Dạ Hành Ca

Chương 80: Chân trời




“Bát sư đệ!” Quát mắng người kích động rút kiếm ra, nam nhân sắc mặt ảm đạm giữ tay sư đệ lại, đút lợi kiếm lập lòe hàn quang vào lại vỏ.

“Đại sư huynh, không lẽ huynh cam tâm cúi đầu phục tùng như thế hả?”

Bát sư đệ căm phẫn nổi nóng, “Không lẽ cứ thế chắp tay nhường cơ nghiệp nhiều năm của phái Hành Sơn cho kẻ khác?”

“Còn có thể làm gì được nữa, chuyện đến nước này rồi, đệ tưởng huynh muốn sao.” Nam nhân tiu nghỉu, lại có phần bất đắc dĩ, “Thanh thế của Tạ gia quá mạnh, chúng ta không đối đầu được.”

“Đệ thà liều mạng còn hơn!” Bát sư đệ nhìn những người xung quanh, sư huynh sư tỷ lớn tuổi cúi gằm đầu trước cái nhìn sắc bén của cậu, “Nhất định sư phụ cũng sẽ nghĩ như vậy, nếu đại sư huynh tạm thời giữ chức chưởng môn thì phải gánh vác thanh danh của bổn phái, thà liều mạng còn tốt hơn là để mặc kẻ khác xâu xé.”

Song lời nói hùng hồn chỉ đổi lại lấy sự im lặng, nếu có cơ hội thì ai mà muốn khom lưng thuần phục bị người ta sai khiến, phái Hành Sơn nổi tiếng một thời lại bị chèn ép đến mức này, có nằm mơ cũng không tưởng được.

Tiếc là mấy năm gần đây Tạ gia ở Dương Châu lớn mạnh quá nhanh, thực lực dâng cao, thủ đoạn khiến người khác phải chặc lưỡi hít hà, hành sự kín đáo lại quỷ quyệt, ép rất nhiều môn phái thâm căn cố đế phải quỳ gối phục tùng, giao quyền làm chủ ra; vài môn phái chống cự thì lại bị sức mạnh khổng lồ vô tình thôn tính. Trong mấy năm qua, Tạ gia đã từ đầu rồng danh dự ở bạch đạo Giang Nam xoay mình chuyển thành thủ lĩnh giang sơn nắm trong tay nửa võ lâm.

“Rốt cuộc tên Tạ tam đó có lai lịch gì, nếu không phải hắn thì đã không rơi vào nông nỗi này.” Có người cắn răng nghiến lợi mắng, “Trước kia Tạ gia hành sự đâu như thế.”

“Nghe nói sau khi mất tích bảy năm, tính cách của hắn đã thay đổi hoàn toàn.” Đại sư huynh nhíu mày, “Lần này nếu Tạ Khúc Hành đến thì đỡ, xui sao lại là hắn.”

“Nếu dám đến thì dứt khoát xông lên áp chế hắn đi, dù không đổi lại được sư thúc sư bá thì giết cho hả dạ cũng được.” Suy cho cùng bát sư đệ vẫn rất giàu tinh lực.

Đại sư huynh liếc cậu ta, vô cùng ảo não, sư đệ trước sau như một lại lỗ mãng sao hiểu được làm đương gia khó đến đâu.

Phái Hành Sơn có oai danh hiển hách, vậy mà bô lão trong phái đều bị Tạ gia dùng kế dụ ra, đến nay vẫn chưa thấy về, không rõ sống chết ra sao. Các phe đồng minh bị Tạ gia uy hiếp câm như hến, tự lo còn không xong, nói gì đến nghĩa khí liền cành liền cánh, huống hồ sư phụ đã chết…

Nhị sư huynh mở miệng, “Bát sư đệ nhiệt huyết lắm, nhưng Tạ Vân Thư không phải hạng người dễ đối đầu, có tin đồn nói kẻ này đa mưu túc kế, cao thủ bên cạnh nhiều như mây, nếu muốn động thủ, e là chưa đến gần đã bị bắt đi rồi.”

