Dạ Hành Ca

Chương 61: Nghe khúc




Hoa liễu bên bờ rũ xuống mặt nước, trải dài từ lầu các cho tới trên núi.

Sấu Tây hồ rộng mười dặm, là thắng cảnh từ thời kỳ Lục triều cho đến nay.

Thuyền hoa lướt trên mặt nước, sắc núi phản chiếu đẹp không bút nào tả xiết. Tạ Vân Thư đứng một bên hết chỉ đông chỉ tây kể nàng nghe nào truyền thuyết nào chuyện xưa, bình về nhân vật phong lưu từ thời Lục triều, biết rõ từng chuyện như lòng bàn tay. Ca Dạ hứng thú nghe chuyện, hai người ngồi trong thuyền lúc thì chơi đoán*, khi lại đánh cờ ngắm cảnh, vô cùng vui vẻ sảng khoái. Đến lúc tới cầu Nhị Thập Tứ thì hoàng hôn cũng buông xuống, thuyền đi quanh hồ dần tụ lại, tất cả đều tạm nghỉ chân ở đình nhỏ cạnh cầu.

(*Một trò chơi, thường dùng làm tửu lệnh, lấy hạt dưa, hạt sen hoặc các con cờ đen trắng nắm trong lòng bàn tay, để người khác đoán chẳn lẻ, số lượng hoặc màu sắc, người đoán trúng thì thắng.)

Ca Dạ ngạc nhiên, “Bọn họ đang đợi gì vậy?”

“Nàng sẽ biết ngay thôi.” Tạ Vân Thư nắm tay nàng đi ra khỏi thuyền hoa, đứng đợi ở mũi thuyền.

Đình xây gần mé nước, trông nhỏ xinh mà lại rất nên thơ.

Trăng sáng như sương, ánh trăng bàng bạc ôm chầm cả đất trời, bóng trăng dập dềnh thuyền hoa lay động. Tất cả im lặng khoảng một nén hương, rồi ngay sau đấy hơn mười ca nữ vấn hai búi tóc nối đuôi đi ra, trên váy các nàng điểm xuyết những bông lựu đỏ, ống tay áo dài phất phơ như mây lại như sương, bước chân mờ ảo tựa thần tiên chốn nào. Trong phút chốc bao âm thanh đều ngưng bặt, chỉ còn mỗi tiếng nước chảy róc rách.

Chỉ chốc lát sau, tiếng tiêu vang lên.

Tiếng tiêu kia mới trong trẻo làm sao, có xót thương đấy nhưng nào oán hờn, dẫu có buồn đau nhưng chẳng cần sầu thương, tiếng tiêu gột rửa bao triền miên dai dẳng, chỉ đọng lại vẻ sáng ngời tươi mới. Âm thanh vang vọng dưới ánh trăng chiếu rọi, lại mơ mộng sau ánh đèn thuyền hoa, mặt nước hồ bập bềnh lấp lánh như dải ngân hà rọi sáng muôn nơi, giữa một vùng đất trời bao la, ta chỉ còn nghe mỗi khúc nhạc này. Tuy kỹ năng của các nàng không quá xuất chúng, nhưng đặt trong tình cảnh này lại có vẻ lay động vượt trội.

Tiếng nhạc kết thúc đã lâu Ca Dạ mới sực hoàn hồn, dựa vào người bên cạnh thở hắt một hơi.

“Ba phần trăng chiếu canh thâu, hai phần dành trọn Dương Châu đêm nào*, quả thực không uổng câu thơ này.”

(*Đây là hai câu cuối của bài thờ Ức Dương Châu của Từ Ngưng, Nguyễn Minh dịch.)

“Cứ trời quang trăng tròn là sẽ có buổi biểu diễn này, nếu nàng thích thì lần sau lại đến xem nữa.” Hắn mỉm cười đáp, vì nàng thích mà mình cũng vui theo.

Tiếng tiêu đã dứt, thuyền dưới cầu cũng chậm rãi tản đi, lúc bấy giờ khó mà tránh được nữ tử chốn hoa lâu ở bên cầu Nhị Thập Tứ, các nàng oanh yến đứng dựa bên lan can, hễ phát hiện nam tử hợp ý là lại vươn tay mời chào. Cho tới khi hai người ngồi thuyền hoa lướt qua, chỉ thấy sắc áo hồng vẫy khắp lầu, nhan sắc tựa hoa thắm, tiếng đón đưa trong trẻo rộn rã, khiến khách quá đường bất giác đưa mắt nhìn.

