Dạ Hành Ca

Chương 54: Kính mời




Túy Tiên lâu nổi tiếng nhất Dương Châu vốn nên đông khách như thường mới phải.

Nhưng nay trên tầng ba lại khá yên tĩnh, chỉ có một vài vị khách quý.

Mấy thùng băng to tỏa ra hơi lạnh xua đi khí nóng, trái cây ướp lạnh đặt ngay ngắn trên khay, nước đọng ngoài vỏ trông càng tươi ngon, khiến cơn thèm thuồng như tăng gấp bội.

Tứ Dực ngắm nhìn phố xá bình phẩm đủ điều, Bạch Phượng Ca cùng thị nữ dựa vào lan can cười đùa lanh lảnh, Tạ Khúc Hành đứng cạnh bên, Tống Vũ Thương phe phẩy quạt xếp trò chuyện câu được câu chăng.

“Lão đại đi đón chúa thượng ở đâu vậy, sao lâu thế mà vẫn chưa đến.” Lam Hiêu sốt ruột.

“Sắp rồi.” Mặc Diêu tính toán thời gian.

“Vì sao chúa thượng không đi Tạ gia với chúng ta?” Bích Chuẩn hỏi ra nghi vấn đã lâu.

“Ai mà biết được nàng nghĩ gì chứ, càng ngày càng kỳ quái.” Lam Hiêu nhún vai, thôi tìm hiểu, “Ít nhất trước kia còn có thể hiểu được.”

“Ngươi thấy lạ lắm à? Trái lại ta thấy nàng bây giờ mới giống người thường hơn.” Mặc Diêu phản bác, “Không còn vẻ khác người như trước.”

“Nói thế thì… nàng ta có từng bình thường à?” Ngân Hộc sờ cằm ra vẻ đăm chiêu.

Tứ Dực trố mắt nhìn nhau, xúc động lắc đầu.

“Các ngươi đang nói Diệp cô nương hả? Sao lại sợ nàng ta, trước đây nàng ta dữ với các ngươi lắm à?” Không cam lòng khi không biết gì, Tống Vũ Thương lắm chuyện chen vào.

“Không dữ.” Lam Hiêu thành thực trả lời.

“Thủ đoạn tàn nhẫn?” Tống Vũ Thương kiên nhẫn.

“Bình thường.” Mặc Diêu lên tiếng loại bỏ.

“Điểm yếu của các ngươi nằm trong tay nàng?”

“Không có.” Bích Chuẩn gãi đầu, “Nàng để bọn ta được tự do từ lâu rồi.”

“Vậy sao các ngươi lại sợ?” Tống Vũ Thương không lý nào hiểu nổi, sự sợ hãi của Tứ Dực với cô bé lạnh lùng ấy đã vượt quá mức bình thường, theo lý mà nói bọn họ vốn là thuộc hạ của Tạ Vân Thư, thế nhưng lại sợ nàng ra mặt.

“Vì đó là do huynh không biết nàng là người thế nào.” Bích Chuẩn tốt bụng đáp.

“Nàng là người như thế nào?” Tống Vũ Thương theo đó hỏi lại.

Bích Chuẩn bật cười, đưa mắt nhìn sang Ngân Hộc, đồng bạn hiểu ý mỉm cười đi qua.

“Nhắc đến đây bọn ta cũng tò mò thật, té ra lão đại là người của Tạ gia. Tống công tử có biết quá khứ của huynh ấy không?”

“Dĩ nhiên ta biết rõ rồi, dù gì ta cũng chơi với hắn nhiều năm mà.” Tống Vũ Thương rất biết nắm cơ hội, hào phóng cung cấp câu trả lời mà đối phương muốn biết. Song phương trao đổi thông tin nóng hổi, rồi lại lấy được thông tin mình muốn biết, đúng là người người hân hoan.

Tạ Khúc Hành đứng bên vừa cười vừa lắc đầu.

Đúng lúc này Tạ Vân Thư dắt Ca Dạ bước vào, nhìn thấy cảnh hòa hợp thân mật thì bất giác thoáng kinh ngạc. Ca Dạ liếc nhìn, mím môi nửa cười nửa không.

Tứ Dực trông thấy hai người bèn lập tức đứng thẳng lên theo phản xạ, vừa ngượng vừa chột dạ.

Tạ Vân Thư cười, dẫn mọi người ngồi xuống.

Tiểu nhị nhanh chóng đem thức ăn lên, đào kép ở phòng bên cũng bắt đầu gảy tỳ bà thổi đàn sáo, tiếng hát du dương trầm bổng mang theo tình trí triền miên.

Màu sắc thức ăn vô cùng tinh tế.

Phối màu rất hợp, thanh nhưng không đạm, mỡ mà không ngấy, tươi ngon vừa miệng. Thậm chí còn cắt tỉa hoa thành hình chim hạc trang trí, để màu sắc được thêm phần phong phú. Đồ ăn nửa mặn nửa ngọt như vậy rất hợp khẩu vị của Ca Dạ, nàng bèn gắp thêm mấy đũa.

Bản thân Ca Dạ khá bắt bẻ kén chọn.