“Chính hắn ám sát sư phụ, không lẽ trơ mắt nhìn hắn nghênh ngang thế sao!” Bát sư đệ cả giận, “Danh tiếng của phái Hành Sơn đã bị hắn hủy hết rồi, sư phụ dưới cửu tuyền ắt sẽ không nhắm mắt.”

“Bát sư đệ!” Mọi người đồng thanh quát bảo ngưng mồm, nhất thời trong điện tĩnh lặng như chết.

Đây là điều mà phái Hành Sơn không muốn nói đến nhất.

Chưởng môn đức cao vọng trọng của phái Hành Sơn là Linh Châu Tử đã tư thông loạn luân với em dâu, cả hai bị ám sát lúc đang vụng trộm lén lút trong khách điếm, là tai tiếng chấn động giang hồ gần đây. Dư luận ồn ào người người khinh miệt, cũng chính vì thế nên phái Hành Sơn luôn có đạo đức nghiêm cẩn đã trở thành đối tượng bị giễu cợt, trên phố phường chỉ trỏ bàn tán không thôi.

Bạn cũ ngày xưa của Linh Châu Tử e sợ bị vạ lây nên đều phủi sạch lập trường, cộng thêm bị Tạ gia chiếm đoạt nên phái Hành Sơn như gặp phải tai nạn liên tiếp, toàn phái bị ép một mình chống chọi với kẻ địch mạnh, cả một môn phái lớn đến thế lại rơi vào tình trạng bấp bênh, ngày một xấu đi. Còn có lời đồn nói nhiều năm trước vì thèm thuồng sắc đẹp mà Linh Châu Tử đã ám hại sư đệ, dưới vỏ bọc đạo mạo nghiêm trang làm ra những trò khiến người đời căm phẫn, dù không thể chứng thật, nhưng những lời truyền tai nhau cũng đủ để trận tranh đấu này có kẻ ủng hộ cũng có kẻ phản đối.

Thời gian Linh Châu Tử bị đâm quá trùng khớp, giết chết chưởng môn một phái trong căn phòng nhỏ hẹp đâu phải là chuyện người nào cũng làm được, dù không có bất cứ manh mối nào, nhưng chắc chắn Tạ gia đã trở thành kẻ đầu sỏ đứng sau tất cả trong suy đoán của chúng đệ tử.

“Đừng nói đến chuyện lúc trước nữa, trước mắt phải bàn xem nên đối phó với tình hình thế nào cho thỏa đáng đã.” Qua một hồi lâu, nhị sư huynh lên tiếng.

Đại sư huynh toan gật đầu thì tiếng chuông cảnh báo từ dưới chân núi xa xa đã vang lên.

Công tử trẻ tuổi anh tuấn khí chất phi phàm, cưỡi ngựa hiên ngang xông vào núi, không hề có vẻ gì gọi là đề phòng. Vẫn lễ độ chào hỏi như cũ, ánh mắt nhìn đến đâu, khí độ vương giả lạnh lùng bức bách người đến đó, nữ đệ tử trong phái Hành Sơn không ai không đỏ mặt.

Trong chốn giang hồ đều biết tam công tử Tạ gia có dung mạo xuất chúng, nhưng không ngờ lại xuất sắc đến vậy, bộ y phục đen trên người vẫn không che đi được phong thái chói mắt. Không ít người nhủ thầm, hèn gì trong giang hồ đều truyền nhau nhị tiểu thư Bạch gia điên đảo thần hồn vì hắn, thề không phải hắn không lấy chồng, quả đúng là không sai.

“Người đến phải chăng là tam công tử Tạ gia?”

Người cất giọng đầu tiên lại là tiểu sư muội, đôi mắt đẹp bừng sáng, khiến các sư huynh sư đệ có mặt thầm thở dài. Tiểu sư muội là con gái của sư thúc Vô Lượng, lúc này trưởng bối thất thủ, người xưa nay quen chiều chuộng mất đi quản thúc, nhìn dáng vẻ thì hơn phân nửa đã quên khuấy phụ thân mình đang ở trên tay kẻ khác.

“Tại hạ là Tạ Vân Thư.” Nam nhân khẽ gật đầu, một trong hai thị vệ sau lưng dâng một hộp gấm tinh xảo lên, “Lần đầu ghé thăm, có gì thất lễ mong lượng thứ.”

