Dạ Hành Ca

Chương 58: Từ chối




Bị một đám nữ nhân bao vây không nhúc nhích được là tư vị thế nào?

Trước đây nàng không biết, cho tới khi Tạ phu nhân có lòng tốt ân cần hỏi đến chỗ ở.

Ban ngày bà thường xuyên ở cạnh nàng chuyện trò thuê thùa, đến tối lại phái thiếp thân nha hoàn đến lo liệu chuyện sinh hoạt, tới nỗi phòng nghỉ của nàng đã biến thành phòng giải trí của nữ quyến Tạ gia rồi.

Được Tạ phu nhân coi trọng nên nàng bỗng trở nên đặc biệt, cũng vì thế mà có nhiều ánh mắt tò mò hơn, chuyện duy nhất mỗi ngày đều làm là cứ phải nhìn đám cô thím mợ dì đông đảo ở Tạ gia quanh đi quẩn lại, rồi lại vô cùng kiên nhẫn trả lời đủ mọi câu hỏi đi hỏi tới, chưa bao giờ nàng thấy mệt mỏi đến vậy.

Lai lịch xuất thân, kinh nghiệm học nghệ, nguyên nhân gặp nhau, tình cảm cá nhân, làm thế nào vào phủ, bị bệnh ra sao, sở thích thế nào… Dĩ nhiên việc mà họ cảm thấy hứng thú nhất cũng là miếng ngọc bội nho nhỏ đeo bên hông.

Đấy là sở hữu riêng của mọi nam nhân Tạ gia, là tín vật chứng minh thân phận ngay đến vợ cũng không được tặng, có điều cũng nhờ được tặng ngọc bội nên nàng mới không bị xem là gian tế ném vào hình đường Tạ gia. Song nàng chỉ xem như hắn tạm thời gửi nhờ, chưa từng để ý đến tầm quan trọng của vật này, hèn gì Bạch Phượng Ca nhìn nàng lại u oán đến thế.

“Đệ đang nghe gì vậy?” Tạ Vân Thư đứng sau lưng đệ đệ hỏi, Thanh Lam ngoái đầu lại xấu hổ cười.

“Nhị ca tam ca.” Cậu làm mặt quỷ, thấp giọng gọi, “Đệ đang nghe bọn họ nói chuyện, Diệp cô nương thê thảm thật đấy, ngày nào cũng bị một đám nữ nhân năm mồm bảy miệng hỏi liên tục.”

“Hôm nay là ai? Mẹ cũng ở đây hả?” Tạ Cảnh Trạch liếc nhìn, bỗng có phần lúng túng.

“Là đại tẩu với nhị tẩu, còn cả Bạch cô nương nữa.” Tạ Thanh Lam báo đúng sự thật.

“Có vẻ sắc mặt không tệ lắm.” Tạ Cảnh Trạch xấu hổ nói lảng sang chuyện khác.

“Thế à? Đệ thấy nàng có vẻ lạ thì có.” Tạ Thanh Lam quay đầu lại nhìn, “Có điều cũng có thể vì mẹ bắt nàng ấy phải uống canh.”

“Lại là canh gà hả?”

“Vâng.” Tạ Thanh Lam giơ tay lên, “Mỗi ngày hai lần, đệ thấy nàng như muốn nôn tới nơi rồi.”

Trên mặt cả ba đều có vẻ thông cảm.

“Lúc trước cũng không thấy mẹ nấu cho đệ.” Nhớ như in tiểu đệ bị đánh hai mươi trượng đến mức thê thảm, cũng là mẫu thân tự chăm sóc.

“Lúc ấy đệ cố chết cũng không uống, còn hối lộ thị nữ đổ giúp đệ.” Nói đến đây, Thanh Lam dương dương đắc ý, “Đáng tiếc Diệp cô nương lại không xài được chiêu này, mẹ phải nhìn tận mắt nàng uống thì mới vừa lòng rời đi.”

“Hay là nói với mẹ là bệnh nàng không thể uống canh gà.” Nếu còn uống nữa chỉ sợ hậu quả không kham nổi, Tạ Vân Thư đánh mắt nhìn sang nhị ca.

Tạ Cảnh Trạch lại có vẻ thực tế hơn, “Trên tay mẹ còn có một đống toa thuốc bồi bổ đấy.”

Ba người đồng thời im lặng.

Vợ của Tạ Khúc Hành là danh môn khuê tú chốn Giang Nam, không giỏi võ công, dịu dàng điềm đạm, chung sống với chị em dâu rất hòa hợp. Vợ của Tạ Cảnh Trạch xuất thân từ võ lâm thế gia, là bạn thân của hai tiểu thư Bạch gia, xưa nay qua lại rất thân thiết, lần này Bạch Phượng Ca tới Dương Châu cũng đều do các nàng dẫn đi du ngoạn khắp nơi, hôm nay đến nói chuyện phần là tò mò, mà cũng có phần ôm lòng bất bình thay Bạch Phượng Ca tìm hiểu đúng sai.

