Dạ Hành Ca

Chương 60: Ngẫu ngộ




Tiêu Thế Thành nhìn theo bóng lưng của hai người mà thở dài.

“Ngươi nói đúng, quả nhiên không thể thu phục cô ta được.”

Xích Truật cũng nhìn theo, nét mặt khá phức tạp, “Dù rời khỏi Thiên Sơn rồi, cô ta vẫn là Tuyết sứ.”

“Cô ta lợi hại đến vậy sao?” Tiêu Thế Thành không cam lòng hỏi, tuy trong lòng biết tỏng đáp án.

“Thế tử cũng thấy rồi đấy.” Ngẫm nghĩ một hồi, Xích Truật không khỏi tự giễu, “Năm đó dù đã trúng Thanh Già tán mà cô ta vẫn chạy thoát khỏi mật thất, lại còn giết sáu tùy tùng của ta, đến nay vẫn không đoán ra được cô ta làm như thế nào.”

“Đúng là đáng tiếc.”

“Có khi nước sông không phạm nước giếng lại là chuyện tốt, cô ta đã hứa sẽ không nhúng tay vào chuyện của Tạ gia nữa.”

“Đó là vì ta không còn cơ hội.” Tiêu Thế Thành hờ hững đáp, “Muốn khôi phục thế lực của Nam quận thì chí ít cũng phải mất năm năm.”

“Thất thủ lần này chẳng qua chỉ là tạo hóa trêu người mà thôi.” Trùng hợp thế nào lại kéo cả ma tinh ở Tây Vực vào, thực khiến người khác phải thở dài.

“Tạ Vân Thư! Coi như hắn may mắn.”

“Thế tử không định rêu rao à?”

“Cô ta nói đúng, ta không đánh cược được.” Xưa nay chưa từng thấy Tiêu Thế Thành có vẻ mặt bó tay như lúc này, “Hơn nữa chọc giận Tạ gia cũng chỉ thêm hỏng việc, hiện tại còn chưa phải lúc.”

“Thế tử anh minh.” Không biết vì sao, Xích Truật lại âm thầm thở phào.

Tiêu Thế Thành im lặng một lúc, “Rốt cuộc cô ta với Tạ Vân Thư có quan hệ thế nào, ta thấy không giống là chủ tớ đơn thuần.”

Người bên cạnh không đáp, hắn cũng không có được câu trả lời mình muốn, tự mình suy nghĩ, “Với thân phận của Tạ Vân Thư mà hắn lại cam chịu đứng dưới người khác, kể cũng là chuyện lạ.”

Ca Dạ rời khỏi vườn ngự uyển dưới sự chỉ dẫn của thị nữ, đúng lúc này một người đẹp mặc y phục tím từ bên kia hành lang lộng lẫy đi đến, theo đằng sau còn có thị nô hầu hạ. Trên tóc nàng ta cài ngọc làm trang sức, bước chân lại có vẻ run rẩy, lướt qua chỗ nào chỗ ấy thơm ngát. Hai bên đi lướt qua nhau, nhưng đi chưa được mấy bước thì người đẹp bỗng ngoái đầu lại, nhìn đăm đăm bóng người đã ra khỏi nguyệt môn.

Sững sờ một hồi, nàng ta cất bước chạy nhanh ra khỏi hành lang, vội vã chạy lên vọng lâu gần đó, hổn hển nhìn bóng người bước lên sơn đạo.

Nam tử tuấn mỹ mặc đồ đen gần như hòa vào bóng đêm, sóng vai cùng cô gái bận váy lụa trắng, dưới ánh đèn, cô gái ngẩng mặt lên nói gì đó, rồi một nụ cười thoáng qua trên mặt người nam nhân kia, trong chớp mắt đã xua tan khí chất lạnh lùng.

Người đẹp nhìn theo rất lâu, cho tới khi bóng đêm nuốt chửng hai người họ, tay ngọc siết chặt khăn lụa đè nén tiếng kêu kinh hãi, nhưng lại không thể ức chế được yêu hận gào thét, giọt lệ như châu lăn xuống gò má phấn nộn.

“Công chúa, công chúa!” Thị nữ sau lưng chạy tới, luống cuống nhìn chủ nhân khóc, vội vã tô đậm lớp trang điểm ở mắt, “Sao vậy ạ, vương gia vẫn đang chờ công chúa qua, nếu còn trễ nữa e là sẽ nổi giận mất.”

Nàng nghẹn ngào một lúc lâu rồi để thị nữ dặm lại son phấn, theo đường tắt đi sâu vào vườn ngự uyển. Chính giữa tẩm điện xa hoa có một chiếc giường lớn được bao phủ bởi làn hương hợp hoan đặc chế của Tây Vực, mấy cơ thể nữ trắng muốn uốn éo như xà, khí tức dâm mỹ tràn ngập khắp phòng.

Gã nam nhân trung niên béo mập trên giường mất kiên nhẫn dùng sức kéo nàng ngã xuống mép giường, bàn tay to đeo ngọc ban chỉ không chút lưu tình xé nửa bên y phục, phủ lên bờ ngực mèm mại.