“Tam công tử ỷ thế mà tới, cần gì phải khách khí.” Đại sư huynh tiến lên, “Dám hỏi các vị sư thúc trưởng lão của bổn phái…”

“Vẫn bình an vô sự.” Tạ Vân Thư nhoẻn miệng cười, khiến người khác nhìn không dứt mắt, “Tạ gia đối đãi như khách quý, chỉ cần quý phái sẵn sàng hợp tác thì vài hôm nữa sẽ về thôi.”

“Tam công tử muốn phái Hành Sơn cúi đầu thuần phục như những môn phái khác sao?” Nghe được tin trưởng bối bình yên, sắc mặt đại sư huynh mới thoáng giãn ra, có điều giọng điệu vẫn rất nặng nề.

“Nói quá lời rồi, chẳng qua có nhiều chuyện cần nhờ cậy quý phái, là đồng minh tất sẽ tốt thôi.” Dù chiếm thế thượng phong, song lời nam nhân nói vẫn khá khách khí, “Với sự sáng suốt của chưởng môn tạm thời, ắt biết đây là chuyện thích hợp cho cả đôi bên.”

“Chẳng lẽ các hạ cho rằng bổn phái toàn kẻ ngốc, sẽ sẵn sàng thông đồng với kẻ thù giết sư, tự nguyện làm kẻ hèn mạt hả.” Bát sư đệ châm chọc nói, giọng điệu sắc bén khiến mọi người biến sắc.

“Sao lại nói lời này.” Tạ Vân Thư lạnh lùng liếc nhìn, thâm trầm khó lường, “Xưa nay tại hạ luôn ngưỡng mộ Linh Châu Tử tiền bối, nghe nói trong chuyện đó có ẩn tình đằng sau, có điều cũng không hiểu nhiều lắm, nguyện được nghe nói rõ.”

“Đừng có giả mù sa mưa nữa, còn không phải do ngươi…”

“Bát sư đệ!” Đại sư huynh quát lên ngăn lời kế tiếp, nặn ra nụ cười khó coi, “Xin tam công tử chớ trách sư đệ còn trẻ vô tri, tin vào những lời đồn trên phố.”

Nam tử búng tay một phát, hai thị vệ phía sau rời tay khỏi bội kiếm, khôi phục vẻ nghiêm nghị im lặng lắng nghe, “Chưởng môn tạm thời cần gì phải khách khí, thị phi thật giả lâu ngày sẽ tự lòi ra, tiền bối Linh Châu Tử tự có công luận, cần gì phải sợ.”

Sái khí lạnh lùng phai đi theo cười nói, bát sư đệ trắng bệch mặt, nhìn sư huynh ngăn trước người mới miễn cưỡng đè nén lại cơn giận không cam lòng. Vừa rồi đã có thuộc hạ ngầm báo lại, dù tức giận tới mấy, há lại không hiểu tình thế so đo với kẻ mạnh. Tạ tam công tử dám tự mình xông vào không chút kiêng kỵ vì ỷ có đại đội nhân mã của Tạ gia bao vây dưới chân núi, thêm cả mấy năm gần đây Tạ gia quá lớn mạnh, nếu thật sự chọc giận, chỉ sợ ngày mai phái Hành Sơn sẽ hoàn toàn biến mất khỏi chốn võ lâm.

Nhìn các sư đệ sư muội xung quanh mang vẻ mặt khác nhau, đại sư huynh thở dài, dẫn đối phương vào phòng khách tiếp đãi. Bát sư đệ siết chặt tay, trợn mắt nhìn theo bóng lưng của kẻ thù, tức tới nỗi lồng ngực phập phồng, đúng lúc này đầu vai bị vỗ mạnh, nhị sư huynh ghé vào tai nhỏ giọng khuyên.

“Vừa rồi đúng là đệ lỗ mãng quá, đừng trách đại sư huynh, dù gì vẫn phải nghĩ cách để sư thúc sư bá quay về đã.”