Mắt thấy trong phòng không còn người ngoài, đại tẩu còn đỡ, chứ mấy câu hỏi của nhị tẩu Tô Cẩm Dung dần lộ ý đả kích thấy rõ.

“Nghe nói Diệp cô nương bị trúng độc, suốt đời luôn mang tướng mạo như thế này?” Dù chồng đã dặn dò không được nói nhiều, nhưng Tô Cẩm Dung vẫn nói thẳng ra.

“Quả thật là vậy.” Ca Dạ thuận miệng đáp, khẽ nhếch môi cười nhạt, mấy ngày nay cười như thế đã thành quen rồi.

“Vậy cũng không tệ, sau này không cần lo dung nhan sẽ già đi.” Tô Cẩm Dung cười chế giễu, “Dù sao nhìn giống trẻ con vẫn khiến người khác đau lòng mà.”

“Đó là nhờ Tạ phu nhân nhân hậu.” Ca Dạ vờ như không nghe ra châm chọc.

“Là mẹ mềm lòng trước người gặp nạn mà không để ý đến thật giả, hôm qua còn cãi mấy câu với cha vì việc này đấy.” Phớt lờ hành động kéo áo mình của đại tẩu, Tô Cẩm Dung lại thêm một câu, “Đã nhiều năm cha mẹ không cãi nhau, bọn tiểu bối chúng ta cũng có phần bất an.”

Dù Ca Dạ không vui nhưng vẫn không nhìn ra manh mối, “Là ta khiến Tạ gia thêm rắc rối.”

“Nào dám nói vậy, phải là chúng ta cảm ơn mới đúng, nhờ có Diệp cố nương cứu cả Bạch gia với ngũ đệ.” Đại tẩu không khỏi áy náy, dịu dàng nói sang chuyện khác.

“Diệp cô nương làm gì ở trong Ma giáo? Hẳn chức không thấp đâu nhỉ.” Không cam lòng bỏ qua, Tô Cẩm Dung khơi ra đề tài khác.

“Chỉ là chức hão không đáng nhắc tới.” Ca Dạ giơ tay chống má, tròng mắt đen lạnh lùng như nước, Tô Cẩm Dung bị nàng nhìn mà lòng chợt thắt lại, song nhớ đến đang ở đâu thì lại lớn lối.

“Nữ tử một giới lại muốn sống như người thường, chắc hẳn cái giá bỏ ra không nhỏ.” Mắt Tô Cẩm Dung chợt lóe lên, lời nói ra lại vô cùng u ám, “Nhất là Diệp cô nương có dung mạo như vậy.”

“Dĩ nhiên rồi, với hiểu biết của nhị thiếu phu nhân đây, cũng nên biết Ma giáo không phải là nơi thiện nam tín nữ.” Ca Dạ sảng khoái thừa nhận khiến đối phương nhất thời không nói được gì.

“Sao lại nghĩ tới việc đến Giang Nam cùng Vân Thư?”

“Tình cờ đồng hành.”

“Nếu đã là tình cờ, vậy tiếp theo Diệp cô nương định đi đâu?” Chỉ thiếu nước không hỏi lúc nào thì rời đi mà thôi, Tạ Cảnh Trạch đứng ngoài nghe thấy vậy thì cau mày, áy náy nhìn tam đệ.

Thanh Lam âm thầm lắc đầu, thấy nhị tẩu càng lúc càng quá đáng thì ít nhiều cũng bất bình.

“Sắp rồi, nhị thiếu phu nhân không cần phải lo lắng.” Biết rõ ý khác của đối phương, Ca Dạ như cười như không.

“Diệp cô nương đừng gấp gáp thế, vẫn nên nghỉ dưỡng cho khỏe đã rồi hẵng tính tiếp.” Đại tẩu tức giận liếc em dâu, không khỏi khó xử.

“Ta xin nhận ý tốt của thiếu phu nhân, ngày mai là ngày Nam quận vương thế tử thiết yến, ta ở đây làm phiền lâu rồi, cũng nên cáo biệt rồi.”

“Ai cũng nói Tiêu Thế Thành lòng dạ ác độc, nhưng có vẻ gã rất có thiện cảm với Diệp cô nương nhỉ, sâm tuyết ngàn năm kia cũng không phải là thứ người thường có thể nhìn thấy, có thật hôm ấy đã giao chiến kịch liệt không vậy?”

