Dạ Diên

Chương 20




Khi Dạ Minh Hiên trở về, lập tức thấy hài tử bảo bối của mình đang im lặng ngồi trên ghế, chờ đợi mình. Vừ a thấy mình về, liền bật người lao đến, ôm lấy mình không buông tay. Từ sau khi Đường phi qua đời, Diên nhi dường như không có cảm giác an toàn, so với thường ngày càng dán chặt lấy mình. Liền ngay cả ngủ cũng đều gắt gao ôm mình không rời.

Thở dài một hơi, Dạ Minh Hiên ôm tiểu bảo bảo đang không ngừng gọi mình, ôn nhu hỏi:

“Diên nhi đang làm cái gì a?”

“Diên nhi đang đợi phụ hoàng về.”

Rầu rĩ trả lời.

“Hôm nay thời tiết hảo, phụ hoàng dẫn Diên nhi đi dạo ngự hoa viên giải sầu, được không?”

“Hảo.”

Thanh âm vẫn như cũ rầu rĩ.

Trong ngự hoa viên, Dạ Minh Hiên ôm Dạ Diên ngồi ở trong đình nghĩ mát, thưởng thức mỹ cảnh chung quanh. Hắn nhìn bảo bối đang hờ hững nằm trong lòng mình. Dạ Minh Hiên mở miệng khuyên nhủ:

“Diên nhi, phụ hoàng chắc chắn sẽ điều tra rõ chuyện tình của Đường phi, nhất định sẽ vì nàng mà báo thù. Ngươi đừng thương tâm như vậy. Phụ hoàng đau lòng a.”

“Phụ hoàng, Diên nhi có phải rất vô dụng không? Cho dù có tiểu Linh, có thủy, hỏa cùng quang nguyên tố lực lượng, nhưng vẫn như cũ cứu không được mẫu phi….”

“Diên nhi sao lại vô dụng chứ! Diên nhi chính là bảo bối của phụ hoàng nha. Chuyện của Đường phi không phải là lỗi của Diên nhi. Lại nói tiếp, đây là trách nhiệm của phụ hoàng. Ta đã buông thả hậu cung lâu như vậy. Lần này cần phải chỉnh đốn lại nó mới được.”

Đặc biệt khi biết mục tiêu vô cùng có khả năng là Diên nhi, thì càng không thể buông tay mặc kệ , Dạ Minh Hiên lãnh khốc nghĩ.

“Phụ hoàng nhất định vĩnh viễn bên Diên nhi, đúng hay không?”

“Ân, phụ hoàng không phải đã nói từ sớm rồi sao. Ta nhất định vĩnh viễn bên Diên nhi không rời.”

“Sẽ không giống mẫu thân cùng mẫu phi rời bỏ Diên nhi?”

“Sẽ không, chắc chắn sẽ không rời bỏ Diên nhi.”

Sờ sờ tiểu não túi của Dạ Diên, Dạ Minh Hiên thề thốt.

Lưỡng phụ tử cùng nhìn cảnh sắc ngoại đình, nhất thời đều vô ngôn, im lặng hưởng thụ bầu không khí ấm áp.

“Nô tì kiến giá Bệ hạ.”

“Nhi thần bái kiến phụ hoàng.”

Lưỡng đạo thanh âm đánh vỡ không gian tĩnh lặng, Dạ Minh Hiên giương mắt nhìn lên, thấy người đến là Thục quý phi cùng Văn An.

“Ái phi, hoàng nhi miễn lễ.”

” Tạ ơn Bệ hạ.” – “Tạ ơn phụ hoàng.”

“Đây là Thất hoàng tử tiểu Diên phải không? Thật sự là một tiểu hoàng tử đáng yêu a. Trách không được Bệ hạ sủng ái như vậy. Nhưng mà thực đáng thương cho Đường muội muội của ta, nàng thực nhẫn tâm rời đi quá sớm mà……”

Xả tay khăn ra, Thục quý phi lau nước mắt.

“Bệ hạ, tiểu Diên chỉ lớn hơn An nhi một tháng tuổi. Trong hoàng cung này, tuổi của hai hài tử gần nhau nhất, không bằng về sau người để nô tì chiếu cố tiểu Diên nha. Nô tì nhất định yêu thương tiểu Diên như hoàng nhi của mình.”

“Không cần!!! Diên nhi từ nhỏ luôn được trẫm chiếu cố bên mình. Trẫm sẽ không để Diên nhi cho làm con thừa tự của bất cứ phi tần nào cả. Ái phi tốt hơn hết nên hảo hảo chiếu cố Văn An đi.”

