Dạ Hành Ca

Chương 72: Đi sớm




Dù ở Tạ gia náo nhiệt như chợ mà nàng vẫn đờ đẫn, không biết vì sao mình lại đến cái nơi mà bản thân tránh còn không kịp. Người bên cạnh nắm chặt tay nàng, gương mặt khôi ngô nở nụ cười, vẻ mặt bình thản gật đầu chào với khách đến, làm như không thấy những ánh mắt kỳ quái kia. Ngày sinh nhật của Tạ Chấn Xuyên, danh sĩ Giang Nam đều tề tựu về đây, tam công tử Tạ gia lại cứ đứng cạnh một thiếu nữ nửa bước không rời, vô hình xác nhận lời đồn trước đây.

“Thật là kỳ lạ.” Mặc Diêu nhìn hai người họ ở đằng xa.

“Đúng thế.” Lam Hiêu đồng cảm.

“Biểu cảm của chúa thượng…” Ngân Hộc cẩn thận ngẫm nghĩ.

“Như thể sẽ nhấc chân chạy biến đi vậy, nếu không việc gì lão đại phải giữ chặt chúa thượng.” Bích Chuẩn không chắc chắn lắm.

“Ngươi cũng cảm thấy như thế hả?”

“Ta cũng vậy.”

“Cả ta nữa.”

Bốn người thì thà thì thầm trong góc khuất.

“Chúa thượng không thích Tạ gia.” Mặc Diêu đưa ra kết luận chắc nịch.

“Vậy chúa thượng còn đến làm gì?” Lam Hiêu khó hiểu.

“Bắt chúa thượng làm chuyện mình không muốn…” Ngân Hộc gật đầu.

“Chỉ có lão đại mới làm được.” Bích Chuẩn vô cùng tò mò, “Ta rất muốn biết huynh ấy đã dùng cách gì, có phải là ở trên giường…”

“Để chúa thượng nghe được thì ngươi chết chắc.” Ngân Hộc ngắt lời, cố tỏ ra bình thản dưới ánh mắt thi thoảng quét qua của Ca Dạ.

“Ngươi không hiếu kỳ hả?” Bích Chuẩn rất muốn buôn chuyện, “Chứ với tính cách đó của chúa thượng, sao có thể để người khác kìm hãm được.”

“Đương nhiên là ta cũng tò mò, hay là ngươi đi hỏi đi.” Ngân Hộc liếc đồng bạn.

“Rồi để chúa thượng lột da luôn.” Mặc Diêu hả hê cười.

“Không đâu, có lão đại ở đó mà.” Lam Hiêu khá lạc quan.

“Huynh ấy sẽ đứng cạnh đưa đao.” Ngân Hộc cười mỉa.

“Làm sao có thể chứ.”

“Tuyệt đối không sai, nếu ngày đó hai người các ngươi cũng đi thì sẽ biết chúa thượng quan trọng với huynh ấy đến nhường nào, như thế thật là, hầy!” Hiếm khi thấy Bích Chuẩn phụ họa Ngân Hộc, chậc lưỡi liên hồi.

“Ta không hiểu chúa thượng nấn ná cái gì nữa.” Mặc Diêu như có điều suy nghĩ, “Lão đại quá tốt rất rất tốt, dù là ở Tây Vực hay Giang Nam thì thân thủ lẫn tướng mạo đều là số một, còn một lòng một dạ với chúa thượng, chẳng màng thanh danh.”

“Ta thấy Tạ lão gia tức tới nỗi đầu bóc khói xanh rồi kia kìa, đứa con cưng bị mê hoặc mãi đến tận thọ yến mới lộ mặt, lại còn xuất hiện cùng chúa thượng, khéo tức điên lên sẽ trục xuất huynh ấy ra khỏi cửa mất.” Ngân Hộc xoa cằm.

Bích Chuẩn bĩu môi, “Thế thì có gì không tốt, rời Dương Châu vừa hay có thể tự do sung sướng không bị gò bó, dù gì vàng bạc vẫn còn nhiều, dựa vào chúng ta còn sợ có kẻ không tròng dám trêu chọc hả.”