Câu này thật sự quá đáng, Thanh Lam không nhịn được toan mở miệng nhưng lại bị Tạ Vân Thư bịt lại, hắn lắc đầu ánh mắt nặng trĩu, Tạ Cảnh Trạch ở bên rất khó xử song lại không tiện nói gì.

Ca Dạ vung vạt áo như không có chuyện gì, “Trong chốn giang hồ nào phân rõ ràng, địch hóa thành bạn cũng là điều bình thường, nhị thiếu phu nhân đã nghĩ nhiều rồi.”

“Nhưng người khác lại không cho là vậy, không phải quỳnh hoa yến là mời được mỗi cô nương đi à, nếu đổi lại là Phượng Ca thì tuyệt đối sẽ không nể mặt gã.” Bị điểm tên, Bạch Phượng Ca ngước mắt lên nhìn rồi nhanh chóng cụp xuống, từ đầu đến cuối chẳng nói một lời, như thể bị kéo đến để làm vật trang trí vậy.

“Bạch tiểu thư là danh môn hiệp nữ của bạch đạo, dĩ nhiên khác với ta rồi.” Mắt thấy nha hoàn của Tạ phu nhân bưng canh sâm đến, nàng lại bắt đầu thấy đắng miệng.

“Bọn ta không có ý đó.” Nghe thấy lời nói hùng hổ dọa người của em dâu, đại tẩu áy náy đích thân nhận bát canh trên đĩa đem đến.

Ca Dạ cầm bát canh một chốc rồi nhắm mắt nuốt hết.

Dù khẩu vị không tốt, nhưng bồi bổ liên tiếp mấy hôm rất có hiệu quả, gương mặt vốn trắng bệch nay đã có sắc hồng, trông mỏng manh như trẻ sơ sinh, khiến người khác sinh lòng thương cảm từ trong thâm tâm.

“Diệp cô nương đẹp thật, nếu lớn thêm mấy tuổi nữa thì ắt sẽ nghiêng nước nghiêng thành, thực là…” Đại tẩu thở dài rồi không nói gì thêm, có vẻ tiếc nuối.

Ca Dạ lại thấy chẳng có gì đáng tiếc, nhưng Tô Cẩm Dung nghe thế thì bèn tiếp lời.

“Đại tẩu nói không sai, tương lai cưới gả đúng là vấn đề khó khăn, khoan nói tới việc đứng bên người chồng, nội việc sinh đẻ thôi cũng khó khăn lắm rồi, cái này…”

“Đa tạ nhị thiếu phu nhân đã chiếu cố, kiếp này ta không định cưới gả.” Ca Dạ ngắt lời cười nhạt, ánh mắt lạnh đi thấy rõ, “Gió sương nhiều năm có vô số kẻ thù, dù hôm sau mất mạng cũng chỉ là chuyện bình thường, ta chưa bao giờ nghĩ sẽ có cái phúc phận ấy. Ý tốt của nhị thiếu phu nhân thành lãng phí rồi, nhị thiếu phu nhân vẫn nên quan tâm Bạch tiểu thư nhiều hơn mới phải, nếu có thể thành chị em dâu thì đúng là niềm vui của quý phủ.”

Có ai không nghe ra được châm chọc, nữ nhân lảu chảu miệng mồm bị nghẹn họng, nhất thời cứng người đứng sững ra.

Tạ Cảnh Trạch nhân cơ hội kéo nha hoàn đi ngang qua gọi vợ ra ngoài.

Tạ Vân Thư bỗng thả đệ đệ ra rồi bước nhanh ra ngoài, đến cạnh bích trì ở viện bên ngoài mới dừng lại, sắc mặt vô cùng khó coi, Thanh Lam đuổi theo cẩn thận nhìn ngó, ngập ngừng tính khuyên nhủ.

“Tam ca chớ phiền lòng, nhị tẩu không phải…” Không phải có ý tố khổ? Hay không phải cố ý châm chọc người ta? Thiếu niên ngẫm nghĩ một lúc lại thấy không nói ra được, đành im lặng đưng bên.

Dù không thích nữ nhân liên lụy đến tam ca đó, nhưng cũng không nhìn nổi nhị tẩu cứ châm biếm mỉa mai như vậy, lại càng thất vọng trước sự im lặng của tiểu thư Bạch gia. Khoan nói tới việc khác đã, dù gì Bạch gia cũng nhờ một mình nàng ta cứu được, thế nhưng lại không một câu cảm kích, ngay đến biện giải hộ cũng không có mà chỉ một mực im lặng, không khỏi khiến người ta thấy lạnh buốt. Lần đầu tiên cảm thấy thế gia chính phái cũng chỉ vậy mà thôi, còn không thẳng thắn bằng người trong Ma giáo.

Dẫu nữ nhân kia lạnh lùng thật, song lại có phong thái người khác khó đuổi kịp, hèn gì tam ca…

Một lúc lâu sau, gương mặt tuấn tú mới trở lại bình thường, hắn vỗ vai đệ đệ nói, “Ta không sao, về thôi.”

