Đã Được Gặp Cậu

Chương 7: Mình thật sự vô cảm?




Lúc tôi đang suy nghĩ bản thân mình thật sự muốn gì thì câu

"Bạn thật sự đang quan tâm một người?"

Đó là câu hỏi trong một cuốn tiểu thuyết mà tôi đang đọc.

Tôi cũng muốn biết câu trả lời.

Và cứ thể đến giờ ra chơi. Ai nấy đều tụm lại thành từng nhóm rồi nói chuyện với nhau.

Tôi từ đó đã nghĩ "Có nhiều bạn cũng được không có cũng chẳng sao"

Với ý nghĩ đó suốt những năm tiểu học và lên tới đại học tôi thật sự chả có ai làm bạn ngoại trừ Tinh tuệ ra.

"Mình đang bị cô lập sao?" tôi đang tự hỏi mình thật sự bị tách biệt.

"Có phải mình quá vô cảm" lần đầu tiên tôi nhận thức là mình chẳng có ai bên cạnh.

Vốn tôi không thích sự ồn ào nên giờ ra chơi đều lên sân thượng viết nhạc.

*Vì ba và mẹ đều là minh tinh nên Linh linh đã có máu nghệ sĩ trong người cộng thêm thiên phú về âm nhạc.

Như mọi ngày hôm nay tôi cũng lên sân thượng nhưng lần này tôi không viết nhạc mà tôi nằm xuồng ngắm bầu trời rộng lớn và hát.

Vừa hát được mấy câu thì có một người lên sân thượng và đó là học trưởng Khả duệ.

Vì lúc nhỏ mẹ tôi và mẹ khả duệ là bạn thân nên hai chúng tôi đã quen biết nhau, anh Khả duệ hơn tôi một tuổi nên tôi thường gọi anh ấy là Khả duệ ca ca.

Tôi, Khả duệ ca ca và Lục chi cảnh lúc nào cũng đi chơi vs nhau. Nhưng không ngờ lại được gặp anh ấy ở đây.

"Khả duệ ca ca, nhiều năm không gặp nhìn anh rất soái nha" tôi cười chọc anh ấy.

"Em nói quá rồi" anh ấy nói chuyện rất ôn nhu, ánh mắt dịu dàng.

"Khả duệ ca ca lên đây có chuyện gì à?"

"Anh đi cờ đi ngang qua nghe có một giọng hát rất giống tiểu Linh linh nhà anh nên anh mới lên đây không ngờ là em thật" anh ấy nói chuyện như đang chọc tôi vậy.

"Ai là tiểu Linh linh nhà anh chứ!" tôi giận lên nhìn anh ấy nhưng quả thật anh ấy tạo cho tôi một cảm giác

rất thoải mái.

Anh ấy cười rồi nói "chẳng phải là em sao."

Nói chuyện một hồi thì tôi giận anh ấy vì cứ hay chọc tôi. Nhưng anh ấy lại nói lúc tôi giận nhìn rất dễ thương. Làm tôi càng giận hơn.

Anh ấy nói " lúc nhỏ anh thường qua nhà em chơi và hay đánh đàn cho em hát, em có nhớ không" anh ấy từ từ nói chuyện nhẹ nhàng lại.

"Em còn nhớ mà, chúng ta vừa hát vừa chơi đàn rất vui" tôi cũng hết giận anh ấy và nói chuyện về hồi lúc nhỏ.

"Từ lúc bé anh đã rất thích giọng hát của em, nó trong trẻo như bầu trời, sâu lắng như mặt nước, anh đã nghe rất nhiều người hát nhưng anh chưa từng thích giọng hát nào trừ giọng hát của em" anh ấy cười nhẹ, nụ cười đó có chút buồn.

Nhưng tôi không hiểu nụ cười đó tại sao lại buồn.

Nói xong anh ấy nói có việc nên không thể nói chuyện với tôi được nữa nên rời đi.

Khi anh ấy bước ra khỏi cửa thì anh ấy nói thầm

"Khi nào em mới thật sự buông bỏ đây, Linh linh" nét mặt của anh ấy có chút buồn.

Anh ấy vừa rời đi thì cũng hết giờ ra chơi và tôi về lớp.