“Nói như thế, ta cũng mong đợi đấy.” Lam Hiêu tưởng tượng, “Tốt nhất là ngay hôm nay…”

“Các ngươi đúng là đám ích kỷ.” Mặc Diêu khinh bỉ cái nhìn của đồng bạn, khịt mũi coi thường, “Như thế sẽ khiến lão đại khó xử, phá hỏng thanh danh thì các ngươi tự hào lắm à.”

“Dù gì chúng ta cũng đâu phải người tốt.” Lam Hiêu thấp giọng lẩm bẩm.

Cả ba đồng thời gật đầu.

“Chúng ta không phải, nhưng huynh ấy là người tốt.” Ngân Hộc thở dài nặng nề, “Nên mới phiền toái.”

Quả thật Tạ Chấn Xuyên vô cùng tức giận.

Nhưng ông không để lộ ra mà vẫn cười cười tiếp đón khách khứa. Hôm nay đồng đạo võ lâm Giang Nam đều nể mặt mà đến, không thể vô lễ được.

Tạ Khúc Hành cảm thấy phụ thân bất mãn, song cũng chẳng làm được gì, dù sao bao con mắt cũng đang dõi nhìn, không thể mắng tam đệ lúc này được, chỉ đành nhắm một mắt mở một mắt. Mấy người con đều đang ra giúp chuẩn bị nghênh đón, con trai trưởng con trai thứ đứng cạnh vợ, Thanh Lam đứng cuối cùng, đáng ghét nhất là thiếu nữ đứng cạnh Tạ Vân Thư, đôi tay nắm chặt lấy nhau kia càng khơi gợi bao nghĩ ngợi lung tung. Nhưng che dưới tay áo, lại không ai có thể nhìn ra tay hắn đang chụp lấy cổ tay mảnh khảnh.

Bạch Phượng Ca trước đó vài ngày còn sóng vai im lặng nhìn hai người, sắc mặt toát lên vẻ đau thương. Tạ phu nhân thấy thế thì lấy làm áy náy, song ngại bên cạnh còn có đông đảo nữ quyến nên không tiện khuyên giải an ủi, bèn kéo nàng lại nhẹ nhàng nói chuyện, cố xua đi tâm trạng u oán của cô nương người ta.

Tạ Vân Thư sao không biết tâm tư của người nhà, mọi cơn sóng ngầm đều lọt vào đáy mắt, nhưng hắn vẫn chỉ mỉm cười, hễ rảnh rỗi là lại không quên cúi đầu hỏi nàng.

“Có mệt không?”

“Trông ngươi còn mệt hơn ta đấy.” Nàng nhếch mép cười nhạt.

“Qua một hồi nữa sẽ khá hơn, lúc mở tiệc ta phải đi mời rượu, tới khi đó nàng cứ ngồi chung với mẹ ta.”

“Hay tìm một gian phòng để ta tránh đi đi.”

“Nếu đã đến rồi thì cần gì phải tránh nữa.” Tạ Vân Thư nhướn mày chế giễu, “Xấu hổ hay sợ đây?”

“Ta sợ bị mấy ánh mắt kia xuyên thành mặt rỗ.” Nàng vẫn giữ thái độ thờ ơ, chẳng nghe ra vui buồn, “Tạ tam công tử đúng là không phải người tầm thường, cứ nhất định muốn làm lệnh tôn tức chết trong thọ yến à?”

Lần này thật sự không nhịn được, hắn bật cười khẽ, ngón tay giấu bên trong vuốt nhẹ cổ tay, “Vẫn còn giận hả?”

“Không.” Tuy đáp thế nhưng nàng vẫn hừ lạnh.

“Nàng đã đồng ý sẽ đến với ta rồi mà.”

“Ta không đồng ý, là ngươi cứ kéo ta đến.” Nàng cắn răng, “Ta cũng không bảo ngươi cứu ta.”