“Chẳng lẽ tên Tạ tam này sẽ thả người thật sao, ai biết được hắn có động tay động chân gì không.” Bát sư đệ bất giác thấp giọng, “Sư phụ chết quá lạ kỳ, nhất định do hắn gây ra.”

“Dù phải thì sao, không bằng không chứng có thể chỉ trích được gì đây.” Nhị sư huynh cười khổ, chỉ trách trước đây sư phụ làm ra chuyện thất đức, ngay đến đòi công bằng cũng không có lập trường, “Nếu hắn hỏi vì sao sư phụ không để ý đến luân thường đạo lý, lén lút gặp mặt với nữ tử thì phải đáp sao hả. Tính đệ luôn chính trực, nhưng chuyện này đã bôi xấu danh tiếng của phái Hành Sơn lắm rồi, vẫn nên bớt nói thì hơn.”

“Nhị sư huynh nói không sai, bát sư huynh đừng hành động theo cảm tính mà không để ý đến đại cuộc nữa, trái lại còn liên lụy đến các trưởng bối đang bị bắt.” Tiểu sư muội quở trách, có phần bênh vực đối phương. Tuy thứ bậc của nàng khá thấp, nhưng ỷ vào địa vị của phụ thân không hề nhỏ nên tính khí rất ngang tàng, mắt phượng trừng lên là chẳng ai ho he gì.

Gõ cửa hai cái, giọng nam nhàn nhạt cất lên, “Mời vào.”

Một thiếu nữ xinh xắn mặc váy đỏ nở nụ cười ngọt ngào tựa đóa hoa tươi xinh đẹp, bê một bình trà xanh cùng ít bánh vào, hộ vệ đứng ngoài thấy nàng ta bước vào thì lập tức khóa cửa lại.

“Mời tam công tử nếm điểm tâm trước, đại sư huynh và các sư huynh sư đệ khác đang bàn chuyện, chẳng mấy chốc sẽ cho công tử một câu trả lời hài lòng.”

Nam nhân ngồi một mình trong phòng giương mắt cười, nhìn nàng ta đổi bình trà nguội, “Đa tạ cô nương.”

“Đều là nhi nữ giang hồ, tam công tử cần gì phải khách khí.” Nữ tử hào sảng đối đáp, đôi mắt sáng ngời quan sát trực diện, “Dám hỏi gia phụ hiện tại thế nào rồi?”

“Cô nương là chỉ…”

“Phụ thân Vô Lượng Tử.”

“Thì ra cô nương là thiên kim của đạo trưởng Vô Lượng.” Tạ Vân Thư hơi ngạc nhiên, vờ như bừng hiểu, “Lệnh tôn vẫn khỏe, ngoài tính khí hơi nóng ra thì vẫn bình an.”

“Đa tạ công tử đã cho biết, phần nào an ủi thấp thỏm trong lòng.” Nữ tử nhìn mặt hắn chăm chú, đôi mắt đẹp sóng sánh, môi anh đào nhoẻn miệng cười, “Đừng gọi cô nương cô nương nữa, cứ gọi ta là Tương Lan.”

Tạ Vân Thư khẽ mỉm cười, “Gọi thẳng khuê danh chỉ e không ổn.”

“Cần gì phải câu nệ với phép tắc, giả sử thuận lợi thì có khi sau này đều là người một nhà cả mà.”

“Cô nương nói đúng.” Nhận lấy trà thơm do bàn tay ngọc đưa đến, cầm nắp trà gạt lá, nhất cử nhất động của nam nhân đều vô cùng ưu nhã, làm kẻ khác không dứt mắt nổi.

Tương Lan nhìn một lúc, đột ngột hỏi một câu ngoài lề, “Tam công tử tuấn tú nhã nhặn, chẳng hay đã có hôn phối chưa?”

Khẽ nhấp một ngụm, Tạ Vân Thư cười nhạt, “Mấy năm gần đây bận rộn, không rảnh để ý đến chuyện này.”

“Dựa vào nhân phẩm và gia thế của tam công tử, ắt hẳn sẽ có vô số cô gái Giang Nam kính mến, vậy mà không ai có thể khiến lệnh công tử động tâm sao?” Không để ý bản thân đã thất lễ, nàng ta vẫn hỏi thăm thêm, “Nghe nói nhị tiểu thư Bạch gia vẫn một lòng với công tử.”

