Tôi xuống nhà và thấy nhóm Rick vẫn ngồi đó.
"Mọi người có thể đi, càng xa càng tốt. Sắp có một cuộc chiến lớn ở đây."
"Tốt, vậy bọn chú muốn trở thành một phần của nó." Rick khoanh tay, nhìn xuống tôi với đôi mắt xanh và sáng. Chú ấy cao lớn thật.
"Nhưng cháu không thể bảo vệ mọi người. Hơn nữa, đây không phải cuộc chiến của các cô chú."
"Có đấy. Sau những gì cháu làm cho bọn chú, thì đây chính là cuộc chiến của tất cả chúng ta."
"Rick?"
Từ cánh cửa ra vào, Lori bước đến và ôm chầm lấy Rick. Rick dường như đã bật khóc. Carl cũng đã đến. Họ ôm hôn nhau một hồi, vừa nhìn nhau vừa khóc. Rick dùng đôi tay chai sần của mình ôm chặt lấy mái tóc nâu của Lori như sợ cô sẽ chạy đi đâu mất.
Tôi chợt nghĩ về bản thân mình. Tôi tưởng tượng cuộc đoàn tụ giữa bố, "mẹ", tôi và Addy. Tôi tự hỏi liệu bà ta sẽ nắm tóc tôi và đập đầu tôi vào cái gì đó, như mặt bàn chẳng hạn. Giống như những gì bà ta ước là đã làm được nếu tôi không có con Đen bên cạnh. Rồi tôi nghĩ, có lẽ bố tôi còn sống. Khi về nhà, ông sẽ cởi chiếc blouse trắng, đeo chiếc tạp dề vào và làm bánh kếp cho tôi. Mùi mật ong cứ bay thoang thoảng quanh trí óc tôi.
"Đội Trưởng, kính chào Ngài." Gazelle, bạn gái của Matt, bước đến. "Tôi đã đem vài suất gà hầm chỉ dành riêng cho Ngài trong vài ngày vất vả sắp tới. Hi vọng Ngài thích chúng."
Gazelle xuất hiện. Thục sự mà nói thì sự xuất hiện của cô ấy như một cú tát từ hiện thực.
"Đem ra cho mọi người đi." Tôi đáp. "Phiền cô rồi, nhưng hiện giờ họ cần chúng hơn tôi."
"Vâng, chắc hẳn rồi." Gazelle đáp. "Tôi cũng biết trước rằng biết Ngài sẽ nói vậy." Cô tủm tỉm cười.
A, cô nàng ấy có nụ cười thật đáng yêu. Chả trách cậu ấy thích cô nàng.
Tôi ra ngoài sân và thấy những chiếc xe tải đang nườm nượp kéo đến, mọi người đang khuân vác đồ chuẩn bị cho cuộc chiến. Thời khắc đã điểm.
"Nhóm Rick, chúng ta cần nói chuyện." Tôi nghiêm túc đề nghị.
Cuộc trò chuyện của chúng tôi không dài lắm nhưng cũng đủ thời lượng để tất cả hiểu hết vấn đề.
Buổi tối. Trăng hôm nay không hiểu sao tròn đến lạ kì. Người của tôi đang tỉ thí võ với nhau ở tầng dưới. Căn nhà này khá rộng, nằm trong một khu biệt thự, tôi phải công nhận rằng nhóm Rick đã chọn chỗ đẹp hơn mong đợi rất nhiều. Tôi cho phép mình đi dạo một mình tối nay, tránh xa khỏi những âm thanh mà tôi không ghét. Tôi thích nhìn người của mình được tận hưởng cuộc sống, nhưng ý nghĩ rằng rất có thể ngày mai tất cả chúng tôi sẽ chết làm tôi không thể ngừng cảm thấy bất an.
Tôi đi dạo quanh hồ, vừa đi vừa huýt sáo. Negan. Chúng tôi cần đối đầu với Negan và New Nation, và để thắng cuộc chiến, chúng tôi cần nhóm Rick và Hilltop. Sáng mai Maggie sẽ đưa Jesus về, biết đâu đấy tôi sẽ nghĩ ra được thứ gì đó mới để đánh bại thằng anh tóc đỏ quái dị của anh ta, Hades.
Cảm giác đau buốt xuất hiện, và tôi bắt đầu cảm thấy khó thở. Những mạch máu đen ngòm xuất hiện trên da của tôi. Tôi bất giác ngã xuống bãi cỏ.