Ngồi ở chốn cao đã lâu, thành ra tiêu chuẩn thường ngày cũng trở nên cao hơn, dù bình thường chưa bao giờ để tâm việc ăn mặc, nhưng mọi món đồ đều thuộc hàng trân quý. Có điều nàng rất biết nhẫn nại, lúc xuất hành dù ăn uống qua loa, mặc áo bông áo vải, mấy ngày không ngủ không nghỉ thì cũng là điều bình thường, chưa bao giờ than phiền. Dù đến Giang Nam có rất nhiều điều không hợp ý, song cũng chẳng thấy nàng cằn nhằn, chỉ có người vô cùng thân mật mới có thể phát giác được một hai.

Bạch Phượng Ca ngồi gần nàng có ý lấy lòng, hơi cười cười bắt chuyện, Ca Dạ nhàn nhã đáp lại, bầu không khí cũng coi như hòa hợp. Tứ Dực rất ít khi ngồi cùng bàn với nàng nên vừa thận trọng lại mất tự nhiên, không còn vẻ cười đùa như ban nãy, gần như ngậm chặt miệng. Chỉ còn lại huynh đệ Tạ Thị và Tống Vũ Thương nói đủ thứ chuyện, khung cảnh thoạt nhìn khá yên tĩnh.

Bạch Phượng Ca gắp một miếng thịt viên cho Ca Dạ, hiền hậu mỉm cười.

“Gầy quá không tốt lắm đâu, Diệp cô nương phải nên ăn nhiều vào.”

Ca Dạ cụp mắt nhìn thịt viên trong bát, Tạ Vân Thư ngồi cạnh lập tức gắp ra thay nàng.

“Đa tạ ý tốt của Bạch tiểu thư, có điều xưa nay nàng không thích ăn mặn, để ta thay mặt vậy.” Vẻ mặt bình thường song lại vô cùng ăn ý, không có lấy một tia gượng gạo.

Đôi môi anh đào bỗng trắng bệch, Bạch Phượng Ca miễn cưỡng mỉm cười, nhưng bàn tay giấu dưới bàn đã siết chặt váy. Tỳ nữ bên cạnh thấy tiểu thư có vẻ u oán đau lòng, không khỏi bất bình thay.

Tạ Khúc Hành âm thầm thở dài, đổi đề tài cố hóa giải bầu không khí gượng gạo.

Ca Dạ như thể không nhận ra, nhấp thêm chút canh rồi không ăn nữa, đi qua chỗ khác uống trà.

Nàng vừa rời chỗ, Tứ Dực lập tức thả lỏng, lại bắt đầu tụm đầu ghé tai với Tống Vũ Thương. Tạ Vân Thư lễ phép chuyện trò với Bạch Phượng Ca mấy câu, dù sao cũng là Tạ Khúc Hành thay mặt phụ thân mời tới Dương Châu, không thể lạnh nhạt được.

“Mấy ngày nay đi đây đi đó ngắm cảnh, Bạch tiểu thư đã thích ứng được với phong cảnh ở đây chưa?”

“Phong cảnh Dương Châu rất đẹp, Phượng Ca nhìn đâu cũng toàn là cảnh đẹp, sao có thể không thích được.” Bạch Phượng Ca yêu kiều mỉm cười, dè dặt lại nho nhã. Mấy ngày du ngoạn liên tục đều là mọi người đi với nhau, nhưng tâm tư của Tạ Vân Thư chỉ đặt vào Ca Dạ, ít khi lại gần nói chuyện, hiếm lắm mới có được giây phút gần nhau như lúc này, tuy nàng đã cố trấn định song mặt vẫn ửng đỏ, “Là nhờ có thế bá thương yêu nên mới có cơ duyên này.”

“Mấy ngày gần đây gia mẫu thường xuyên tán dương, khen Bạch tiểu thư điềm đạm dịu dàng làm người hài lòng, đã làm khuây khỏa nỗi tiếc nuối vì không có con gái của bà, nên rất hy vọng có thể hay lại Tạ gia chơi.” Tạ Khúc Hành tiếp lời đầy thâm ý.

Tạ Vân Thư đưa mắt nhìn sang đối diện, Ca Dạ ngồi dựa ở đầu kia lan can, tay nâng tách trà thơm ngắm hoa, bông lan trong chậu vô cùng đẹp, hoa lá bung cánh rực rỡ.

“Nếu Bạch tiểu thư có rảnh thì cứ ở lại thêm ít hôm, vẫn chưa đi hết Dương Châu mà.” Bỗng hắn phụ họa.

Tứ Dực ngơ ngác, nhất thời đồng loạt nghiêng đầu nhìn sang.

Bạch Phượng Ca khá bất ngờ, đôi mắt trong trẻo sáng lên, “Đa tạ tam công tử, nếu như không phiền, muội muốn mời tam công tử chỉ cho chút danh lam thắng cảnh.”

“Chuyện này đâu có gì khó, để Vân Thư đi cùng đó đây là được mà, cũng có thể nếm thử chút điểm tâm nổi tiếng trên phố.” Tạ Khúc Hành mừng rỡ, lập tức ôm đồm thay tam đệ.

