Dạ Hành Ca

Chương 109: Chọn lựa




Rời xa quê nhà từ nhỏ nên không gần gũi với cha ruột lắm, Tạ Phi Lan chọn một thời cơ thích hợp để hỏi thăm.

“Vân Thư bảo con ở lại?” Tạ Chấn Xuyên vừa tập quyền xong, nhận lấy khăn ấm lau mặt, cầm tách trà sâm trên bàn lên uống, “Mọi việc cứ theo ý con, ở Tuyền Châu Dương Châu cũng được, còn nhà thì mãi ở đây.”

“Nếu con về thay thế vị trí của tam ca thì sao?”

Tạ Chấn Xuyên bình tĩnh nhìn người con bốn, “Không được, tương lai người chấp chưởng Tạ gia phải là nó.”

Tạ Phi Lan không hề bị sắc mặt không vui của phụ thân hù dọa, “Nếu đã như vậy thì cha cần gì phải làm khó huynh ấy.”

Tạ Chấn Xuyên không nổi giận, trái lại còn mỉm cười, “Cha biết nó có ý định gì, con cũng có thể nói thẳng với nó, đừng hòng.”

“Vậy thì cha đừng ép huynh ấy nữa.” Tạ Phi Lan nói thẳng, “Cha biết rõ huynh ấy coi trọng thê tử thế nào mà.”

Tạ Chấn Xuyên nheo mắt, chỉ điểm một câu không nặng không nhẹ, “Nhưng trước hết nó vẫn là con trai của Tạ Chấn Xuyên ta.”

“Sao phải nhẫn tâm bắt huynh ấy chọn lựa vậy ạ?” Tạ Phi Lan không hiểu, “Huynh ấy không quan tâm đến chuyện có con hay không.”

“Nhưng người làm cha như ta không thể không quan tâm.” Tạ Chấn Xuyên hừ lạnh, “Nó muốn rời nhà hả, đợi ta chết đi rồi nói tiếp.”

“Cha thật sự muốn tam ca phải sầu não cả đời ư?”

Tạ Chấn Xuyên không đáp, chỉ nhấc bình lên tưới hoa, những tia nước trong vắt vẩy xuống hoa lá, một mùi hương thanh mát ngập tràn, một lúc lâu sau ông mới nói tiếp, “Ta không ép nó.”

“Vậy là ai?” Tạ Phi Lan nhanh chóng thay đổi suy nghĩ, “Ý cha là Quân phủ…”

“Không liên quan đến Quân vương phủ.” Tròng mắt Tạ Chấn Xuyên nặng nề đi, “Chính là người nó vẫn luôn bảo vệ.”

“Ý cha là… tam tẩu?!” Tạ Phi Lan ngạc nhiên, hoài nghi mình nghe nhầm.

“Con bé cũng nghỉ ngơi lâu rồi.” Tạ Chấn Xuyên khẽ nhíu mày, như một vết dao vừa hiện đã ẩn, “Mấy năm nay Vân Thư nuôi nó như nuôi trẻ, cũng đã đến lúc rồi.”

“Tam tẩu… không phải yếu lắm sao?” mặc dù đúng là được cưng chiều hơi quá, nhưng cũng không đến nỗi làm phụ thân nhìn không đặng.

“Chính vì nó yếu nên mấy năm qua ta mới không ngó ngàng.” Tạ Chấn Xuyên khẽ thở dài, cầm kéo tỉa hoa lá, “Nhưng tâm trí nó lại vượt xa như vậy, làm việc cương quyết đủ độc, không so được với người thường. Tuy giờ đã bớt đi nhưng bên trong vẫn rất cứng rắn, chẳng qua là được Thư Nhi che chắn thôi.” Vốn là một con đại bàng xòe cánh cửu tiêu, lại được ái tử nuôi thành chim oanh giữa hoa lá Giang Nam, quả thật đáng tiếc.

“Cái này… tam ca đau lòng, bản thân cam tâm gánh chịu mọi thứ, hình như cũng không phải không được.”