“Tam ca còn giận nhị tẩu không?”

“Ta không giận.”

“Vậy huynh…” Thanh Lam vẫn lo lắng.

“Đệ không hiểu đâu.” Tạ Vân Thư gượng cười, giữa chân mày toát lên vẻ chua chát, “Đó là nàng nói cho ta nghe, nàng biết ta đang ở đấy.”

Nàng? Là chỉ nhị tẩu hả? Hay là… Thanh Lam nhớ đến cuộc đối thoại vừa rồi, dần không dám tin.

“Là Diệp cô nương ạ? Nàng ấy với tam ca…”

Những lời đó là cự tuyệt sao?

Có người còn có thể cự tuyệt người ưu tú như tam ca ư? Thậm chí còn ám chỉ huynh ấy đi cưới Bạch Phượng Ca đi?

Tạ Vân Thư không nói gì mà chỉ mím chặt môi, che đi cơn nhói lòng.

Đúng thế, nàng không muốn hắn, từ trước đến nay nàng chưa từng nghĩ đến việc ở bên hắn.

Người cố chấp chẳng chịu buông tay, chỉ có hắn mà thôi.

Đêm khuya thanh vắng, cánh cửa bật mở không tiếng động, Ca Dạ mở bừng mắt ra.

Xác định được người đi đến, bàn tay trắng nõn đặt trên chuôi kiếm buông lỏng, tháo xuống phòng bị.

Người cao ráo im lặng tiến đến, đi qua nha hoàn gác đêm thì vung tay lên, khiến người đang mơ màng lập tức ngủ say.

“Có chuyện gì à?” Nàng chống người nhỏm dậy, thấp giọng hỏi.

Hắn không trả lời mà chỉ tiến đến hôn sâu lên cánh môi mềm mại, hai tay ôm chặt nàng vào lòng, chặt tới mức thở không nổi. Ca Dạ muốn đẩy ra nhưng không được, bèn đập mạnh xuống thắt lưng, song hắn cũng không hừ lấy một tiếng. Tay nắm chặt kiếm lại không biết phải ra tay thế nào, cứ thế chần chừ đã khiến đầu óc dần mơ màng.

Trong đêm tối, ánh mắt cố chấp sáng như sao, đòi hỏi từng chút từng chút một, hơi thở nóng bỏng làm cơ thể cứng ngắc dần mềm ra, tay nàng từ từ đưa lên ôm lấy hông hắn.

Môi hắn dời xuống từng tấc một, kéo áo lót mỏng ra hôn lên bờ vai gầy gò trắng nõn. Đầu ngón tay gảy nhẹ một phát, thắt lưng nhỏ nhắn đứt làm hai, lớp áo che chắn cuối cùng cũng tuột xuống để lộ bờ ngực như nụ hoa, trong khoảnh khắc lòng bàn tay chạm vào, cổ họng nam tử phát ra tiếng rên như thở dài.

Nàng bỗng khôi phục lý trí song lại không có sức để ngăn cản, cơ thể như phản bội hoàn toàn. Hắn nắm lấy bàn tay nhỏ bé, hôn lên từng ngón tay ngọc, đầu lưỡi khẽ liếm lòng bàn tay, nàng không nhịn được run bắn mình, vừa sợ hãi lẫn mê loạn lại vừa luống cuống.

Hắn không tiến thêm một bước nữa, trong con ngươi trong trẻo trầm tĩnh mơ hồ có ngọn lửa nguy hiểm. Hắn nhìn kỹ mặt nàng như muốn tìm ra mọi điều cất giấu trong đó, rồi như phát hiện được câu trả lời mình muốn, vẻ mặt hắn dần dịu đi, không còn mãnh liệt như ban nãy nữa.

Hôn phớt lên gò má như chú bướm chạm nhẹ, chỉnh lại vạt áo cho nàng, hắn dịu dàng đặt cơ thể mềm mại xuống giường.

“Ngươi…” Đầu óc nàng trống rỗng.

“Chúc ngủ ngon.” Ngón tay đặt lên môi, hắn bật cười một tiếng, gương mặt đẹp đẽ khiến người ta như ngừng thở. Đợi đến khi sực tỉnh thì người đã đi mất rồi, nàng đỡ đầu ngồi dậy, không rõ có phải mình vừa gặp mơ không – một giấc mơ kỳ lạ.

Vạt áo chưa thắt kỹ tuột xuống lần nữa, những vết đỏ chi chít trên làn da trắng như tuyết nhắc nhở nàng chuyện hoang đường ban nãy, nàng ngạc nhiên ngây người nửa buổi, gò má nóng rực.