Đa Diện - Hollythealien

Chương 2-4: Con thú nhồi bông




Một con thú nhồi bông xuất hiện trước mắt tôi. Nó là một con kì lân màu hồng nhạt với bốn bàn chân mang màu hồng đậm hơn. Cái sừng của nó có lẽ đã từng có màu trắng trước khi chuyển ngà. Một chút bông ở bên sườn con thú bị lồi ra, bám bụi cát đen xì. Nói cho nhanh thì cả người nó đều xám xịt lại do bụi bẩn. Con kì lân quái dị nở một nụ cười đáng sợ chệch ra đến tận mang tai do nó bị rách vỏ ngoài. Và, có một đôi tay ôm lấy con thú nhồi bông ấy.

Đôi mắt đen huyền mở to, hàng mi vàng dính toàn những bụi bẩn. Đôi môi trái tim nhỏ nhắn xinh xắn ấy thì nứt nẻ, khác hẳn với đôi môi có phần mỏng hơn và hồng hào hơn của tôi. Đôi má tím bầm có những vết xước nhỏ do va chạm nhẹ. Đôi tai có hơi to bản một tẹo, phần trên cao hơn mắt một chút và phần dưới ngang với miệng. Tôi nhớ tôi từng đọc rằng người có loại tai này thường rất lạc quan. Đôi má có hơi phúng phính nhưng cũng thoang thoảng tím. Cái mũi có phần hơi tẹt. Chân, tay cũng tím bầm và chân thì bị cắt một vết khá sâu. Và đột nhiên, một giọt nước rơi xuống những ngọn cỏ dưới chân, tạo thành một tiếng "bộp" nhỏ. Con bé đang khóc.

Tôi đứng sừng sững đó, quanh mình là một đàn chó dữ tợn, thế nhưng khi gặp con bé chúng lại ngoan lạ thường. Con bé nhìn tôi như thể đây là lần đầu nó gặp một chủng loài giống nó.

"Chị."

Tim tôi đau nhói một cái. À, chị. Đã bao lâu tôi không nghe thấy câu này rồi?

"Addison. Mẹ nhóc đâu?"

Tôi nói lơ lớ một câu tiếng Việt, bởi Addison không quen nói tiếng Anh cho lắm. Con bé chuyển đến Mỹ chỉ một thời gian không lâu trước khi dịch bệnh xảy ra.

"Em... không biết nữa... Em lạc mẹ mất rồi... Chị giúp em với..."

Con bé lau nước mắt và ngồi khuỵu xuống. Tôi rất ấn tượng bởi nó đã sống sót được đến giờ với cái vết thương đau cắt thịt và sức thì yếu như sên thế kia.

Chị đây không rảnh giúp mày đâu nhóc con, chị lo cho nhóc thì ai lo cho chị đây, tôi nghĩ. Nhưng rồi tôi nhận ra mình đã thật trẻ con nhường nào khi đối xử thế này với một đứa trẻ. Cô em gái bé bỏng, non nớt ngồi và khóc sướt mướt dưới bãi cỏ um tùm vì bị lạc trong rừng, bầu bạn với những cái xác di động đang phân rã; còn chị nó, một đứa con gái 16 tuổi dẫn đầu một nhóm những kẻ sát nhân trẻ tuổi và cả bầy chó dữ, lại đứng đó và không làm gì cả. Mày thật khốn nạn, tôi tự mắng mình.

Tôi bỏ con dao ra khỏi chiếc bao ở thắt lưng và tháo cái bao ra, nhét nó vào giữa hai hàm răng con bé.

"Cố đừng tạo ra tiếng động. Chị sẽ khâu vết thương cho nhóc." Tôi bỏ một số đồ y tế trong ba lô ra và bắt đầu sát trùng cho con bé. Nó liên tục rên ư ử và nhăn nhó mặt mũi, nước mắt trực tuôn trào. Tôi cố gắng làm mọi việc nhanh nhất có thể, không bị phân tâm bởi khuôn mặt đau đớn của em mình.

"Xong rồi đó." Tôi buộc nút băng cuối cùng, nói.

Tôi ngồi phịch xuống, dựa vào gốc cây bên cạnh. Con bé ngồi ngay đối diện và lau dòng nước mắt ứa ra do cơn đau từ việc trị thương. Tôi mở ba lô rồi đưa cho Addy chai nước. Con bé ngoan ngoãn cầm lấy và tu ừng ực. Có vẻ như nó đang rất đói và khát. Sau một hồi loạt xoạt trong ba lô để xếp lại đồ cứu thương, tôi ngồi quỳ một gối xuống và quay lưng về phía con bé, đưa hai tay về sau.