“Vân Thư giỏi xử lý chuyện bên ngoài, nhưng với trong nà thì…” Đặt kéo xuống, cắt đứt một cành cây bệnh bị phiếm vàng, “Trong Tạ gia có vô số chuyện nhỏ ngoài sáng trong tối, chẳng lẽ để một mình nó hòa giải chỉnh đốn chuyện bất hòa của nội quyến? Trước mắt có mẹ con xử lý, sau này nó phải có một thê tử đắc lực, mà nha đầu kia…”

“Tính tình của tam tẩu…” Tạ Phi Lan nhớ đến sắc mặt cương quyết kia, lúc nào cũng một vẻ lạnh lùng hời hợt với người khác ngoài trượng phu.

“Người được như mẹ con chưa chắc đã tốt, làm quá lại dễ gây ra tác dụng ngược lại.” Tạ Chấn Xuyên mỉm cười, mang theo sự sắc bén nhìn thấu sự đời, “Mấy chuyện quyền biến tranh đấu của Quân Phiên Tiên ở Thiên Sơn không nói ở đây, chẳng lẽ không để ý được chuyện nhà chuyện cửa? Con bé thu tay dưỡng bệnh, một là do người yếu, hai là không muốn làm phật ý tam ca con.”

“Thư Nhi đúng là yêu quá sâu đậm, không nỡ để nó chịu mệt chút nào. Nếu là gia đình bình thường thì cũng được, nhưng Tạ gia…” Tạ Chấn Xuyên cảm khái, “Mọi việc đều do một người đảm nhiệm, nó sẽ rất vất vả.”

Để tam ca nạp thiếp thì có liên quan gì chuyện này? Tạ Phi Lan suy nghĩ thật nhanh. Phụ thân đoán được tam ca nhất định sẽ không muốn, mà muốn bảo vệ giai nhân thì chỉ có cách rời nhà, cứ như vậy…

“Cha định để tam tẩu làm gì?”

“Năm đó nó tình nguyện dứt tình đi xa để tác thành cho tiền đồ của tam ca con, thì hôm nay sẽ không ngồi nhìn Thư Nhi mang tiếng xấu rời xa nơi chôn rau cắt rốn.” Ông lão khôn khéo gật đầu, “Nhất định sẽ thuyết phục Vân Thư sinh con, ngăn chặn mọi dị nghị.”

“Nhưng tam ca nói tẩu ấy không thể sinh con được.” Cái gì mà chuyện không may…

“Cảnh Trạch nói có chút nguy hiểm…” Tạ Chấn Xuyên nhìn tiểu lâu nơi ái thê ở, ngẩn ngơ trong thoáng chốc, “Nhưng nếu điều dưỡng tốt thì không phải không thể, Thư Nhi vì quan tâm nên mới loạn thôi.”

“Ngộ nhỡ…”

“Người còn sống trên đời thì phải luôn mạo hiểm.” Tạ Chấn Xuyên trở nên lạnh lùng cương nghị, “Qua ải này, con bé mới thật sự là tam thiếu phu nhân, có thể sóng vai cùng Vân Thư gánh vác chức trách Tạ gia.”

Đồng thời củng cố địa vị, lấy sự thật chứng minh tam ca bao che quá độ, nàng không hề yếu đuối như người ngoài tưởng. Rồi mẫu thân lại đúng lúc nói đỡ cho, dần dần chuyển giao công việc… Tạ Phi Lan đã loáng thoáng hiểu ra dụng ý của phụ thân, trong phút chốc lại nảy sinh nghi ngờ, rốt cuộc phụ thân hy vọng tam tẩu trở thành cánh tay của tam ca, hay là xót mẹ bị nhiều việc quấn thân? Cho dù tam ca cơ trí, nhưng đối với phụ thân đa mưu túc trí này…

***

Chiếc muỗng đen ngòm trông cổ xưa sáng bóng như ngọc, nàng cầm muỗng khuấy trong bát sứ một lúc rồi đặt xuống khay, bàn tay mảnh mai nâng chén lên, đưa đến cạnh cánh tay nam nhân đang đọc sách.