Tạ Vân Thư liếc nhìn một cái rồi dắt nàng đi vào khoang, Ca Dạ nhìn đám nữ nhân tô son trét phấn mời chào ai kia thì cười ngặt nghẽo, lại còn không quên chế giễu, “Dù không có cái danh hiệu của Tạ gia công tử thì ngươi vẫn nổi trội đấy chứ nhỉ, nhìn tình cảnh này ấy hả, dù ngươi không có bạc người ta cũng sẵn sàng chi cho ngươi.”

Tạ Vân Thư còn chưa kịp đáp lời thì bên kia đã truyền đến tiếng cười to.

Một thùng nước hồ đột nhiên bắn tới, Tạ Vân Thư nhanh chóng ôm lấy Ca Dạ dời chân né đi, đến khi định thần nhìn lại thì kẻ đùa dai chính là Tống Vũ Thương.

Hai người chỉ mải miết nghe khúc ngắm cảnh mà không hề phát hiện người quen đi theo sau thuyền hoa, lại còn cả Tứ Dực đứng sau lưng Tống Vũ Thương. Mấy ngày qua đám này chỉ toàn đi theo Tống Vũ Thương vui chơi khắp chốn, rất ít khi ở lại Tạ gia, không biết thế nào mà lại đến Sấu Tây hồ này.

“Vân Thư nay có mỹ nhân trong ngực rồi, nào còn rảnh rang ngó nhìn cỏ dại nơi khác nữa. Diệp cô nương chưa thấy được cảnh tượng long trọng năm đó của cậu ta đâu.” Bỏ lại thùng gỗ, Tống Vũ Thương mở quạt xếp ra phẩy phẩy, có hứng thú lật lại chuyện cũ, “Khi đó ta với cậu ta đi ngang qua cầu Nhị Thập Tứ, chỉ cưỡi ngựa trắng thôi mà cậu ta đã hớp hồn hết biết bao thiếu nữ rồi, thậm chí còn có khuê tú khổ sở đứng trên cầu đợi, chỉ để mong có thể nhìn thấy cậu ta một lần, gieo họa tương tư nhiều lắm, nợ tình đếm không xuể…”

Vì phải nghiêng trái né phải mà Mấy câu cuối cùng khá tốn sức nói ra, mâm trái cây bị Tạ Vân Thư xem là ám khí phóng đến, bồ đào lê băng bay tới hại Tống Vũ Thương vô cùng thảm, trượt chân một cái suýt nữa rơi xuống hồ, vậy là vội vã hô tha mạng.

“Vân Thư dừng tay, ta không nói nữa, sẽ không để Diệp cô nương biết chuyện phong lưu hồi trước của ngươi, lại càng không nói năm đó chúng ta cùng nhau ngắm hoa khôi, ai hẹn… Oái… Ối!”

Kết quả của việc phân tâm là xui xẻo đạp phải lê trượt té nhào, chống khuỷu tay đứng lên thì lại trúng một quả bồ đào tiếp tục ngã chỏng vó tiếp, tiếng kêu đau lần này tuyệt đối là thật.

Tứ Dực đứng bên cười ha hả trên nỗi đau của người khác, Ca Dạ lạnh lùng liếc một cái, tiếng cười lập tức tắt ngúm. Thấy bọn họ không dám ho he gì, hai mắt Ca Dạ sáng lên, thân hình nhanh chóng lướt qua.

Ngân Hộc bị trói tay trói chân ném xuống mặt hồ, Mặc Diêu còn chưa kịp hoàn hồn cũng rơi xuống, kế tiếp là Lam Hiêu, mặt hồ vốn yên ả nhất thời bị phá vỡ, nước bắn lên không ngừng. Bích Chuẩn nhìn đồng bạn giãy giụa trong làn nước rồi lại nhìn bóng người giơ tay áo trước mặt, ngoan ngoãn chấp nhận số phận nhảy xuống.

Tống Vũ Thương ở bên há to miệng, phải mất một lúc lâu mới khôi phục được từ cơn kích động sợ hãi, hắn ôm bụng cười như điên dại, cười tới nỗi cơ mặt vặn vẹo. Mãi đến khi thuyền của hai người rời xa thì Tứ Dực mới leo lên thuyền mình, ướt như chuột lột trông cực kỳ thảm hại.

“Không ngờ…” Mặc Diêu đờ đẫn nhìn bóng thuyền.

“Tuyết sứ ngài ấy…” Ngân Hộc không cách nào tin nổi.

“Vậy mà lại…” Bích Chuẩn vừa vắt y phục vừa chậc lưỡi lắc đầu.

“Thay đổi thật.” Lam Hiêu nhổ phụt một bãi nước bọt, nói ra tiếng lòng của cả bốn người.

Tống Vũ Thương vẫn còn đang cười vật vã nghe rất chói tai, bốn người đưa mắt nhìn nhau, đồng loạt nhếch mép cười nham hiểm.

Tùm!

