Đã Được Gặp Cậu

Chương 18




Bắt đầu vòng hai.Các thí sinh phải tự mình phối đồ hợp với chủ đề giám khảo đưa.Một lần hai người.

Linh linh đấu với Lăng Thiên Hạ.Danh sách bắt cặp từ đầu xuống cuối.Chủ đề mà cô phải phối chính là "Thiên Thần và ác quỷ"

Cốt truyện là có hai Thiên thần rất thân nhưng một trong hai mắc phải một luật cấm kỵ nên đã bị đày xuống địa ngục.Mà người đẩy xuống không ai khác đó chính là vị Thiên thần còn lại.

Giám khảo yêu cầu cô và Thiên Hạ phải phối đồ cùng với diễn một đoạn để giống với cốt truyện của nó.Vì là hai người tài năng,lại đứng nhất nhì trong lâu nay nên giám khảo đã yêu cầu thêm diễn xuất.

Cô và Thiên Hạ vừa bước ra sân khấu.Tất cả ánh mắt đều dồn vào cô và người bạn bên cạnh.Họ thật sự là suất sắc.Đến cả biểu hiện cũng rất giống.

Diễn xong một đoạn cô liền thở dốc,Thiên hạ thấy vậy liền ra tay đỡ Linh linh.Cô hầu như rất mệt.

Từ nhỏ Linh linh đã mắc một căn bệnh khó thở.Mỗi lần vận động quá sức sẽ khó thở,nếu không có bình oxi thì có thể cô sẽ bị ngất,hôn mê trong vài giờ.

Vì vậy sau diễn cũng như thi xong phần thi của cô,cô liền mau chóng cùng với Thiên hạ rời khỏi sân khấu.Vừa ra khỏi sân khấu cô nhanh chóng chạy đến phòng chuẩn bị của cô.

Lấy bình oxi cô thường dùng.Nhưng điều kỳ lạ là tìm mãi mà chẳng thấy được nó.Cô liền hoảng và còn thở dốc hơn nữa.Bước đi loạng choạng,được vài bước cô đã bất giác ngã xuống.

Ngay lúc đó,có một người nào đó đã giúp cô,mắt cô thấy mờ ảo một người con trai,bế cô lên và kêu xe cấp cứu.Trong mơ hồ cô nghe thấy có tiếng ai đó rất quen thuộc nói chuyện với cô.

Sau đó cô theo hôn mê mà chìm vào giấc ngủ.Cô hôn mê trong vài giờ.Cuối cùng cũng tỉnh,trước mắt cô là một căn phòng xa hoa,nhìn giống phòng bệnh,cô nằm trên giường nhìn xung quanh với một ánh mắt lạ lẫm.

Đột nhiên có tiếng khẽ mở cửa,dường như ai đó đang lặng lẽ vào đây.Mở cửa ra hẳn,đập vào mắt cô chính là chủ tịch.Cô đã phải ngạc nhiên trong vài giây.

Khi cậu ấy tiến lại gần cô,cô mới hết khỏi ngạc nhiên.Giọng nói cậu thốt lên."Đây là lần thứ hai tôi cứu cô nhỉ?"giọng nói đầy hàm ý của cậu ấy làm người khác không khỏi tò mò.

"Cảm ơn chủ tịch đã giúp tôi,sau này tôi mời anh một bữa,được chứ"tôi vui vẻ nói chuyện với cậu,nhưng dường như tôi chỉ đang diễn thôi.

"Được thôi cô cứ làm gì cô thích"

"Cảm ơn anh"

Sau đó cậu ấy liền rời đi,để lại là một chén cháo nóng.Bóng lưng cậu ấy dần dần biến mất.Khi không thấy cậu ấy nữa tôi mới trở lại là con người thật của tôi.

Trong tôi như chỉ tồn tại sự giả dối.lừa gạt người khác.Từ khi Chi cảnh rời khỏi cuộc sống của cô.Cô như biến thành một người khác.

Nguỵ tạo,cô ghét chính bản thân mình,sao lại để mình vào tình cảnh này?Cô cũng chẳng biết vì sao.