“Sao lại đến trễ vậy hả, càng ngày càng không nghe lời rồi, lại còn muốn ra vẻ công chúa hử?” Nam nhân thô lỗ nắn bóp, nàng ta nén đau cố nở nụ cười, “Vương gia trách lầm rồi, Sa Lâm nghe nói vương gia triệu đến, nhất thời vui quá không biết phải mặc bộ nào mới đẹp, nghĩ tới nghĩ lui làm chậm thì giờ, đã khiến vương gia chờ lâu rồi.”

Như thể được lấy lòng, nam nhân buông nhẹ sức lực, “Mặc bộ nào cũng như nhau, dù gì thì…” Tiếng lụa rách vang lên cái *xoẹt*, món đồ cuối cùng cũng rời khỏi cơ thể. Dưới ánh đèn đường cong lả lướt càng quyến rũ mê hồn, tiếng thở gấp càng lúc càng dồn dập, gã nam nhân trở mình bám vào cơ thể mềm mại mà di động. Cử động tùy ý làm đổ cúp bạc ở đầu giường xuống, rượu bồ đào đỏ tươi chảy thành dòng trên thảm Ba Tư rồi thấm vào hoa văn trắng tuyết, để lại dấu vết không cách nào lau sạch.

***

“Đại ca tìm đệ à?”

Bước vào đại sảnh đón khách, Tạ Khúc Hành đang khách sáo chuyện trò cùng một thanh niên, nghe thế thì nghiêng đầu sang.

“Tam đệ, đây là Ngọc Tùy công tử mới từ phương Bắc đến.”

Vị công tử trẻ tuổi áo xanh thong thả chắp tay với hắn, điềm đạm mỉm cười, “Từ lâu đã nghe tiếng Tạ tam công tử là nhân tài xuất chúng, nay vừa thấy đúng là không ngoài dự đoán.” Giọng nói dễ nghe như suối nước róc rách, có cảm tưởng như đang đắm mình trong gió xuân.

Biết hắn không hiểu, Tạ Khúc Hành lên tiếng.

“Ngọc công tử đây được lão tiền bối ở võ lâm phương Bắc giới thiệu gặp mặt, đến Giang Nam làm quen với phong cảnh nhân tình.”

Ngọc Tùy cười nhạt, “Vừa hay nghe thấy thanh danh của Tạ tam công tử, tại hạ có ý muốn kết giao nên lỗ mãng xin gặp.”

“Đa tạ Ngọc công tử đã coi trọng, Thư Vân phiêu bạt ở bên ngoài nhiều năm, nào có thanh danh gì, đã làm công tử phải thất vọng rồi.” Người tìm đến cửa qua lại như thế không hề ít, nhưng có được khí chất xuất chúng thế này lại là người đầu tiên. Bình thường đại ca sẽ cản lại giúp hắn nhưng lần này lại phá lệ, chắc là vì tiền bối có tiếng tăm giới thiệu, điều này khiến hắn không khỏi để tâm.

“Tam công tử khiêm tốn quá rồi, dù Ngọc mỗ không hiểu biết gì nhiều về giang hồ, nhưng cũng từng nghe qua hành động vĩ đại của hai vị một mình áp chế thế lực của Nam quận.”

“Đó chỉ là tin đồn mà thôi, toàn là được bằng hữu giang hồ cất nhắc.” Tạ Khúc Hành khiêm tốn.

“Hành động này quả thực rất hả dạ, mọi người truyền tai nhau đều khen ngợi hết lời, tại hạ vô cùng bội phục.”

“Đã khen nhầm rồi.” Hắn tỏ vẻ thờ ơ, chỉ cảm thấy người trước mặt thần bí khó lường, từ dung mạo khí chất mà xem thì tuyệt đối không phải là hạng bình thường xoàng xĩnh, dáng vẻ lại không giống kiếm khách giang hồ, trái lại trông giống công tử thế gia sống trong nhung lụa hơn, “Ngọc công tử là người nơi nào? Nhà làm nghề gì?”

“Tại hạ là người Tây Kinh, trong nhà kinh doanh buôn bán, chỉ là chút làm ăn nhỏ không đáng để nhắc đến.” Đối phương mỉm cười, dáng vẻ trước sau như một, “Xưa nay tại hạ luôn có lòng ngưỡng mộ với các hiệp sĩ anh hùng, nếu Tạ huynh không ngại thì có thể kết giao bằng hữu không?”

“Đã vào Tạ gia tức là bằng hữu, Ngọc công tử cần gì khách khí.”

“Nếu tam đệ có rảnh thì dẫn Ngọc công tử đi dạo đó đây, thưởng thức cảnh đẹp Giang Nam đi.” Thấy hắn muốn từ chối, Tạ Khúc Hành ho một tiếng, “Đây cũng là ý của cha.”

Ý của cha sao?