Sấu Tây hồ cảnh đẹp như thơ lại thêm một người rơi xuống nước.

Thứ duy nhất không thích hợp chính là tiếng gào thét.

“Cứu với… Ta không biết bơi… Ọc ọc ọc ọc…”

***

“Đồ quá quắt.” Tống Vũ Thương vịn vai Tạ Vân Thư vừa đi vào vừa tố cáo, “Ngươi biết ta không biết bơi mà lại để mặc bốn tiểu tử kia ném ta xuống hồ, suýt nữa hại ta mất mạng rồi.”

“Ta thấy ngươi chơi hợp với chúng đấy chứ.” Tạ Vân Thư đưa tay đẩy trán đối phương ra, tránh nước bọt bắn lên mặt mình.

Nhắc đến đây Tống Vũ Thương lại giận dữ, “Chúng nó mới bao nhiêu tuổi chứ, rặt một bụng ý đồ xấu, không phải hạng người có thể sống chung, thật sự do ngươi dạy dỗ đấy hả?”

“Ta chỉ có nhiệm vụ giám sát, không quản thúc nhiều.” Tạ Vân Thư nén cười đến nội thương, “Hay là để ta bảo chúng tới xin lỗi ngươi?”

Tống Vũ Thương rất muốn gật đầu, nhưng cuối cùng cũng không mặt dày được, cắn răng nghiến lợi nói, “Thôi đi, ta không tin mình không trị được đám tiểu quỷ đấy.”

Tạ Vân Thư nhắc nhở, “Người ở Thiên Sơn không dễ dây vào, tự ngươi cẩn thận đấy.”

Tống Vũ Thương tạm thời quẳng phiền toái ra sau đầu, thấy xung quanh không có ai là lại bắt đầu tiến tới tám chuyện.

“Không nói chuyện này nữa, ngươi định cưới Diệp cô nương thật à?”

Tạ Vân Thư sững sờ, “Nói bây giờ còn sớm lắm.”

“Ngươi không cố gắng vì mục tiêu này sao?” Thấy đối phương né tránh, Tống Vũ Thương rất không hài lòng, “Bớt giả bộ đi, ánh mắt ngươi nhìn nàng đắm đuối đến mức giết được người đấy, có kẻ ngu mới không nhìn ra.”

“Ngươi muốn nói cái gì?”

“Ngươi không quan tâm nàng ta mãi mãi có dáng vẻ ấy hả? Dù hai người đứng cạnh nhau nhìn rất hợp, nhưng quả thật rất khác biệt, qua mười năm nữa e sẽ thành cha con mất.” Dù là trêu chọc nhưng cũng có nghiêm túc, Tạ Vân Thư không lên tiếng.

“Cả con cháu cũng là vấn đề nữa, ta nói chứ, với vóc dáng kia của nàng thì sau này sẽ sinh khó đấy, đến lúc đó ngộ nhỡ… Khụ, hơn nữa với xuất thân lai lịch của nàng ta thì chắc chắn không qua được ải của bác trai rồi, nếu không đã không mời tiểu thư Bạch gia tới Dương Châu, huống hồ đến lúc này rồi mà bác trai vẫn không định gặp Diệp cô nương, không phải ngươi không hiểu đấy chứ.”

“Ngươi còn nghĩ gì nữa hả?”

“Còn nữa à?” Tống Vũ Thương phớt lờ ý lạnh, nghiêm túc ngẫm nghĩ, “Ngươi không trị nàng được, nàng ta vừa cứng đầu lại lạnh lùng, không thích qua lại với người khác, rất dễ đắc tội, sống chung với nữ nhân như vậy mệt lắm. Tuy nói thế có phần thất lễ, nhưng vì là huynh đệ nên ta mới không muốn sau này ngươi phải khó chịu, nên nếu còn kịp thì may buông tay đi, nếu không phiền phức sẽ…”

“Không kịp rồi.”

Bị ngắt lời, Tống Vũ Thương nhất thời kinh ngạc, “Ngươi nói gì cơ?”

“Không kịp nữa rồi, người ta muốn chỉ có mình nàng.” Tạ Vân Thư ngoái đầu nhìn lại, bình tĩnh như mặt nước phẳng lặng, “Điều ngươi nói ta cũng từng nghĩ đến, cũng biết sau này sẽ có rất nhiều rắc rối, nhưng ta không có cách khống chế, cũng không có cách buông tay.”