"Lên lưng chị đi. Chị sẽ đưa nhóc đi." Tôi nói.

"Nhưng chị sẽ mệt đấy..." Mặt con bé đỏ ửng lên vì khóc và mệt mỏi.

"Nói nhiều quá, lên đi. Không lên là chị bỏ nhóc lại đấy." Tôi vẩy vẩy ngón tay ra hiệu.

Con bé trèo lên lưng tôi, đưa đùi lên kẹp lấy người tôi. Còn ba lô thì tôi buộc vào thân một con Shepherds, đảm bảo nó lúc nào cũng ở gần mình để phòng trường hợp xấu xảy ra. Tôi vẫn đeo khẩu súng AK bên mình cùng với vài quả lựu đạn leng keng bên hông. Tôi chưa bao giờ cõng ai trên lưng thế này, huống chi là cõng đứa em gái mà tôi từng ghét. Addy nhẹ ghê. Tôi có thể nghe thấy tiếng thở của con bé gần bên tai, nóng và dốc. Tôi cần phải đưa con bé đến chỗ Rick. Ban nãy tôi cũng đã gửi một chú chó đi báo tin cho Rick, không biết chú ấy nhận được chưa. Còn cả bức thư mà tôi đưa cho Hally nữa. Tôi không thể để con bé lại đây, càng không thể đưa Addy về căn cứ bởi việc đó sẽ làm chúng tôi bị lộ. Đang lúc nước sôi lửa bỏng mà con bé ấy lại xuất hiện, thật là chướng mắt.

"Chị mệt chưa?"

"Chưa đâu. Cứ nằm im và đánh một giấc đi." Tôi đáp.

Có tiếng thở dốc. Và nó là của tôi. Addy đã xử nốt chỗ nước còn lại, còn tôi thì vô ý đến mức quên cả cái cổ họng khô quắt của mình cùng việc để lại cho mình chút đồ ăn khi chia đồ cho nhóm Rick. Tôi liên tục nuốt nước bọt để cổ họng mình đỡ khô, tuy nhiên việc đó cũng không có tác dụng cho lắm. Điên thật, tôi nghĩ, mình tự hại mình rồi. Tôi phải cám ơn Chúa vì chưa cho địch xuất hiện, bởi tôi sẽ không thể chiến đấu tốt trong tình trạng này. Ít ra tôi cũng có một chút hi vọng được yên ổn bởi tôi đang đi về phía Rick- hướng đi mà tôi cho là an toàn nhất. Còn Alert, Lena thì sao?

Mà chết, Violet đâu rồi?

Tôi chợt nghĩ đến em và nhìn quanh. À, đây rồi. Tôi nhìn lên và thấy con bé đang vắt vẻo trên cây, liên tục nhòm ngó xung quanh. Con bé là cái máy quét khu vực của tôi. Có lẽ Violet biết tôi sẽ bị phân tâm bởi sự an nguy của mọi người nên con bé chỉ lẳng lặng bảo vệ cho tôi. Violet không kêu ca gì khi tôi đổi sự an nguy của đồng đội lấy gia đình khi không đi tìm Lena và Alert. Thực sự thì tôi không yêu thương gì Addy, mà chỉ thấy đó là trách nhiệm mà thôi.

"Đội trưởng, có động. Mau chạy nhanh đi."

Violet hướng mắt về phía sau, lên tiếng cảnh báo tôi. Gió thổi làm rối những ngọn tóc màu hạt dẻ của em, lộ ra khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu của một đứa trẻ mới lớn.

Violet đanh mặt lại và nở một nụ cười nham hiểm. Đó là lúc tôi sực nhớ ra rằng vẻ ngoài không phải là tất cả, đặc biệt là trong thế giới "săn hoặc bị săn" này.

"Cẩn thận đấy. Xong rồi thì nhớ quay về bên chị." Tôi nhắc nhở và ra lệnh cho một vài chú chó ở lại với Violet.

Tôi chạy nhanh về phía của nhóm Rick, cố gắng không chạy quá xóc để Addy không bị mệt, đồng thời giữ sức cho mình. Trời đã về trưa và nắng nóng lên tới đỉnh điểm. Vừa đói, vừa khát, vừa kiệt sức, tôi cố lắm mới lết được đến hai cây số. Tôi nghe thấy thoang thoảng một vài tiếng hét, nhưng không có tiếng nào là của con gái. Một khi Violet đã ra tay thì tất cả những gì còn lại sau đó chỉ là một bể máu. Chắc hiện giờ con bé đã xong và đang liếm nốt số máu đỏ tươi trên lưỡi dao của mình.