Rốt cuộc là do lai lịch thâm sâu của Ngọc công tử, hay là bất mãn hắn suốt ngày cứ theo sau Ca Dạ? Ắt là cả hai rồi. Nhìn ánh mắt ra hiệu của huynh trưởng, hắn quả thực rất muốn cười, lại không khỏi khổ sở.

Càng lúc Ca Dạ càng muốn rời khỏi đây, nếu không phải cần để ý tình hình của Nam quận vương thế tử một thời gian thì nàng đã sớm rời xa Dương Châu rồi, việc gì phụ thân phải dùng kế như vậy.

Sau hai ba ngày sống chung, nghi ngờ càng thêm sâu.

Hành động chi tiêu của Ngọc Tùy đều bình thường, nhưng đi xe ngựa đến Giang Nam lại là bốn con ngựa tốt ngày đi ngàn dặm; dù chỉ là một bộ thanh sam đơn giản, song dáng vẻ khí phách lại còn hơn vương tôn công tử; khiêm tốn nhã nhặn, lời nói có tiến có lùi, tuyệt đối không dư một lời; đối đãi độ lượng, nhưng tùy tùng một mực kính cẩn, tôn kính đối đáp như thần minh.

Thế gia họ Ngọc ở Tây Kinh có một nhân vật bực này sao, ngay cả đại ca cũng không biết.

Lúc này cả hai đang ngồi trong trà lâu phẩm trả nói chuyện, đề tài trải dài từ trời Nam đến biển Bắc, y trả lời rất tài tình, có nhận xét riêng trong việc phân tích lý lẽ, khiến hắn càng khắc sâu ấn tượng. Người xuất sắc như vậy, nếu là bạn thì đúng là niềm vui lớn, nhưng nếu là địch thì…

Bất chợt một bóng người xuất hiện ở đầu đường huyên náo đã thu hút ánh mắt hắn.

Cách rất xa, Ca Dạ cầm quạt tròn ngắm nghía rồi lại chọn kiểu dáng khác giữa gian hàng, có vẻ do dự không chắc chắn, đầu ngón tay đụng lên chuông bạc treo trên quầy, để lộ cổ tay trắng muốt như ngọc.

Ba ngày không gặp, nỗi nhớ đầy vơi khó lòng kìm nén.

Hắn buột miệng cáo từ với người ngồi đối diện, bất chấp thất lễ tạm thời lui ra.

“Ta cảm thấy quạt hoa đào này không tệ.”

Nghe thấy âm thanh quen thuộc, cô gái bất giác ngẩng đầu lên, trông thấy gương mặt tuấn tú trên đỉnh đầu đang mỉm cười với nàng. Tâm tình bỗng nhiên tốt lên, nàng nhận lấy cây quạt hắn đưa đến, trên mặt quạt vẽ mỹ nhân rực lửa mặt hồng hào, có vẻ náo nhiệt của thế tục.

“Y phục thường ngày của nàng toàn là màu trắng đơn giản, phối với cây quạt này trông hợp lắm.” Hắn đề nghị đúng trọng tâm.

“Cái này không đẹp à?” Nàng cầm lấy một cây quạt vẽ hình Điêu Thuyền, có vẻ phong tình của mỹ nhân dưới trăng.

Hắn liếc mắt rồi dịch lại gần bên tai, “Không đẹp bằng nàng.”

Không biết là vì hơi nóng hay vì lời ca ngợi mà tai nàng bất giác đỏ lên.

Hắn bật cười, tỏ ý bảo chủ quầy gỡ chuông bạc xuống, “Thích cái này hả?”

“Ta chỉ nhìn xem thôi.” Nàng cố chấp phe phẫy quạt, quả nhiên màu hồng đào rất hợp với màu áo ngọc bích nàng mặt.

“Lần trước là đeo trên chân, còn cái này là vòng tay.” Âm thanh *ting tang* lẫn cùng lời giải thích, nàng cố nén cảm giác khó chịu để hắn buộc vào. Đúng lúc này bỗng một chú chó lông trắng như tuyết chạy đến, ngửi đông ngửi tây trông rất đáng yêu, mà tình cờ sao trên cổ chú ta cũng đeo chuông bạc, chạy trên đường vang lên âm thanh *ting tang* vui tai.

Ca Dạ nhìn chú chó nhỏ rồi lại trợn mắt nhìn chuông bạc trên tay, cuối cùng nhìn hắn.

Hắn không kiềm được bật cười, giải thích cho nàng rồi đặt chuông bạc xuống lại gian hàng. Ca Dạ cắn môi, lúng túng nhưng không tiện phát giác, xoay người định đi thì bị hắn kéo lại.

“Mấy ngày nay hơi bận, ngày mai ta sẽ đưa nàng đi thuyền hoa, du ngoạn Tây hồ có được không?”

Nàng gật đầu một cái rồi vùng tay ra tự mình bước đi.

Nhìn vạt váy xanh nhạt hòa lẫn vào đám đông, khóe môi nam tử bất giác cong lên.

Mà trong đám người cách không xa, Ngọc công tử đến từ Tây Kinh nheo mắt nhìn bóng lưng dần dần biến mất, lâm vào trầm tư.