“Nhưng việc ta tự tiện điều động người đã đắc tội với cha rồi.” Tạ Vân Thư liếc mắt nhìn, vô tội nói, “Hơn nữa vết thương cũ của nàng tái phát, hại nàng suýt nữa phải bỏ mạng, sao ta có thể để nàng ở một mình được. Nếu nàng nhất quyết không chịu đến thì ta cũng đành vắng mặt, dù hậu quả có thể sẽ là cha đánh một trận hoặc đuổi ta ra khỏi nhà, nói chung dù là gì ta cũng chấp nhận.”

“Ngươi làm điều thừa thãi rồi, cứ khăng khăng kéo ta đến làm gì, tình cảnh bây giờ cũng không tốt mấy.” Nàng quay đầu đi chỗ khác, vừa vặn trông thấy Thanh Lam và Tống Vũ Thương tụm lại nhìn sang bên này rì rà rì rầm, Thẩm Hoài Dương đứng gần đó cứ chốc chốc lại đưa mắt nhìn, như thể muốn nói gì đấy.

“Đó là đệ đệ của Thẩm Hoài Y.”

Nàng cụp mắt nhìn chằm chằm dưới chân, mãi một lúc lâu vẫn không lên tiếng.

“Ta nói cho cậu ta biết nàng là người đưa vò đựng hài cốt của Hoài Y về, có lẽ là có nhiều chuyện muốn hỏi.” Tạ Vân Thư thấp giọng hỏi, “Có muốn nói gì với cậu ta không?”

“Người chết trong tay ta, còn có gì để nói nữa.” Tròng mắt đen sâu thẳm âm u tựa giếng nước, cô đơn lại não nề.

“Ta không tin là nàng, liệu có phải giáo vương…”

Nàng lại im lặng, lâu đến mức hắn cứ ngỡ sẽ không có được câu trả lời.

“Hoài Y… Khuyên ta rời khỏi Thiên Sơn, khi đó ta vừa nhớ ra mọi thứ, hoàn toàn không biết phải làm gì.” Nàng nói rất chậm mà giọng cũng rất nhẹ, trí nhớ xa xôi sau nhiều năm vẫn khiến lòng đau nhói, “Đối với ta giáo vương quá mạnh mẽ, chưa chắc đã trả thù thành công.”

“Ta rất sợ, Hoài Y nói ta không nên ở nơi đó, muốn đưa ta rời đi, bèn mạo hiểm trộm giải dược của Xích hoàn…”

“Y để lộ hành tung sao?”

“Hắn xông ra khỏi trùng trùng cơ quan, không để lại bất cứ dấu vết nào, nhưng thuốc giải kia…” Cơ thể mảnh khảnh run lên, lòng hắn cũng trầm xuống.

“Là giả?”

Sắc mặt Ca Dạ xám ngoét, như thể lại thấy tình cảnh của nhiều năm trước.

“Thứ hắn hao hết tâm cơ trộm được lại là cổ dẫn, giáo vương cố ý dùng cách đó để trừng phạt những kẻ dám vi phạm lệnh cấm.” Nàng mãi mãi không thể nào quên được, “Hắn chết đau đớn đến thế…”

“Không thể trách nàng được.” Tạ Vân Thư lập tức hiểu ra, hắn cũng biết rõ lợi hại của cổ dẫn, một khi vào cơ thể ắt sẽ kích hoạt cổ trùng trong người, chui vào phủ tạng cắn xé, đau đớn tới mức khiến người ta chỉ muốn được chết sớm, cho đến lúc cổ trùng chui vào não, cơn đày đọa đau tới mức không thể tưởng tượng nổi.

Rốt cuộc cũng đã rõ nghi vấn nhiều năm, lại càng thêm đau lòng vì nàng cứ tự trách, “Nàng không sai, nhất định y cũng hy vọng nàng làm thế.”

Nàng lắc đầu, sắc mặt tái xanh, “Vì ta nên hắn mới mạo hiểm, ngươi không biết hắn tốt đến mức nào đâu, nhưng cuối cùng ta lại dùng Thốn Quang đâm vào người hắn, vậy mà hắn còn… còn cười với ta…” Bàn tay bé nhỏ vô thức níu lấy ngực, nàng ngước mắt nhìn lên, bị mũi khoan vô hình hành hạ đến khó khống chế.