"Vras Te Gjithe, giấu nó đi." Tôi thì thầm.
Những mạch máu đen biến mất gần như ngay lập tức. Tôi đứng dậy, phủi quần áo. Sắp rồi.
Tôi quay lại ngôi nhà chung. Có vẻ như mọi người vẫn đang nghĩ ra đủ thứ trò để giải trí cho bản thân. Alert đứng ở góc phòng, tay lăm lăm bộ đàm. Anh là người chỉ huy đêm nay. Alert gật đầu với tôi, ra hiệu rằng mọi chuyện vẫn ổn.
Tôi lên tầng trên, tình cờ đi qua phòng của Matt. Cậu ấy lỡ để hé cửa. Chỉ nghe tiếng thở thôi là tôi cũng đủ hiểu họ đang làm gì. Gazelle bấu chặt lấy chiếc sơ mi trắng của Matt, cho cậu thấy đôi môi căng mọng đầy hững hờ của mình. Tay cậu đặt lên ngực cô, rồi chuyển xuống eo, rồi xuống hông. Cậu hôn lên cổ cô thắm thiết, hít hà thứ nước hoa mà cô hay dùng.
Hoa.
Violet.
Đột nhiên cảm xúc của tôi trùng xuống. Cảm giác như tôi đang cảm thấy tồi tệ hơn bao giờ hết. Mình sắp đưa tất cả mọi người đến chỗ chết, tôi nghĩ. Tôi bỏ chạy về phòng của mình, sập cửa lại. Hình ảnh của Violet xuất hiện tới tấp trong suy nghĩ của tôi. Tôi biết rằng bản thân mình đã không thực sự giết Violet, mà là do thứ trong người chúng tôi đã xung đột lẫn nhau, chuyện đó gần như không thể tránh khỏi. Nói đi nói lại, có một sự thật rằng chúng tôi không thể hoàn toàn kiểm soát lũ quái vật đó. Kể cả tôi, Matt, Alert hay Hạt Dẻ. Chúng có thể giết chúng tôi bất cứ lúc nào một khi chúng đã chán chơi đùa với vật chủ. Đó là lí do mà tôi mạnh hơn nhiều người khác, là vì tôi có cách sống liều lĩnh và khó đoán hơn. Tôi có thể trở nên nhân từ hay độc ác bất cứ khi nào, đó là sự đấu tranh trong tôi, sự đấu tranh mà con Đen thấy thích thú.
Bên cạnh đó, Gazelle vốn là người tiếp thêm năng lượng con Đen cho Matt, cũng thật trùng hợp khi họ yêu nhau. Đôi khi tôi thấy mối quan hệ của họ khá mông lung, dù rất có thể đó chỉ là do tôi tự lừa dối chính bản thân mình.
"Kris?"
Giọng nói của Matt đánh thức tôi khỏi mớ suy nghĩ phức tạp và tuyệt vọng. Tôi mở cửa cho cậu với cái thở dài.
"Xin lỗi nếu tớ nhầm... Nhưng cậu vừa đứng ở cửa phòng tớ ban nãy phải không?" Cậu hỏi.
"Ừ, tớ xin lỗi. Lỡ nhìn thấy một chút thôi, cậu đừng để ý." Tôi thành thật.
"Tớ xin lỗi."
"Tại sao?" Tôi tò mò hỏi.
Matt tiến đến gần hơn và sập sửa phòng lại.
"Tớ nói dối đấy. Tớ đã nói dối suốt thời gian qua."
"Về điều gì?"
"Về tớ và Gazelle."
"Thì sao?"
Matt trông căng thẳng một cách lạ kì. Cậu ấy hít một hơi thật dài như thể sắp phải ngụp xuống tận đáy đại dương. Đôi mắt màu xanh lá của cậu nhẹ nhàng chuyển động, nhìn xung quanh và dừng lại ở tôi.
"Thề có Chúa, đừng giết tớ nếu tớ nói ra câu này." Cậu hồi hộp.
"Ừ, trông cậu ngộ quá, làm sao tớ giết được!" Tôi chọc, cố hiểu xem cậu đang muốn nói gì. Rốt cục thứ lí do quỷ quái gì lại có thể làm một người vốn rất tự tin như cậu trở thành thế kia?
"Tớ yêu cậu, Rosalia Christian Jenner. "
"Hả?"
"Tớ yêu cậu, Rosie. Tớ yêu cậu 12 năm qua, và tình cảm đó chưa một lần thay đổi."
(Còn nữa)