“Ngươi nói đúng, nàng cố chấp bướng bỉnh, xưa nay chưa từng đếm xỉa đến bản thân. Lại còn cực kỳ kiêu ngạo, tuyệt đối sẽ không bước vào một nơi không hoan nghênh mình, nàng khinh thường bước vào cửa Tạ gia, càng không biết hạ mình lấy lòng người khác, nếu thật sự ép đến mức quá đáng thì nàng sẽ nhẫn tâm dứt bỏ.” Vừa nói Tạ Vân Thư vừa cười, thở dài một tiếng đầy cam chịu nhưng ánh mắt lại toát lên vẻ thương yêu, “Nữ nhân như nàng, tuyệt đối không có người thứ hai.”

“Ta nghe mà thấy không đáng để ngươi yêu chút nào.” Tống Vũ Thương nhìn vẻ mặt của hắn là biết không thuyết phục được rồi, không cam lòng lẩm bẩm.

“Ngươi không hiểu đâu.” Hễ nhắc đến người kia là Tạ Vân Thư lại vô cùng dịu dàng, “Nếu không như thế thì nàng đã không sống sót được ở Thiên Sơn rồi, càng không thể bảo vệ ta để ta quay về Giang Nam, kiêu ngạo kiên định kia là thứ chống đỡ nàng sống tiếp. Nhưng đến nơi này…”

“Lại như thần khí vậy, lúc chiến đấu thì rất thích cực kỳ sắc bén, những lúc bình thường lại ngại cầm tay. Mọi người chỉ thấy vẻ xa lạ không hợp thời của nàng, mà không hiểu nàng đã sinh tồn trong hoàn cảnh nào.”

“Sao ngươi cứ nói tốt cho nàng ta như bị đầu độc vậy.” Nghe người bạn bộc bạch tâm sự, Tống Vũ Thương có vẻ xúc động.

“Nghe nói nàng xuất thân từ ma giáo, là các ngươi lại nhận định nàng dùng bí thuật tà pháp để mê hoặc ta.” Tạ Vân Thư cười khổ, “Ta cũng hy vọng như vậy lắm chứ, chí ít còn chứng minh nàng có tình cảm với ta…”

“Ngươi nói nàng vô tình với ngươi sao? Sao có thể được, Tứ Dực nói lúc ở Thiên Sơn các ngươi đã có tình rồi, hơn nữa nàng ta chỉ người lúc ở trước mặt ngươi, ý ta không phải bình thường nàng không cười, mà là…” Tống Vũ Thương gãi đầu, không tìm được từ miêu tả thích hợp.”

“Vì nàng vui thôi.” Tạ Vân Thư biết bạn mình nói gì, không khỏi mỉm cười, “Chỉ là nàng có thể bỏ qua những phiền toái khi ở bên ta mà thôi.”

“Vậy thì chứng minh nàng ta không thích ngươi rồi.” Cuối cùng Tống Vũ Thương cũng hùng hồn.

“Nàng không muốn ta hối hận.” Tạ Vân Thư chần chừ, “Hay nói là, nàng cho rằng ta sẽ có ngày hối hận.”

“Nghĩ thôi đã thấy khó, ta cũng cảm thấy chắc chắn ngươi sẽ hối hận.” Tống Vũ Thương im lặng một lúc rồi thấp giọng khuyên nhủ, “Hay là đổi sang người khác đi.”

“Ngươi cho rằng sau khi thích nàng rồi, ta còn có thể gặp được người khác à?” Hắn không tức giận mà bình tĩnh hỏi ngược lại.

“Đúng vậy, những người khác đều rất bình thường.” Tống Vũ Thương tức giận siết lấy hắn, “Được rồi, ta biết mình đang nói nhảm, nhưng nếu cứ khăng khăng thế, ta chúc ngươi may mắn.”

“Cám ơn, đúng là ta rất cần vận may.” Nhìn ông bạn làm ra vẻ ngửa mặt thở dài, Tạ Vân Thư buồn cười đấm một phát, “Đi thôi, tối nay ta mời rượu ngươi.”

Nhắc đến rượu, Tống Vũ Thương lập tức lên tinh thần.

“Muốn Túy Hoa Âm mà bác gái tự tay ủ cơ, chí ít cũng là cái loại đã cất được bảy năm kia kìa.” Rượu xuân do Tạ phu nhân cất là số một Dương Châu, đáng tiếc vì người không khỏe nên mỗi năm làm rất ít, ngay đến người Tạ gia còn coi như châu báu, không dám lấy ra nếm nữa là.

Tạ Vân Thư liếc sang, “Ngươi mơ hay quá nhỉ.”

“Năm năm cũng được.”

“Nằm mơ.” Hắn hất vai hất tay đối phương ra, nhưng chưa gì đã lại bị bám vào.

“Ba năm cũng được, tình huynh đệ ta ít nhất cũng phải chừng này.” Tống Vũ Thương nghiêm mặt yêu cầu.

Đối với hạng người mặt dày vô sỉ này, Tạ Vân Thư chỉ đáp đúng một chữ.

“Cút.”