“Cũng giống mẹ ta vậy, đâm xuống nơi này, ta vẫn nhớ cái cảm giác đâm thứ sắc bén đó vào lồng ngực, cả đời không thể nào quên…” Âm thanh lành lạnh dần kích động, “Ngươi biết ta rất hận giáo vương, những người quan trọng của ta đều bị chính tay ta đâm chết, vì sao ta lại còn sống, làm một công cụ sát nhân như cái xác biết đi, ta muốn ông ta chết! Bất kể có trả giá bao nhiêu, biến thành đao phủ thế nào, dù là làm yêu ma khiến người ta căm hận, nếu có thể giết được ông ta thì ta bất chấp tất cả…”

“Ca Dạ!”

Tạ Vân Thư giữ lấy hai vai khẽ gọi, ánh mắt mơ màng kia làm hắn kinh hãi.

“Ca Dạ, ông ta đã chết rồi, nàng đã giết được ông ta rồi.”

Nàng nghẹn ngào không nói.

Hắn dịu giọng khuyên giải, hòng muốn đôi mắt mơ hồ cuồng loạn kia dần tỉnh táo lại.

“Giáo vương đã chết, nàng thành công rồi. Nàng không làm sai gì cả, đừng trách mình nữa, bọn họ đều hy vọng nàng sống tốt.”

Hắn hối hận vì đã hỏi quá nhiều, quá khứ lưng đeo bóng tối nặng nề, vết thương không bao giờ khép, điều duy nhất có thể làm là không nhắc đến. Một người, có thể chịu đựng nổi tổn thương tinh thần đến thế nào đây?

Ca Dạ đã đến giới hạn cùng cực, như dây cung kéo căng khổ sở đè nén đau đớn, bị số mệnh tối tăm giày vò liên tục, nếu cứ tiếp tục tái diễn thì rồi sẽ có ngày tan vỡ.

“Đừng nghĩ nhiều nữa, nàng đã làm tốt lắm rồi, cũng không có lỗi với ai cả.”

Niềm tin khi giết chết kẻ địch chiếm cứ toàn bộ, nhưng thành công rồi nàng còn lại gì đây? Một chớp mắt đấy, suy cho cùng người bên cạnh lại cực kỳ yếu đuối, làm hắn tràn ngập lo lắng bất an, rất muốn ôm nàng vào lòng trấn an. Chợt đúng lúc này Thanh Lam lại kêu gào, tiếng động ồn ào nhập tiệc tràn vào tai, tiệc rượu đã bắt đầu, phép tắc cần phải có, hắn phải đi mời rượu bồi yến với các huynh đệ.

Ca Dạ lấy lại tinh thần, bình tĩnh nhìn hắn rồi gạt bàn tay trên vai ra.

“Ngươi đi đi, ta không sao.”

“Nàng phải hứa với ta là không được tự tiện rời đi đâu đấy.” Tạ Vân Thư lo lắng.

“Ừ.” Nàng miễn cưỡng đáp, lại bổ sung thêm một câu, “Ta hứa với ngươi, nếu đi ta sẽ nói.”

Hắn vẫn không buông tay, kéo nàng đến gần phòng chính có khách khứa bạn bè đang ngồi, “Tạm thời nàng cứ ngồi cùng mẹ ta đi.”

“Không cần.” Nàng dừng chân, cau mày nói, “Ta muốn yên tĩnh một mình.”

Nàng đã khăng khăng thì hắn cũng chỉ có thể thỏa hiệp. Dẫn nàng đến thiên uyển yên ắng, dặn dò hạ nhân chuẩn bị đồ ăn thức uống, sau đó mới bất đắc dĩ đi đến đại sảnh làm tròn trách nhiệm, một lòng mong ngóng bữa tiệc kết thúc sớm.

Cảm xúc Ca Dạ đang không ổn, cuối cùng hắn vẫn lo lắng, đành gọi Mặc Diêu có thuật ẩn giấu siêu nhất trong tứ dực đến, âm thầm để mắt tới nàng.