Nhẹ nhàng trấn an tiểu bảo bảo trong lòng vì nghe đề nghị của Thục quý phi mà nháy mắt trở nên căng thẳng. Dạ Minh Hiên thản nhiên mở miệng hồi đáp.

“Ha hả.”

Nhìn thấy Dạ Diên ngoan ngoãn nằm trong lòng Dạ Minh Hiên, Thục quý phi tiếu ngôn:

“Tiểu Diên thật sự rất nhu thuận. An nhi của nô tì cũng thực nhu thuận nha. Nô tì còn nhớ rõ năm đó khi An nhân sinh ra, lũ lụt trên Mỹ Lệ hà cũng được bình ổn.”

“Ân.”

Dạ Minh Hiên quan sát Bát hoàng nhi đang đứng bên cạnh, thản nhiên lên tiếng.

“Bệ hạ, nô tì khó được gặp tiểu Diên. Hôm nay người để cho nô tì làm chủ, chiêu đãi Bệ hạ cùng tiểu Diên tại Huệ các của nô tì nha. Không biết Bệ hạ chấp nhận để thiếp hân hạnh đón tiếp người không a?”

Nhìn thấy phản ứng của Dạ Minh Hiên, Thục quý phi vẫn trấn định không sinh khí.

“Diên nhi?”

Dạ Minh Hiên không trả lời ngay mà lại đem vấn đề hỏi lại tiểu hài tử bảo bối đang nằm gọn trong lòng ngực của mình. Thấy tiểu não túi kia gật gật, mới nhìn Thục quý phi gật đầu.

Dạ Minh Hiên ôm Dạ Diên, Thục quý phi dắt Bát hoàng tử, đoàn người đi vào Huệ các, vừa an tọa, chợt nghe gặp thái giám thông truyền:

“Hoàng hậu nương nương giá đáo.”

Mọi người lập tức thấy Hoàng hậu nắm tay Tam hoàng tử Dạ Văn Cẩn cùng Dạ Khương chậm rãi tiến vào, thấy Dạ Minh Hiên đang ngồi, ba người lập tức cuống quít hành lễ. Lễ tiết vừa hoàn, Hoàng hậu kinh ngạc nói:

“Nô tì hôm nay tính đến thăm muội muội, thật không nghĩ tới Bệ hạ đã ở đây.”

“Thục quý phi nói tối nay vì Diên nhi mở tiệc chiêu đãi.”

Dạ Minh Hiên đáp.

“Ai u, xem ra nô tì thật đúng là có lộc ăn nha. Bệ hạ, mẫu phi Thất hoàng tử mới vừa thệ ( died..chết….vong…*trấm trấm*). Nô tì thân là người đứng đầu Lục cung, tất nhiên phải đảm đương dưỡng dục Thất hoàng tử. Không bằng người để Thất hoàng tử….”

Lới Hoàng hậu nói đều có chung một mục đích như Thục quý phi.

“Trẫm cũng không tính toán để Diên nhi làm con thừa tự của người khác.”

Dạ Minh Hiên không khách khí đánh gảy lời nói của Hoàng hậu.

Không khí vãn thiện (bữa cơm chiều…….đói…*xụi lơ*)cũng vì vậy mà trở nên quỷ dị. Dạ Minh Hiên tính đặt Dạ Diên ngồi xuống ghế. Không ngờ Dạ Diên lại gắt gao ôm cổ Dạ Minh Hiên, không chịu xuống dưới, miệng kêu:

“Không xuống đâu, phụ hoàng uy cơ.”

“Xú nhi a.”

Bất đắc dĩ ninh ninh cái mũi nho nhỏ của Dạ Diên, Dạ Minh Hiên để Dạ Diên ngồi trong lòng, bắt đầu một ngụm lại một ngụm uy cơm cho bảo bối của mình.

Mọi người có chút khiếp sợ nhìn thấy một màn trước mắt. Trong lòng không thể nói rõ tư vị gì. Đặc biệt hoàng tử cùng công chúa đang ngồi, thần sắc không khỏi đều có chút ảm đạm.

Dưới ánh trăng, Dạ Minh Hiên ôm lấy Dạ Diên, chậm rãi trở về Dạ Long điện, trong đầu không ngừng suy tư:

Thục quý phi cùng Hoàng hậu không ngừng thiết hạ thế lực ngầm sau lưng hậu cung. Càng quá phận dám đem chủ ý hướng Diên nhi, hậu cung lần này thật cần phải chỉnh đốn.