“Cô nương nói đùa rồi.” Tạ Vân Thư miễn cưỡng đối đáp, “Đều là tin đồn vô căn cứ cả.”

“Giang hồ đều nói Tạ gia chú trọng nề nếp, nên tam công tử mới cẩn trọng tự kiềm chế vậy sao?”

“Quả thật xưa nay gia phụ dạy dỗ rất nghiêm.” Ngón tay gõ nhẹ lên lưng ghế, thần sắc đầy kiên nhẫn lễ độ.

Nữ tử nở nụ cười ngọt ngào, ân cần đẩy đĩa bánh qua.

“Đại sư huynh lề mề thật đấy, chắc cũng sắp xong rồi, mời tam công tử nếm bánh hạt dẻ của Hành Sơn trước.”

“Không sao, đại sự như thế tất phải bàn bạc cẩn thận, là tại hạ đến đột ngột thôi.” Miệng thì khách khí, nam nhân chống má, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Tam công tử nếm thử đi, đây mới là hạt dẻ, vừa thơm lại vừa ngọt.” Ý cười trên mặt nàng ta càng thêm sâu.

Hắn liếc nhìn rồi miễn cưỡng cắn một miếng, ánh mắt chợt động, lập tức đặt nửa miếng bánh còn lại xuống.

“Quả thật không tệ.”

“Nếu hợp khẩu vị thì công tử cứ ăn nhiều đi.” Nữ tử mím môi, hai mắt sáng lên.

“Xin nhận ý tốt của cô nương, đáng tiếc xưa nay ta không thích ăn ngọt.” Tạ Vân Thư đẩy đĩa về.

“Công tử không thích à? Tiếc quá, đây là món đặc biệt phòng bếp làm vì khách quý đấy.” Trên mặt hiện ra vẻ thất vọng rõ ràng, người đẹp nhíu mày, kẻ khác nhìn vào chẳng nỡ đành lòng.

Tạ Vân Thư liếc nàng ta, ánh mắt sâu thẳm như nhìn thấu đáy lòng, “Vậy thì đúng là có lỗi quá, sao dám từ chối ý tốt này.” Dừng một lúc, hắn cất giọng gọi, “Bích Chuẩn.”

“Có mặt.” Thanh niên tùy tùng đẩy cửa đi vào.

“Món bánh này được chuẩn bị riêng cho chúng ta, đáng tiếc ta không thích ngọt, từ chối thì bất kính, ngươi dùng thay ta đi.”

Mệnh lệnh này quả thực quá kỳ lạ, trong mắt người thanh niên lộ vẻ quái dị, song vẫn làm theo lệnh.

“Vâng.”

Không đợi đối phương đến gần, nữ tử đứng bật dậy, tay áo làm đổ bình trà, nước trà hắt cả vào bánh ngọt.

“Ây da, thất lễ quá.” Tỏ vẻ hốt hoảng, nữ tử nũng nịu xin lỗi, “Đĩa bánh này không thể dùng được rồi, để ta đi đổi đĩa khác vậy.” Một tay bưng đĩa sứ, nữ tử đi nhanh ra ngoài như chạy trốn.

“Trong bánh có gì vậy?” Ngân Hộc cũng đi theo vào, khá là tò mò.

“Xuân dược.” Tạ Vân Thư lắc đầu, dùng trà súc miệng.

Im lặng chốc lát, Bích Chuẩn khép miệng, “Lá gan nàng ta đúng là không nhỏ.”

“Da mặt cũng dày thật.” Ngân Hộc gật đầu cảm thán.

Hiệp nữ chính phái giang hồ thế này, coi như được dịp mở rộng tầm mắt. Có lẽ muốn nhân đó để bám víu quan hệ, một khi chuyện thành, xấu lắm cũng có thể dựa vào Tạ gia thầm giúp sức để chấp chưởng phái Hành Sơn, đến thời cơ thích đáng còn có thể tiến thêm một bước, Tạ gia có gia phong nghiêm ngặt tuyệt đối sẽ không cho phép con trai mang tiếng xấu, đeo cái danh bội tình bạc nghĩa trên lưng.