“Thuốc của ta không cần thêm đường.” Tạ Vân Thư uống một hơi cạn sạch, “Không cần nhiều như nàng uống đâu.”

Nàng mỉm cười, “Là chàng nói dù đắng cay cũng sẽ cùng thiếp mà.”

Hắn nhất thời bật cười, giơ tay vuốt tóc nàng. Kết hôn nhiều năm, bỏ đi lớp ngoài lạnh lùng, thỉnh thoảng nàng sẽ để lộ tâm tình thiếu nữ, hờn dỗi đáng yêu, khiến hắn nhìn mà tim đập thình thịch.

“Tùy Ngọc nói một thời gian nữa sẽ đến thăm Dương Châu.”

Nhận lấy giấy thư, nàng nhìn mấy lần rồi khẽ mỉm cười.

“Có lẽ muốn tận mắt xem Hải Minh Tiêu có công hiệu thế nào.” Hắn vươn vai, ôm ái thê nằm xuống đầu gối.

“Mấy năm nay đã để huynh ấy phí tâm rồi, chàng cũng mệt mỏi nữa.”

“Mệt một chút nhưng trong lòng rất vui.” Cánh tay hắn thoáng siết chặt, “Giống như nàng ở trong ngực ta vậy, không biết tốt đến thế nào đâu.” Thời kỳ xuống phía Nam tìm nàng đúng là bận rộn, càng vội vã càng sốt ruột không yên, hoàn toàn khắc hẳn cảm giác thỏa mãn lúc này.

“Làm thê tử của chàng đúng là không tệ.” Nàng tựa đầu vào vai đùa, “Hèn gì có người nhớ mãi không quên, đã lâu thế rồi mà vẫn chưa từ bỏ.”

Hắn hơi nhướn mày, “Ta đã nói với cha rồi, sau này nàng ta sẽ không có cơ hội đến Tạ gia nữa.” Dọc đường đi cho người theo dõi nàng ta ra khỏi Dương Châu, khó khăn lắm mới tiễn đi được rắc rối, cũng không ngại tình cảm thế gia…

Trong đôi mắt đen chợt lóe lên, “Chàng đúng là tốt bụng.”

“Sao lại nói vậy?” Hắn cố không hiểu.

Gương mặt trắng như cười như không, ngón tay gãi nhẹ hầu kết của trượng phu.

“Nàng ta còn chưa kịp ra tay nữa. Chàng cẩn thận thế hả?”

“Ta luôn luôn cẩn thận.” Hắn mỉm cười hôn lên đầu ngón tay, “Là nàng dạy mà.”

“Để thiếp đoán xem nàng ta muốn làm gì nhé?” mười ngón tay đan vào nhau, nàng cười nhạt ngẫm nghĩ, “Tự tay giết thiếp thì không khác gì tự tìm đến cái chết, cũng không có khả năng hạ thuốc được. Đang ở địa bàn của Tạ gia, nàng ta cũng không dám sử dụng quan hệ của Bạch gia, dĩ nhiên cuối cùng chỉ còn lại một con đường…”

Gương mặt tuấn tú mỉm cười không nói.

Hàng mi dài khẽ chớp, “Đáng tiếc nhị tẩu không đồng ý, nàng ta lại không có cơ hội vào dược phòng, chỉ có thể mua chuộc hạ nhân, mua chuộc được mấy người rồi?”

“Hai người.” Hắn từ tốn nói ra, “Một người là người ở quét dọn ở dược phòng, nàng ta mua một căn nhà riêng bên ngoài cho gã; người khác là nha hoàn cạnh nhị tẩu, tặng một đôi vòng phỉ thúy.”

