Trong chớp mắt, Tử Kinh bị vây trong tiểu trấn này đã gần nửa tháng. Cuộc sống tựa hồ lâm vào luân hồi vĩnh vô chừng. Mỗi ngày đồng dạng tiến hành đối thoại, mỗi ngày đi tới đồng dạng sơn đạo, đi ngang qua cùng phiến hồng thảo, bị đồng dạng ảo cảnh mê hoặc, sau đó lại bị tổn thương ~
Nhìn thấy những thị vệ thần chí bất minh, vẫn si ngốc, ngu ngơ như cũ. Tử Kinh nghĩ dưới tình huống như vậy, trở thành một người ngốc nghếch có phải hay sẽ hạnh phúc hơn một chút?
Tử Kinh cũng từng thử khống chế loại tình huống này, ví dụ như, khi gặp thời điểm lão nhân truy vấn, nàng cố ý không trả lời, lúc đi đường lựa chọn một hướng khác hoặc là thấy hồng thụ thảo, nàng không để ý tới….. Nhưng vẫn vô phương, dường như có một cỗ lực lượng không thể kháng cự lại khiến cho Tử Kinh trong lúc lơ đãng liền hành động và lựa chọn giống dĩ vãng……
Hiện tại là lúc Tử Kinh cùng lão nhân gia ngồi trong đình viện, nhìn ánh trăng tròn vẫn hiện hửu trên bầu trời, thở dài, Tử Kinh nghĩ ra một quyết định lớn mật.
Lão nhân gia mở miệng hỏi:
“Cô nương, đến trấn nhỏ của chúng ta là vì chuyện gì a?”
Tử Kinh thừa dịp bản thân còn chưa kịp kìm hãm cơ thể trả lời, nhanh chóng niệm chú ngữ, một đoàn hắc vụ lao thẳng về hướng lão nhân gia. “Bang” một tiếng, lão nhân ngã xuống mặt đất. Tử Kinh tiến lên quan sát, thấy thân thể lão nhân gia cấp tốc biến hóa, cuối cùng biến thành một gốc cây y chang hồng thụ thảo trên núi!
Tử Kinh trăm triệu lần không nghĩ tới, lão nhân gia cùngmình ở chung lâu như vậy lại là ảo giác được huyễn hóa mà ra!
Ảo giác của Lão nhân bị phá. Tử Kinh không còn gánh chịu giày vò của sự tuần hoàn thời gian. Cho dù thoạt nhìn Thánh sơn vốn bình tĩnh cùng thánh khiết lộ ra quỷ dị, Tử Kinh vẫn như cũ quyết định phải đi lên núi bằng mọi cách, nhất định phải tìm được Thánh tộc, khôi phục trí nhớ cho vũ ca ca!
Sáng sớm ngày hôm sau, Tử Kinh đơn độc men theo sơn đạo lên núi .
Rất nhanh đã tới giữa sườn núi,. Ánh mắt Tử Kinh nhìn trực diện phía trước nhanh chóng cất bước, không dám nhìn về phía hồng thụ thảo mộc chung quanh.
Ngờ đâu, dư quang đảo qua, Tử Kinh lại một lần nữa nhìn thấy người đi vào hồng thụ thảo.
Tử kinh tò mò vài lần nhìn người nọ. Đó là một thiếu niên, quần áo quý giá, mỹ lệ. Sau lưng còn đeo báu cầm trân quý, thoạt nhìn khí chất thập phần bất phàm. Nhưng ánh mắt hắn lúc lại mê ly, khuôn mặt say mê, miệng thì thào tự gọi:
“Phụ hoàng……”
Phụ hoàng! Nguyên lai thiếu niên này là hoàng tử….. Thực đáng tiếc cho một vị hoàng tử anh tuấn như vậy……
Tử Kinh lắc đầu, biết bản thân mình cho dù ở bên cạnh hắn cũng không giúp gì được, đành tiếp tục lên đường, đem vị hoàng tử kia bỏ qua một bên…..
Càng đi lên cao, nhiệt độ không khí càng thấp, loại hồng thụ thảo quỷ dị cũng biến mất không thấy, thế nhưng chung quanh vẫn tồn tại sự im lặng kì quái……
Tử Kinh hiện tại có thể nghe thấy được cả nhịp đập trái tim của bản thân, mao cốt càng ngày càng đưng đứng…….
“Cô nương, xin dừng bước.”
Sau lưng truyền đến tiếng la làm Tử Kinh bị dọa một thân toàn hàn hãn.
Tử kinh nhìn lại, là vị thiếu niên hồi nãy bị hãm sâu trong đám hồng thụ thảo. Thực kì lạ,thần thức của vị thiếu niên ấy vẫn thanh minh, một chút cũng nhìn không thấy bộ dáng ngu dại, trong lòng không khỏi cảm thấy kỳ quái, lên tiếng đáp:
“Vị công tử này, có việc sao?”