Bích Chuẩn đưa mắt nhìn dung mạo khôi ngô của ai kia, mấy năm nay ở Giang Nam có vô số nữ tử đem lòng kính mến lão đại, nhưng người to gan như thế thì vẫn là lần đầu tiên thấy, ngoài ngốc nghếch ra, thật sự là… quá ‘gan dạ’.

“Có nên đi nói không…” Người kia quá chậm, nếu không sao có cơ hội để người tới đây giở trò.

“Được rồi, cho phái Hành Sơn chút mặt mũi đi.” Tạ Vân Thư mỉm cười, “Đợi hắn diễn kịch xong sẽ tự đến thôi, gấp cái gì.”

“Đã để tam công tử chờ lâu rồi.”

“Không cần đa lễ, đều là người mình cần gì phải khách khí.” Tạ Vân Thư ngăn đối phương tạ lỗi, “Đã trấn an được những người khác chưa?”

Người đang cúi người đấy chính là chưởng môn tạm thời của phái Hành Sơn, “Không ai có dị nghị gì cả, sau khi được ta phân tích thiệt hơn thì đều đồng ý theo phụng Tạ gia, nhưng nếu sau này trưởng lão quay về, chỉ sợ…”

“Huynh không cần phải lo lắng đến chuyện này.” Tạ Vân Thư biết rõ vế sau là gì, “Nếu ta đã có thể để huynh ngồi lên vị trí này thì tất sẽ giúp huynh loại bỏ chướng ngại, những trưởng lão kia không nhiều người có thể về được, có lẽ qua một thời gian nữa phái Hành Sơn nên lo liệu hỉ sự rồi.”

“Hỉ sự?”

“Hỉ sự của huynh và Tương Lan cô nương.” Hắn cười nhạt, “Nhất định Vô Lượng trưởng lão sẽ rất vui khi con gái làm chưởng môn phu nhân.”

Mắt đối phương sáng lên, “Nhưng muội ấy…”

“Nàng ta là nữ nhân có dã tâm.” Tạ Vân Thư chỉ nói đến đấy rồi thôi, “Ta nghĩ nhất định huynh sẽ có biện pháp.”

“Công tử nói đúng.” Nếu có thể thành công thì đúng là biện pháp tốt để củng cố địa vị, dựa vào địa vị thanh danh của Vô Lượng trưởng lão, thì không cần cố kỵ những đồng môn không tuân theo kia rồi, “Đa tạ tam công tử đã thầm trợ giúp, tại hạ vô cùng cảm kích, nếu có thể làm được gì xin nguyện dốc hết sức khuyển mã.”

Tạ Vân Thư giơ tay lên, Ngân Hộc ở phía sau dâng một cuốn trục họa đến.

“Cần huynh giúp tạm thời chỉ có một chuyện.” Bình tĩnh nói ra mục đích chuyến này, “Mượn thế lực của quý phái, giúp ta tìm một người.”

“Tìm người?” Chuyện đơn giản tới nỗi làm người ta kinh ngạc.

“Đúng thế, bất kể là dùng cách gì cũng phải tìm bằng được nàng cho ta, nhưng phải nhớ giữ bí mật.” Lời nam nhân chợt dịu dàng.

“Nhất định tại hạ sẽ dốc hết sức, tìm được rồi lập tức đưa đến cho công tử ngay.” Nhìn lướt qua bức họa, dường như chỉ là thiếu nữ mười ba mười bốn tuổi xinh xắn, chỉ cần xuất hiện trong vùng lân cận thì nhất định dễ như trở bàn tay.

Bích Chuẩn bực bội ho khan, lại bị Ngân Hộc lườm một cái.

“Dùng bồ câu đưa tin là được rồi, chớ nên kinh động quá.” Tạ Vân Thư mỉm cười, đầu ngón tay lướt qua mái tóc của người trong bức họa, “Chỉ cần có thể tìm được nàng, huynh muốn phái Hành Sơn như thế nào cũng đều được cả.”