“Nha hoàn này kỳ lạ nhỉ, dù Bạch Phượng Ca diễn trò có đồng cảm đến mấy đi chăng nữa, thì chỉ vì một cặp vòng mà liều chết cũng không có lợi, huống hồ nhị tẩu còn rất khắt khe với người dưới, sao có thể đả động được nàng ta?”

“Có lẽ chính vì do ngày thường nhị tẩu khắt khe quá nên mới vậy. Bạch Phượng Ca hứa sau khi chuyện hoàn thành sẽ đưa người đi, giải trừ tiện tịch, dẫn về Hàng Châu nhận làm nghĩa muội.”

“Chuyện này mà cũng tin sao?” Một khi xong việc nhất định nha hoàn kia sẽ bị chết bất đắc kỳ tử, mọi manh mối đều hướng vào Tô Cẩm Dung, dù gì cả nhà cũng biết nhị tẩu và tam thiếu phu nhân có xích mích, vừa hay có thể kéo làm người chết thay. “Sao chàng không thuận theo đó làm một vở kịch hay luôn.”

“Dẫu sao cũng phải giữ lại mặt mũi cho nhị ca.” Hắn thở dài, có chút đau lòng, “Với cả Bạch thế bá cũng nhìn ta trưởng thành, đối xử với ta như con cháu.”

Nàng nhìn một cái, chuyển thành trào phúng, “Bạch Phượng Ca đúng là ngu xuẩn, có điều thiếp thật sự hy vọng nàng ta ở lâu thêm một thời gian, như thế thiếp cũng có thể tiêu khiển.”

Nghe thấy nàng thất vọng, hắn không khỏi bật cười, “Thật sự chán đến mức vậy hả? Hôm khác dẫn nàng ra ngoài chơi nhé.”

Nàng miễn cưỡng uể oải, “Không càn, chỉ là cảm thấy cuộc sống thoải mái quá… cứ không chân thật.” Y hệt Quân vương phủ, lúc đó số lần tỉnh táo có thể đếm được trên đầu ngón tay, thế nhưng nàng cũng không thấy chán. Đổi lại bây giờ… rảnh tới mức khiến người ta thở dài.

“Nàng không thích à?” Ôm lấy nàng mèo lười biếng, hắn khẽ hỏi.

“Không biết.” Giữa chân mày có phần mù mờ, “Cứ như thể đã đủ tốt rồi.”

Hắn cẩn thận quan sát sắc mặt nàng một lúc lâu.

“Đợi thêm mấy năm nữa, ta sẽ dẫn nàng đi du ngoạn danh sơn Đại Xuyên, đi khắp mọi nẻo.”

“Chàng nỡ bỏ sao?” lần đầu tiên nhắc đến đề tài này, đôi mắt dưới hàng mi chợt trở nên sâu hoắm, ẩu giấu khó dò.

Hắn im lặng một lúc lâu, cúi đầu hôn lên gò má hồng hào, “Ta biết điều gì quan trọng hơn?”

“Chàng thật sự đã bỏ rồi sao?” Thoáng ngồi ngay ngắn lại, nàng ngẩn ngơ đưa mắt nhìn hắn.

“… Ta sẽ sắp xếp tốt.” Hắn lại im lặng một lúc, “Còn có Phi Lan mà, không phải cứ nhất định là ta.”

“… Có đáng giá không?”

Nụ cười khiến người ta thất thần hé mở, hai mắt lấp lánh.

“Đương nhiên rồi.”

Nàng ngạc nhiên nhìn một lúc, bất chợt ôm lấy cổ hắn hôn lên môi.

Miệng lưỡi quấn quít, nhiệt tình tới nỗi làm hắn kinh ngạc, nhanh chóng thắp lên một ngọn đuốc trong người, ngón tay trắng nõn lướt qua bụng, mang theo hơi nóng chộn rộn. Dục vọng tăng vọt, hắn không còn suy nghĩ gì được nữa, ôm lấy cơ thể mềm mại đi đến bên giường, hai cơ thể quấn quít lăn lên giường.