Dạ Diên

Chương 26




Ngự thư phòng trong Kì quốc.

Dạ Minh Hiên im lặng phê duyệt tấu chương. Dạ Diên ngôi trên tiểu thư án bên cạnh sao chép bài tập thái phó giao cho. Không khí trong ngự thư phòng vốn nghiêm túc lúc này lại tràn ngập ấm áp.

“Khởi bẩm bệ hạ, Tô Dạ công tử đã tỉnh lại.”

Thanh âm của Vương công công truyền đến từ ngoại môn.

Dạ Minh Hiên còn chưa kịp tỏ thái độ thì đã thấy hài tử bảo bối của mình vừa nghe xong tin tức, nâng tiểu não túi lên nhìn chính mình, mắt to hàm ý tràn ngập “Muốn đi xem”. Dạ Minh Hiên cảm thấy buồn cười. Hành trình lên Thánh sơn của Tử Kinh vẫn thủy chung khiến cho Dạ Minh Hiên phiền muộn không thôi, thế mà Diên nhi lại hiển nhiên đem lữ trình mạo hiểm ấy trở thành cố sự thú vị, tâm tràn ngập hiếu kỳ. Sự tình gì liên quan đến vị Tô Dạ kia cũng khiến hắn sinh ra hứng thú nồng hậu. Cả ngày chỉ hy vọng Tô Dạ tỉnh lại.

Dạ Minh Hiên luôn sủng ái hài tử này đương nhiên “hữu cầu tất ứng”. Hắn buông tấu chương, dẫn Dạ Diên đi đến phòng Tô Dạ đang ngụ.

Nhanh chống đến nơi cần đến, một vị thái giám vội vàng tiến lại, thì thầm vài câu với Vương công công. Vương công công xoay người đem tin tức trình tấu lại cho Dạ Minh Hiên. Dạ Minh Hiên trầm tư một lát, sau đó nói với Dạ Diên đứng bên cạnh:

“Diên nhi, phụ hoàng còn có việc phải thu xếp. Ngươi một mình đi nhìn vị Tô Dạ kia được không?”

“Hảo.”

Mặc dù có điểm mất hứng vì phụ hoàng không thể đi cùng mình, Dạ Diên vẫn ngoan ngoãn gật gật đầu.

“Thực ngoan.”

Xoay người hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Dạ Diên, Dạ Minh Hiên mang theo nhân vội vàng rời đi.”

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Phòng nội, Tô Dạ vừa mới thanh tỉnh lại, một mình nằm trên giường, nhắm mắt lẳng lặng trầm tư.

“Chi dát”một tiếng, môn bị đẩy khai. Theo sau truyền đến một chuỗi bước chân rất khinh xảo, từ từ đi đến trước giường của hắn. Tô Dạ tưởng là cung nữ tiến vào quét tước nên cũng không để ý tới, vẫn như cũ nhắm mắt dưỡng thần.

Có điều nhân lại không hề động thủ, chỉ một mực đứng trước giường lẳng lặng nhìn mình. Hắn cảm thấy một đạo tầm mắt không ngừng quét khắp người mình. Tô Dạ không thể nhịn được nữa đành mở mắt. Hắn kinh ngạc phát hiện người tới lại là một tiểu hài tử, ước chừng tám chín tuổi, bộ dạng thập phần tinh xảo, xiêm y trên người lại vô cùng đơn giản. Tô Dạ lại nhận ra tơ lụa kia được gọi là Dư la lụa được các tiểu quốc chuyên môn tiến cống cho Hoàng đế tam đại quốc. Mà càng khoa trương hơn nữa chính là tuyệt thế ngọc bội năm trước Thanh quốc hiến cho Kì quốc Hiên đế cứ như thế tùy ý treo bên hông vị tiểu hoàng tử kia.

Thấy vậy, Tô Dạ ảm đạm cười,:

“Xem ra trong thiên hạ, sự sủng ái của đế vương đều là giống nhau a. Ngươi nói có phải hay không, Kì quốc tôn quý Thất hoàng tử?”

Ngữ khí thoảng chút châm chọc, rồi lại mang theo một tia đau thương vô ngôn.

“Ngươi là Thanh quốc Tứ hoàng tử Tô Kì Chi.”

Không đáp lại vận đề mà Tô Dạ truy hỏi. Ngữ khí Dạ Diên chân thực khẳng định không chút phán đoán.

“Nga, ngươi làm sao biết?”

Không có phủ nhận, Tô Dạ….cũng chính là Tô Kì Chi trực tiếp vào đề.

“Chúng ta từng gặp mặt nhau nha. Tuy rằng đã rất lâu, nhưng cảm giác không có biến hóa.”

Dạ Diên bài bản hẳn hoi cố ý “Lộng huyền thành hư” trả lời. Trong lòng lại có chút kỳ quái. Sao lần này nhìn thấy Tô Kì Chi, tiểu Linh lại bình tĩnh như vậy a. Lần trước gặp mặt rõ ràng khiến Dạ Diên cả đời khó quên nha.

“Lần trước gặp mặt, tiểu Diên mới có mấy tháng tuổi. Như thế nào có thể nhớ rõ ta a?”

Dạ Diên yên lặng nhìn Tô Kì Chi. Nhìn thật lâu sau mới lên tiếng trả lời:

“Chúng ta đều giống nhau, kí ức còn khắc sâu lưu lại.”

Tô Kì Chi trợn mắt, há hốc mồm, thanh âm run rẩy mở miệng.

“Ngươi là nói….. ngươi cũng là…..”

“Đúng vậy.”

Dạ Diên không chút do dự gật đầu.

“Chúng ta đều lầm nuốt thần khí mới chuyển thế đầu thai.”

“Vậy Phụ hoàng ngươi biết chuyện của ngươi không?”

Tô Kì Chi vội vàng hỏi.

“Phụ hoàng ta đương nhiên biết.”

Nhắc tới Phụ hoàng yêu thích nhất, gương mặt nhỏ nhắn của Dạ Diên tràn ngập ý cười.