“Nếu tam công tử thấy tiện.” Vì mong đợi mà có vẻ thẹn thùng.

Tạ Vân Thư chớp mắt, đột nhiên mỉm cười, “Chuyện trong bổn phận thì sẽ làm hết sức.”

Nữ hài ở xa xa cúi người ngắt một phiến lá đã mục, xoay vòng trong tay rồi để nó bay theo gió, phiến lá ngả vàng bồng bềnh xoay tròn rơi xuống ban công.

Một con khoái mã giẫm lá rụng dừng lại trước lầu.

Người cưỡi nhanh nhẹn xuống ngựa, sải bước vào Túy Tiên lâu.

“Thuộc hạ của Nam quận vương thế tử xin gặp hai vị công tử Tạ gia, Diệp cô nương, Tống thiếu hiệp cùng Bạch tiểu thư.” Kẻ truyền đạt vang giọng ồm ồm ở dưới cầu thang, làm bầu không khí nhất thời đông cứng.

Đảo mắt nhìn chằm chằm lai sứ, tên hán tử kia vẫn ôm quyền đặt trước ngực.

“Thế tử lệnh cho tại hạ đến đưa thiệp mời khách, thành ý kính mời chư vị mười ngày sau nhất định phải đến dự quỳnh hoa yến.” Vừa nói vừa chìa thiệp vàng được chế tạo xinh xảo ra, mấy người trên bàn âm thầm đưa mắt nhìn nhau, có vẻ kinh ngạc.

Ca Dạ lật qua lật lại tấm thiệp, không có hứng thú nên từ chối luôn.

“Cám ơn đã cất nhắc, nhưng vết thương cũ vẫn chưa lành nên không tiện dự tiệc, thay ta khước từ vậy.”

Lai sứ cũng đã lường trước được, lập tức khom người đáp, “Trước khi đến thế tử có dặn rằng, vết thương của Diệp cô nương là do một tay ngài ấy gây ra, lúc nào cũng áy náy trong bụng, nên kính xin cô nương nhất định phải nể mặt nhận lời xin lỗi.” Không đợi nàng mở miệng, y đã lấy ra một vật dâng lên hai tay, “Vật này là tuyết sâm nghìn năm, xin đem ra bày tỏ thành ý, nếu có thể bồi bổ ngọc thể thì cũng coi như điều đáng tiếc trong lòng thế tử vơi đi được phần nào, xin cô nương đừng từ chối.”

Mọi người ngạc nhiên khó hiểu, không đoán ra được là dụng ý gì.

Tuyết sâm nghìn năm vốn là trân vật, Tiêu Thế Thành lại đưa cho đối thủ đã hại y một cú đau điếng, lại còn thành khẩn kính mời, rốt cuộc là vì sao chứ, chẳng lẽ thật sự là vì xin lỗi – lời xin lỗi mà ngay đến cả đứa trẻ ba tuổi cũng chẳng tài nào tin nổi?

“Đò này là đồ tốt, đáng tiếc ta không dùng được, cả thiệp mời này nữa, cũng đem về luôn đi.” Ca Dạ chẳng thèm ngước mắt lên nhìn, búng tay một cái đẩy thiệp về.

Chẳng ngờ lại cự tuyệt dứt khoát đến thế, lai sứ thoáng lúng túng rồi lại mở lời lần nữa.

“Diệp cô nương cần gì phải tỏ ra xa cách như vậy, ở quỳnh hoa yến ngoại trừ thế tử ra, còn có một vị cố nhân khác cũng đang mòn mỏi ngóng trông, rất mong được gặp lại cô nương.”

“Ta không nhớ mình có cố nhân gì ở Giang Nam cả.”

“Vị cố nhân này là đến từ Tây Vực, từng có duyên gặp cô nương một lần.” Cảm nhận được áp lực vô hình, lai sứ bất giác lùi một bước, “Ấn tượng rất sâu trước phong thái của cô nương, dù đã nhiều năm nhưng vẫn không quên.”

“Tên họ người kia là gì.” Tạ Vân Thư lạnh giọng chất vấn, nụ cười đã sớm biến mất.

“Đến lúc đó gặp sẽ tức khắc biết.” Trên chóp mũi lai sứ lấm tấm mồ hôi, nhưng vẫn cố thẳng lưng.

“Ta muốn biết ngay bây giờ.” Tạ Vân Thư tiến lên trước một bước, dù không rút kiếm nhưng sát khí đã đủ giết người.

“Tạ gia có thanh danh bậc nào, hẳn tam công tử sẽ không dụng võ với lai sứ, tại hạ tin tưởng.” Sứ giả biến sắc lùi một bước nữa, cố gắng trấn định.

Đem danh dự của gia môn ra nói, Tạ Vân Thư không thể không do dự.

Cứng đờ chốc lát, Ca Dạ đứng dậy động một cái, thiệp vàng lại quay về trên bàn tay bé nhỏ trắng múp.

“Quay về nói với Tiêu Thế Thành là ta rất mong đợi.”