Tôi đi chậm lại, cảm thấy như mình chảy ra trước cái nóng của buổi trưa hè. Mắt tôi bắt đầu lim dim, chao đảo. Matt, giá như cậu ở đây.

Có tiếng động.

Vụt một cái, một lưỡi dao bay đến, khiến tôi phải nghiêng người tránh. Nhưng việc có Addy trên lưng làm tôi mất thăng bằng, khiến lưỡi dao sượt qua và tạo ra một vết cắt khá sâu trên gò má của tôi. Tôi ngay lập tức thả con bé xuống và ôm lấy khẩu AK. Lũ chó gầm gừ, vào tư thế chuẩn bị vồ lên. Làm sao tên đó có thể tiến đến gần mà lũ chó không phát hiện ra?

Hoặc có lẽ, hắn không đi bằng chân tới đây.

Một tên nhẹ nhàng đáp xuống đất, trên lưng là bộ dù. Chết tiệt, đây là khu đất khá trống, quá phù hợp cho việc nhảy dù. Không chờ đến 1 giây, tôi ngay lập tức bóp cò và xả súng vào hắn. Một thứ vật chất màu xám kì quái liên tục xuất hiện từ hư không và đỡ đạn cho hắn. Chết mẹ, tôi nghĩ, hắn không phải người thường. Khó ăn rồi đây. Vậy là súng không có tác dụng với hắn. Tôi đành đeo khẩu AK ra sau lưng vào rút lấy con dao ngang hông, lao lên với hi vọng găm được vào cổ hắn với tốc độ của mình. Uổng thay, cái thứ màu xám ấy đỡ được trong khi hắn chả phải cử động một ngón tay. Tay kia của tôi, đang nắm một con dao khác, ngắm vào bụng hắn từ bên dưới. Vụt một cái, tay hắn đỡ lấy cú đó, sau đó cái thứ màu xám kia vụt tôi bay đi xa hàng mét. Hắn quá mạnh. Người tôi đập vào một gốc cây và đau ê ẩm. Đã có cái xương nào gãy chưa, tôi không biết. Và tôi đã biết ngay sau khi tôi đứng lên- một cái xương sườn gãy mất rồi. Có lẽ là do cú đập ban nãy. Tôi ôm lấy sườn và loạng choạng đứng dậy. Điên thật. Hắn quả thật rất nhanh và mạnh, lại còn có cái thứ kì dị kia giúp sức. Những chú chó của tôi cũng bị tấn công bởi đám khí xám, chúng liên tục nhảy phắt lên và cắn xé nhưng cũng chỉ giúp chúng tránh được một vài cú đòn. Eous cắn lấy cổ áo Addy và lôi con bé đến chỗ tôi. May quá, Addy vẫn ổn, chỉ bất tỉnh thôi. Tôi thở phào, và trong một mi li giây ngắn ngủi, tôi đã thực sự thấy nhẹ nhõm. Nhưng khi nhận ra thực tế tồi tệ của mình, tôi vật lộn suy nghĩ để tìm ra cách giải quyết. Tôi không thể bắn hay đánh hắn, thậm chí không thể chạm một đầu ngón tay vào hắn. Vậy tôi nên làm thế nào...

Khi lưỡi dao của hắn đang kề họng tôi?

Tôi nín lặng, cứng đờ người khi nhận ra rằng mình đã là cá nằm trên thớt. Gần quá. Lưỡi dao ấy quá gần. Tôi thậm chí có thể cảm thấy hơi thở đầy sát khí của hắn khi hắn đưa mặt vào gần tôi.

"Vậy đây là vật thí nghiệm nổi tiếng à... Kris, nhỉ?" Tôi thấy cái đầu trọc trơn láng mồ hôi của hắn.

"Không phải mày muốn giết tao à? Còn chờ gì nữa?" Tôi ngang tàng đáp lại.

"Mày... chỉ yếu thế thôi à? Nghe nói mày đã hạ được bao nhiêu đối thủ mạnh kia mà? Hóa ra tin đồn chỉ là nhảm nhí?" Hắn nghiêng nghiêng cái đầu tỏ vẻ khó hiểu. Tôi có thể thấy những vết sẹo chằng chịt trên cổ hắn. Đó là khi tôi nhận ra tên này bất tử.

(Còn nữa)