Dưới những lời dịu dàng vuốt ve cùng khuôn mặt mỉm cười thản nhiên hôm đó, rốt cuộc là tâm trạng thế nào.

“Còn bao lâu nữa?” Câu hỏi tàn nhẫn biết bao, nói ra lời gần như rút cạn sức lực.

“Ta không biết.” Nàng hít mũi, đôi mắt đen láy đỏ ửng, “Vốn chỉ còn lại ba năm… Bây giờ không có võ công, không biết có thể kéo dài được bao lâu… Dù không cần phải ngủ li bì… thì cũng vô dụng, ta đã là một phế nhân. Chàng nhìn đôi tay này đi, giờ còn không thể cầm nổi thứ nặng hơn ly…” Đôi mắt đen lại ngấn nước, nàng xoay đầu đi.

Ba năm… ngắn quá… nhưng… chí ít cũng còn ba năm.

Hắn gãi nhẹ vào bàn tay không xương, một lúc sau bỗng bật cười, cụp mắt che đi sự thê lương.

“Nàng… vẫn có thể đút ta uống rượu, có thể cùng ta ngắm hoa. Huống hồ nàng nhẹ như thế, ta không ngại ôm nàng đi bất cứ đâu.”

Nàng ngạc nhiên nhìn hắn, đột nhiên rút tay về, “Ta không cần chàng thương hại.”

“Trái lại ta càng muốn nàng thương hại ta.” Ngón tay phe phẩy đôi môi đầy đặn, “Tội nghiệp ta theo đuổi nhiều năm như thế, tới hôm nay mới được xem là bắt được nàng, ta rất vui khi nàng không có võ công, xem xem nàng còn trốn thế nào nữa.”

Hôn lên cần cổ xinh xắn, lời của hắn gần như nỉ non.

“Đừng làm rộn nữa, mỗi một ngày sau này của chúng ta đều sẽ trôi qua trong sung sướng hạnh phúc, ta không muốn buông tay nàng nữa, nàng còn lại bao lâu, ta muốn bấy lâu.”

“Có được không?”

Chóp mũi nàng chua xót, lại lần nữa cắn môi.

Môi hắn bất mãn rơi lên bầu ngực, nhẹ nhàng ma sát phát ra âm thanh mơ hồ.

“Có được không?” Đầu ngón tay lướt qua lưng trần, da thịt trắng nõn trong chớp mắt run lên.

Sau mấy phen hoan ái, nàng trở nên vô cùng nhạy cảm, suýt nữa không khống chế được âm thanh của mình, một mực siết chặt tay hắn, “Chàng… đừng như thế mà…”

Hắn bịt tai không nghe mặc sức chòng ghẹo, từ sớm đã hiểu thấu cơ thể nàng, tùy tiện khơi dậy dục vọng.

“Còn không chịu nói hả?” Cười thấp một tiếng bỉ ôi, hắn nhẹ nhàng nâng đôi chân thon dài lên, phái nam mãnh liệt lao thẳng vào nơi mềm mại sâu nhất trong cơ thể.

Thứ cứng rắn nóng bỏng xâm nhập đầy mạnh mẽ, nàng đè nén tiếng kêu sợ hãi, nhưng không ngăn nổi hơi thở rối loạn. Không có cơ hội thở dốc, như mưa sa cuồng mãnh rơi xuống tới tấp, tê dại và khuây khỏa kích động cơ thể. Nàng bất lực dựa vào cánh tay mặc hắn cướp đoạt, tiếng rên nhỏ vụn đan xen cùng tiếng nước chảy róc rách, tình dục lan tràn theo hơi nước mù mịt bốc lên.

Suối tóc dài ướt đẫm xõa tung trong làn nước, từng sợi chìm nổi bao lấy hai người triền miên.