“Cô nương biết làm sao có thể gặp Thánh tộc không?”
Tử Kinh lắc đầu.
“Không biết, tiểu nữ tử vẫn đang tìm kiếm nơi Thánh tộc trú ngụ.”
“Nga, nếu như vậy, chúng ta cùng đồng hành được không? Tại hạ Tô Dạ, cũng đến Thánh sơn tìm kiếm Thánh tộc.”
Tử Kinh chần chờ một chút, gật gật đầu, dù sao tại địa phương quỷ dị này, nhiều người cùng đi với mình luôn hảo, vị thiếu niên kia có điểm kỳ quái cũng không thể xem nhẹ được .
Tử Kinh cùng vị thiếu niên tự xưng là Tô Dạ kia cùng nhau một đường bắt chuyện, dần dần hiểu biết nhau hơn. Tử Kinh lúc này mới hỏi hắn nghi vấn cất chứa trong tâm.
“Tô công tử, vừa rồi thấy hồng thụ thảo giữa sườn núi, ngươi có cảm giác được dị thường gì không?
“Hồng thụ thảo?”
Thiếu niên lắc lắc đầu
“Không có gì dị thường a, thụ thảo kia rất được, ta còn muốn nhìn thêm vài lần nữa nha.”
Tử Kinh cũng không tái truy vấn. Nghi hoặc trong lòng tăng thâm một tầng: thiếu niên này không nhớ rõ chuyện vừa xảy ra hồi nãy thì phải? Vậy hắn làm sao có thể thoát khỏi hồng thụ thảo kia chứ?
Trong lúc nghỉ ngơi, Tô Dạ tháo cằm treo sau lưng xuống, nhẹ nhàng khảy cằm khúc, không nghĩ thoạt nhìn Tô Dạ khí chất cao quý, ngạo nhiên, tiếng đàn lại ai oán, ưu thương như vậy. Tựa hồ đang ai thán tương tư vô hạn. Tử Kinh nghe tiếng đàn, nhớ tới sự tình Vũ ca ca cùng mình cách xa nhau hai ngàn niên, nhất thời hốc mắt thấp nhiệt.
Cằm khúc chậm rãi quanh quẩn trong không trung, Tô Dạ cùng Tử Kinh song phương đề có vô hạn tâm sự.
Một khúc kết thúc, Tử Kinh mở lời:
“Tô công tử hảo cầm nghệ!”
“Ha hả, ta từ nhỏ đã khổ luyện cầm nghệ, cũng bất quá là vì người nọ thích nghe. Nào biết…..”
Tô Dạ ngập ngừng một chút, lại không tiếp tục nói thêm, đứng dậy treo cằm lên lưng, nhanh chóng cất bước về phía trước.
“Xem ra lại là một người khốn khổ vì tình.”
Tử Kinh lấy lại bình tĩnh, cũng nhanh chóng đuổi kịp.
Dần dần, có thể thấy băng tuyết xuất hiện trên núi. Có dấu vết của băng tuyết có nghĩa là sắp lên đến đỉnh núi.
Tử Kinh cùng Tô Dạ lẫn nhau liếc mắt một cái. Trong mắt đều có thể thấy rõ ý tứ cẩn thận của đối phương. Hai người đều cảm giác được nơi nơi trên Thánh sơn đều lộ ra cổ quái……..
“Trước giờ chưa một ai có thể đến được nơi này…….”
Một người lặng yên bất động xuất hiện phía sau hai người, đột ngột lên tiếng.
Tử Kinh cùng Tô Dạ quay đầu nhìn lại, liền thấy người tới một thân bạch sa, khí chất bất phàm. Người nọ thấy Tử Kinh, nhất thời cực kỳ sửng sốt, mở miệng nói:
“Ma tộc Tử thị? Không nghĩ tới Ma tộc Tử thị còn có người sống sót. Ta còn nhớ Tử thị đã bị diệt tộc từ hai ngàn năm trước rồi a.”
“Ngươi sao biết ta là Tử thị tộc nhân?”
Tử Kinh chấn động, hai ngàn năm đã trôi qua, người chỉ dựa vào ấn ký trên trán mình liền nhận ra thân phận nàng có thể nói là “tuyệt vô cận hữu”.
(Quỳnh: tuyệt đối không có …… hàng hiếm đó mà…:”D)
“Đương nhiên là do ấn ký nhàm chán trên trán ngươi, ha ha ha….”
Bạch sa nam tử cuồng vọng tiếu âm:
“Ta ghét nhất chính là Ma tộc Tử thị các ngươi. Tiểu cô nương, hôm nay đến đây, đừng mong chạy thoát……”